Diệp Mặc mở to mắt, không ngờ lại phát hiện hắn biết cô gái vừa cứu mình. Đó chính là cô gái trông rất lạnh lùng mà hắn đã cứu hai lần. Hình như cô ta tên là Ánh Trúc.
Diệp Mặc cũng không ý thức được cô gái này muốn giết hắn. Hắn chỉ cho rằng hình như cô gái này có chút thành kiến về hắn mà thôi, nhưng không đến nỗi là căm thù tới mức muốn sống chết với hắn. Nói không chừng thành kiến này chính là do biểu hiện của mình tại binh đoàn đặc công đó khiến cô ta quá tức giận. Cho dù là một người xa lạ, nếu ngẫu nhiên gặp, giúp một chút cũng là việc nên làm. Lúc trước mình ở cổ mộ ngẫu nhiên gặp được cô ta. Lúc đó chẳng phải đã cứu cô ta một mạng sao?
Cho nên hắn căn bản không tưởng tượng được Tống Ánh Trúc lại muốn giết hắn. Trong lòng hắn còn tưởng Tống Ánh Trúc cứu hắn. Khoảng khắc nhìn thấy Tống Ánh Trúc, hắn nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên người tốt vẫn được báo đáp. Mình cứu cô ta hai lần, cuối cùng đến phiên cô ta cứu mình một lần. Nghĩ đến đây Diệp Mặc cố gắng chịu đựng nỗi đau trong đan điền, miễn cưỡng khẽ mỉm cười.
- Xem ra hôm nay vận khí của tôi không tồi...
Nói xong câu đó, Diệp Mặc lập tức nhắm mắt lại ép nội khí vận chuyển bắt đầu chữa thương. Hắn đã không còn Liên Sinh Đan, chỉ có thể dựa vào chính mình không ngừng tiến hành vận chuyển chu thiên chữa thương.
Tống Ánh Trúc nghe Diệp Mặc nói xong lại có cảm giác như bị sét đánh. Cô cầm dao găm trong tay thừ người ra. Là hắn, không ngờ là hắn?
Cô nhớ tới tình cảnh tối hôm đó khi mình ở trong mộ địa. Lúc ấy cô đã quá hoảng sợ mà hôn mê bất tỉnh. Nhưng theo bản năng cô vẫn còn một chút ý thức. Hình như lúc ấy cô bị người ta bế lên đưa ra ngoài. Chỉ có điều cô căn bản không biết người đó là ai. Cô chỉ mơ hồ nhớ được hình như bên tai có một câu nói " Hôm nay tâm trạng của tôi không tồi. Xem như cô may mắn. Tôi đưa cô ra ngoài."
Sau khi cô tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở trong phòng trọ tại khách sạn. Cô biết điều đó không phải là nằm mơ. Chỉ có điều cô không biết là ai đã cứu cô mà thôi. Lúc này cô mới hiểu được người mang mình đi ra, hoặc là nói người cứu mình không ngờ lại là Diệp Mặc. Vừa rồi Diệp Mặc nói câu "hôm nay vận khí của tôi không tồi " cùng với câu nói trong trí nhớ của cô "hôm nay tâm trạng tôi không tồi, xem như cô may mắn" không ngờ lại cùng một giọng nói. Đó hoàn toàn chính là do một người nói ra.
Tống Ánh Trúc ngây người. Cô không thể tưởng tượng được người mình muốn giết, hoặc là nói kẻ thù của mình, không ngờ lại là ân nhân cứu mạng mình. Hơn nữa hắn còn cứu cô tới hai lần. Lần thứ hai cô hoàn toàn có thể không để ý đến, cho rằng chẳng qua Diệp Mặc đúng lúc gặp phải tình trạng mình bị ức hiếp. Nhưng lần đầu tiên thì sao? Theo như điều này thì trăm phần trăm hắn đã cứu mình.
Kẻ thù? Ân nhân? Kẻ thù? Ân nhân?
Bàn tay Tống Ánh Trúc cầm dao găm có chút run rẩy. Cô không biết mình có không nên giết Diệp Mặc hay không. Cô nên làm gì bây giờ? Tống Ánh Trúc chợt rơi vào tình cảnh không có cách nào lựa chọn.
Đương nhiên Diệp Mặc không biết tâm tư của Tống Ánh Trúc. Lúc này hắn đang gấp rút chữa thương. Lần này bị thương là hoàn toàn bất ngờ, không phải do hắn sơ ý. Trên thực tế hắn căn bản không nghĩ ra một người đã bế quan mười mấy năm, không ngờ lại đột nhiên xuất quan. Không cần phải nói hắn cảm thấy bất ngờ tới mức nào, có lẽ ngay cả Phong Vũ và Tăng Chấn Hiệp cũng không có khả năng nghĩ đến.
Diệp Mặc biết thực lực của mình ở Cổ Võ ngoại Ẩn Môn đã là tồn tại cao nhất, nhưng hắn cũng có chỗ khó xử của mình. Không có cơ duyên, ở trong này tu luyện không có khả năng tiếp tục nâng cao.
Nhâm Bình Xuyên kia thật là lợi hại. Tuy nhiên quả bom kia của mình hẳn cũng rất lợi hại. Cho dù là Nhâm Bình Xuyên cũng không chắc có thể sống sót. Tốt nhất là nổ chết gã. Về phần đệ tử khác của Hồ Lô cốc, Diệp Mặc khẳng định bọn họ đã hoàn toàn bị nổ mà chết rồi. Ở chỗ đó, loại bom này có uy lực rất lớn. Trừ một ít kẻ biến thái ra, còn có ai có thể thoát được? Lần trước nếu không phải hắn đạp kiếm bay lên, nói không chừng ở Hongkong hắn đã bị bom của Nhâm Sát ám toán chết rồi. Hơn nữa hôm nay quả bom dường như còn lợi hại hơn so với lần trước. Cho nên trong lòng Diệp Mặc vẫn cảm thấy sợ hãi trước uy lực của loại bom kia.
Nhìn Diệp Mặc lại hôn mê, trong lòng Tống Ánh Trúc giằng co hồi lâu, lúc này mới quỳ gối xuống bờ sông Khổng Tước cầu nguyện:
- Ông nội, Diệp Mặc là kẻ thù của Tống gia chúng ta, nhưng hắn lại từng cứu cháu một lần. Hiện tại, cháu hận không thể tiện tay giết hắn. Nhưng cháu thật sự không thể giết một kẻ còn đang hôn mê. Hơn nữa còn là người đã cứu cháu một lần. Ông nội, cháu nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ...
Tống Ánh Trúc không ngờ cảm thấy bất lực ở bên bờ sông khóc rống lên.
Nhưng Diệp Mặc không thực sự hôn mê, mà chỉ đang tiến hành vận chuyển chu thiên. Những lời Tống Ánh Trúc nói hắn đều nghe được rõ ràng. Không ngờ cô ta là người của Tống gia. Trong lòng Diệp Mặc lập tức trở nên lạnh giá, thiếu chút nữa thì chân khí rẽ vào kinh mạch. Chỉ có điều hắn vội vàng bình tĩnh trở lại. Trong lòng dần dần buốt lạnh, không biết đây là phúc hay họa.
Hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm là cầu nguyện Tống Ánh Trúc không đành lòng giết hắn. Không cần phải nói hiện tại hắn không còn chân khí. Thần thức cũng không có cách nào phóng ra ngoài. Cho dù hắn có chân khí, thần thức có thể phóng ra ngoài, hắn cũng không có cách nào giết được Tống Ánh Trúc. Bởi vì hắn không thể nhúc nhích. Hơn nữa hiện tại hắn không có phi kiếm.
Phi kiếm của hắn đã rơi vào trong dòng sông Lan Thương. Cho nên sau khi Diệp Mặc khôi phục lại, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm lại phi kiếm của mình. Không có phi kiếm, cho dù hắn hoàn toàn bình phục, thực lực của hắn cũng giảm 50%.
Tống Ánh Trúc khóc tới mức mắt đỏ lên. Cô cầm dao găm đi đến trước mặt Diệp Mặc. Tim Diệp Mặc đột nhiên co rút lại. Vẫn là trốn không thoát sao?
- Diệp Mặc, Tống Ánh Trúc tôi ân oán rõ ràng. Anh đã cứu tôi một lần, hôm nay tôi không thể giết anh. Lúc trước anh chỉ đưa tôi ra khỏi mộ địa. Hôm nay tôi cũng đã kéo anh ra khỏi sông Khổng Tước. Về phần anh có thể sống hay không đó là chuyện của anh. Từ nay về sau giữa chúng ta không còn quan hệ gì. Nhưng Tống Gia tôi đã bị hủy trong tay anh. Lần sau gặp lại anh, tôi sẽ giết anh để trả thù cho ông nội tôi.
Tống Ánh Trúc vừa khóc vừa nói câu đó. Sau khi nói xong, Tống Ánh Trúc bắt đầu thu dọn đồ của mình, cũng không quay đầu liền xoay người rời đi. Cô không biết Diệp Mặc không hôn mê, lời của cô từng chữ không có từ nào Diệp Mặc không nghe thấy.
Có lẽ ở sâu trong lòng cô hi vọng Diệp Mặc nằm ở đây, bị dã thú đi ngang qua ăn thịt, hoặc là trọng thương không được chữa trị.
Diệp Mặc cảm giác được bước chân của Tống Ánh Trúc dần dần mất hẳn, hắn chậm rãi thở ra. Dù sao nơi đây cũng ở gần Mai Nội Tuyết Sơn. Nếu không thể mau chóng khôi phục, chỉ còn con đường chết. Nhưng chung quy vẫn tốt hơn là trơ mắt nhìn bản thân bị giết.
Tuy rằng Diệp Mặc biết lời nói của Tống Ánh Trúc không thực tế. Lần trước hắn ngoài việc cứu Tống Ánh Trúc ra, còn loại trừ hơi thở âm u lạnh lẽo trong cơ thể cô. Nhưng Tống Ánh Trúc chỉ kéo hắn lên rồi không quan tâm tới. Điều này rõ ràng không thể ngang bằng. Nhưng Diệp Mặc nghĩ tới việc Tống Ánh Trúc là người của Tống gia, trong lòng cũng không hy vọng cô ta sẽ làm khác. Có thể không giết hắn đã là chuyện không còn gì tốt hơn.
Tống Ánh Trúc càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa. Cô biết mình nói vậy chỉ là lừa mình mà thôi. Nếu quả thật là ân tình một mạng đền một mạng, vậy cô không nên để Diệp Mặc còn đang hôn mê ở lại bờ sông. Chẳng lẽ trong lòng cô không nghĩ tới chuyện nếu chẳng may Diệp Mặc xảy ra chuyện gì. Điều này chẳng phải là hợp với tâm ý của cô sao?
Nhưng cho dù nghĩ tới, Tống Ánh Trúc cũng buộc mình không nghĩ tới nữa. Cô chỉ nghĩ mình đã kéo Diệp Mặc lên, cho nên ân tình giữa hai người đã chấm dứt. Lần sau gặp lại chính là kẻ thù.
Tống Ánh Trúc bỗng nhiên dừng bước, Diệp Mặc thật là do cô cứu sao? Cô chỉ kéo Diệp Mặc ra khỏi mặt nước mà thôi. Hơn nữa khi cô kéo lên, nửa người Diệp Mặc đã tấp vào bờ sông, nói không chừng lại bị sóng đánh vào vài cái, sẽ hoàn toàn lên bờ. Nói đúng hơn cô có kéo lên hay không cũng không có gì khác nhau.
- Cho dù là vậy thì thế nào? Lần này mình không giết hắn đã là báo ơn rồi.
Tống Ánh Trúc tự nói một câu, cố gắng loại bỏ những những ý tưởng này, cố gắng tạm thời không nghĩ tới chuyện này nữa.
...
Bờ sông Lan Thương lạnh một cách khác thường. Huống gì Diệp Mặc nằm ở bờ sông lạnh giá. Tuy nhiên đối với Diệp Mặc mà nói, Tống Ánh Trúc không giết hắn, hắn đã rất cảm kích. Hắn không hy vọng một người của Tống gia sẽ đến cứu hắn. Hắn quyết tâm lần sau Tống Ánh Trúc tới giết hắn, hắn cũng sẽ tha cho cô một lần.
Diệp Mặc hắn cũng là người ân oán phân minh. Hắn ngoại trừ giết ba, bốn người của Tống Gia ra, những người còn lại đều không giết, chứ đừng nói Tống Ánh Trúc coi như đã cứu hắn một lần. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là không nên động đến vảy ngược của hắn. Một khi động tới vảy ngược của hắn, bất kể bao nhiêu Tống Ánh Trúc hắn cũng giết không tha.
Trong sông Khổng Tước thỉnh thoảng truyền đến một vài tiếng kêu kì lạ. Diệp Mặc vẫn nằm ở bờ sông không nhúc nhích. Lúc này trong lòng hắn đã cao hứng hơn nhiều so với mấy giờ trước. Chân khí của hắn đã có thể vận hành chu thiên. Một khi chân khí có thể vận hành chu thiên, thương thế của hắn sẽ nhanh chóng tốt hơn.
May mắn là mình đã uống một lọ Liên Sinh Đan, bằng không trúng của lão già kia mấy chưởng, hiện giờ nói không chừng ngay cả mạng mình cũng không còn.
Một con chim trĩ hoang kêu lên mấy tiếng, từ bên cạnh Diệp Mặc bay đi, khiến Diệp Mặc đang chữa thương giật mình tỉnh lại.
Diệp Mặc mở to mắt, phát hiện trời đã sáng rõ. Quần áo trên người mình đã kết thành một ít vụn băng. Hắn lắc người một cái, phát hiện xương đùi của mình đã bắt đầu liền lại, đồng thời hai tay đều có thể nhúc nhích được. Thần thức cũng khôi phục không ít.
Diệp Mặc thở dài một tiếng. Hắn cầm mấy viên thuốc chữa thương nuốt xuống. Chỉ cần từ từ khôi phục, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn. Một khi vận dụng phần lớn chân khí, hắn có thể đi tìm phi kiếm. Tìm được phi kiếm, phải thu thập một ít dược liệu quay trở về, chế luyện thêm một lò Liên Sinh Đan. Có Liên Sinh Đan thương thế của hắn sẽ khôi phục nhanh hơn.
Sau khi luyện hóa viên thuốc, Diệp Mặc biết nếu ăn thêm loại đan dược chữa thương bình thường này cũng không có tác dụng mấy. Hắn lấy thanh trường đao ra, chống xuống đất cố đứng lên. Bất kể người của Hồ Lô cốc có phải đã bị hắn nổ chết hết hay không, bờ sông này cũng không phải là nơi có thể ở lâu.
Diệp Mặc biết lúc này hắn thậm chí còn không bằng cả một người bình thường cho nên hắn không vội đi tìm phi kiếm của mình. Hắn tin tưởng chỉ cần khôi phục được thần thức của mình, cho dù không thể khôi phục chân khí, hắn cũng có thể cảm ứng được chỗ của phi kiếm.
Mấy giờ sau, Diệp Mặc rời khỏi bờ sông Khổng Tước tới một ngọn núi cách đó không xa. Hắn tìm một thạch động liền chui vào, sau đó lại cẩn thận lấy một tảng đá chặn ở cửa động. Lúc này hắn mới bắt đầu toàn tâm toàn ý chữa thương.
Dưới Tuyết Sơn cách nơi gặp Diệp Mặc mấy chục dặm, Tống Ánh Trúc cầm tấm bản đồ cực kỳ cẩn thận tìm kiếm lối vào ngôi mộ. Tuy rằng cô cố gắng không nghĩ nữa, nhưng cô biết lần này Diệp Mặc bị thương không nhẹ. Chỉ cần nhìn xương chân và vết đao chém trên người hắn là biết.
Mặc dù cô bỏ mặc Diệp Mặc không quan tâm, nhưng cô mơ hồ cảm giác được hẳn Diệp Mặc sẽ không dễ dàng chết như vậy. Chỉ có điều theo Tống Ánh Trúc thấy, lần này cho dù Diệp Mặc không chết, nhưng khẳng định thực lực đã bị tổn thất lớn. Cũng không biết hắn lại đắc tội với người nào, không ngờ bị thương nặng như vậy.
Tuy nhiên điều này đối với Tống Ánh Trúc chỉ có lợi mà không có hại. Bất kể kết quả thế nào, cô đã báo ơn. Một khi thực lực của Diệp Mặc bị tổn thất lớn, mà sau khi cô tìm được cổ mộ, thực lực sẽ tăng mạnh. Cho dù gặp lại Diệp Mặc, cô cũng có thể giết chết hắn. Hơn nữa còn có thể quang minh chính đại nói cho hắn biết, mình báo thù cho Tống Gia.