Diệp Mặc nhìn Nhâm Bình Xuyên bị cầu lửa thiêu thành tro bụi, đứng ngây ra một lúc lâu, quả cầu lửa của hắn chỉ là muốn cảnh cáo Nhâm Bình Xuyên, hắn tin nếu Nhâm Bình Xuyên tránh, chắc chắn quả cầu lửa không thể trúng lão ta, nhưng không ngờ rằng Nhâm Bình Xuyên lại không hề tránh đi, để bị cầu lửa thiêu rụi.
Đáng tiếc, hắn còn có chuyện muốn hỏi lão ta, chính là chỗ vào linh đàm rốt cuộc ở nơi nào, bây giờ thì hay rồi, không cần phải hỏi nữa, người để hỏi đã chết rồi
Diệp Mặc tìm kiếm cả nửa ngày ở Hồ Lô cốc, ngoài một số cơ quan mật thất ra, hắn không thể tìm thấy bất kì một cửa vào linh đàm nào. Thật đáng tiếc! Nếu như bốn tinh thạch kia thực sự là linh thạch, hay thậm chí cái linh đàm kia có thể tự động tạo ra nơi có linh thạch, nói không chừng hắn có thể thăng lên tầng năm.
Có lẽ linh đàm không ở nơi này, Diệp Mặc thất vọng đạp Phi Kiếm bay ra khỏi Hồ Lô cốc. Từ hôm nay trở đi đã không còn tồn tại Hồ Lô cốc nữa. Còn về chuyện của Linh Đàm đi hỏi Phong Vũ là được, hiện tại người biết về linh đàm có lẽ chỉ còn có anh ta.
Diệp Mặc đi vào cổ mộ, phát hiện nơi này đã hoàn toàn bị sụp xuống, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Tống Ánh Trúc đâu, đoán rằng có lẽ cô ta đã đi rồi. Hắn đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước có gặp một tiểu hồ ly, nếu như hôm nay lại gặp được nó, chắc chắn có thể dễ dàng bắt được nó, nhưng đáng tiếc hôm nay lại không gặp được nó.
Trong thời gian mấy ngày, Diệp Mặc đã trải qua nhiều chuyện ở Mai nội Tuyết Sơn, không một ai hay biết nơi Tuyết Sơn thâm sâu cùng cốc này lại xảy ra một trận chiến lớn như vậy.
Không biết đám người Khinh Tuyết thế nào rồi, nghĩ tới đây, Diệp Mặc không còn ý định lưu lại đây nữa, Phi Kiếm dưới chân phi thẳng lên trời.
…
Mặc dù thời gian rời xa Lưu Xà chưa lâu, nhưng khi Diệp Mặc về lại Lưu Xà, lại cảm thấy nơi đây đã có sự thay đổi. Khắp nơi đều là đội ngũ thi công, Tiểu Hỏa thủ hạ của Phương Nam kéo người đi tuần tra, không còn thấy cảnh lôi kéo khách bắt mua bán ép nữa.
Diệp Mặc gật gật đầu, có lẽ đây là Lưu Xà mà hắn muốn, đợi sau khi nơi đây trở thành địa bàn của hắn, có lẽ hắn có thể xây dựng thành trì thuộc về mình rồi.
Diệp Mặc biết rằng muốn tu luyện tới mức Phi thăng tiên giới ở đây, gần như là chuyện không thể, nếu đã không thể chi bằng tìm được một chỗ thuộc về mình, cùng chung sống với những người thân yêu của mình tại nơi đây.
Không biết Khinh Tuyết đã trở lại hay chưa, Diệp Mặc cảm thấy lo lắng không yên. Hắn cảm thấy có lỗi với Ninh Khinh Tuyết, hắn biết Ninh Khinh Tuyết muốn hắn và cô trở thành vợ chồng chính thức của nhau, nhưng hắn thực sự không thể biến nó thành hiện thực.
Ninh Khinh Tuyết đang ngồi ở văn phòng xem lại bản kế hoạch, đột nhiên cô đứng dậy, cô dường như cảm nhận được Diệp Mặc đã trở về, cảm giác ấy không thể nói được thành lời.
-Ý Phi, tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay.
Ninh Khinh Tuyết nói rồi lập tức xuống tầng, dọc theo đường phố bước nhanh ra ngoài
Diệp Mặc dừng bước, hắn nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết từ xa đang đi như chạy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất thoải mái, nơi đây mới là nhà của hắn.
-Diệp Mặc…
Ninh Khinh Tuyết cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì cảm giác của cô không hề sai, Diệp Mặc thực sự đã trở về. Cô cảm thấy vô cùng kích động, nhanh chóng chạy tới trước mặt Diệp Mặc, không chút suy nghĩ nhào vào lòng Diệp Mặc. Diệp Mặc ôm Ninh Khinh Tuyết, hắn nhìn thấy mọi người xung quanh đang nhìn họ cười. Một Ninh Khinh Tuyết kiêu ngạo không ngờ lại lao vào vòng tay của hắn ngay trên đường phố, cô thực sự rất nhớ hắn.
-Anh đã quay lại rồi.
Ninh Khinh Tuyết như chợt nhớ ra, đây là ngoài đường, cô rời khỏi vòng tay Diệp Mặc giọng nhẹ nhàng.
-Anh đã trở về rồi.
Diệp Mặc cầm tay Ninh Khinh Tuyết cảm thấy lòng nhẹ nhõm, có lẽ đây là điều mà hắn mong muốn có được.
-Anh Diệp trở về rồi…
Tiểu Hỏa giống như cái loa phóng thanh, nhìn thấy Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết, lập tức mang theo đám thuộc hạ chạy tới.
Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết không ở bên nhau một thời gian, Hư Nguyệt Hoa, Úc Diệu Đồng, Tàng Gia Nghiêm, Hứa Bình, Nhị Hổ, Diệp Lăng… trong thời gian ngắn biết tin đã lập tức chạy tới đây.
Diệp Mặc trong lòng cảm thấy ấm áp, nơi đây mới là nơi thuộc về hắn. Hắn ngầm hạ quyết tâm, bất luận là xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không để cho bất cứ ai tới Lưu Xà làm hại những người này.
...
Nửa tiếng sau, Diệp Mặc cùng với tất cả những người quản lý ở Lưu Xà ngồi trong một phòng họp lớn, ở đây có những người là quản lý của Dược phẩm Lạc Nguyệt, cũng có người giống như Hư Nguyệt Hoa không quản lý của Dược phẩm Lạc Nguyệt, nhưng nói chung đều là những người quản lý của Lưu Xà.
Úc Diệu Đồng là người đầu tiên đứng dậy nói:
-Tôi sẽ nói về tình hình của Dược phẩm Lạc Nguyệt trước. Hiện tại sản phẩm của Dược phẩm Lạc Nguyệt đơn nhất, cơ bản không thể thu hút những người tiêu thụ thuộc tầng lớp thấp, thị trường như vậy có thể nói là mất nhiều hơn được. Trên thị trường phần đông người tiêu thụ thuộc tầng lớp trung bình, tôi đề nghị nên đưa ra các sản phẩm đánh vào thị trường này.
Diệp Mặc gật gật đầu, nói:
-Chị Úc nói đúng, nhưng hiện tại sản phẩm của chúng ta được cung ứng trên toàn cầu, một khi Dưỡng nhan hoàn phát sinh tình trạng ế hàng, chúng ta phải lập tức ngừng sản xuất Dưỡng nhan hoàn. Trong giai đoạn hiện nay cái chúng ta cần là tiền, hơn nữa năng lực sản xuất cũng không đủ, nên tạm thời không thể khai thác thị trường này. Còn đàm phán với HP và KL thế nào rồi?
Câu nói cuối mới là chuyện Diệp Mặc quan tâm nhất, hắn cố gắng thu gom của cải, chính là muốn mảnh đất này thuộc về hắn, sau đó hắn sẽ lập tức xây dựng thành trì.
-Đàm phán vẫn đang được tiến hành, nhưng có vẻ như hai quốc gia này đều có ý muốn sản phẩm của Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta, Lưu Xà hiện nay tình hình cũng không được lạc quan nữa.
Hư Nguyệt Hoa đứng dậy nói, hiện tại chuyện về đất đai cũng như việc xây dựng Lưu Xà đều do cô phụ trách.
-Không cần phải gấp, nếu bọn họ thực sự không đồng ý, tôi sẽ nghĩ cách khiến họ đồng ý.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, mảnh đất này tuy thuộc về hai nước, nhưng nếu như hắn không xây dựng Dược phẩm Lạc Nguyệt ở đây, thì mảnh đất này chỉ là một bãi rác. Bây giờ thấy công ty của hắn ăn nên làm ra, thì lại ghen tị, làm gì có chuyện đấy.
Úc Diệu Đồng nói:
-Nếu Lưu Xà xây dựng thành trì, gần Quế Lâm còn có một mảnh đất thuộc Hoa Hạ, hiện nay chúng ta có cần phải đàm phán với các quan chức Hoa Hạ hay không? Đúng rồi, quân đội Hoa Hạ từng phái người sang tiếp xúc với chúng ta, muốn tạo hiệp ước với chúng ta về Kiện thể hoàn, nhưng vì vấn đề giá cả nên đàm phán đã khép lại.
-Không cần, miếng đất ấy đối với chúng ta hiện tại mà nói cũng không có gì phải vội, cái vùng dất hoang sơ rừng rú ấy, có lẽ sau này họ cũng sẽ cấp cho chúng ta thôi.
Diệp Mặc khoát tay thản nhiên cười nói:
-Lão Tàng, xây dựng thêm hai nhà máy gia công dược phẩm, quy mô lớn hơn trước, mô hình giống với mô hình nhà máy Dưỡng nhan hoàn và Kiện thể hoàn.
Việc hiện nay Diệp Mặc cần làm là đi thu gom của cải, mặc dù hai sản phẩm dược của hắn giống như hai cái máy in tiền, nhưng hắn vẫn chê quá chậm, sở dĩ không sản xuất thuốc hạng trung, là vì hắn cam đoan cung sẽ không đủ cầu.
-Nhị Hổ, lần trước có một thanh niên tên Trương Hoa đã tới đây đúng không?
Diệp Mặc nhớ tới cậu thanh niên có thể tự mình chế thuốc, có lẽ cậu ta có thể trở thành một trợ thủ của hắn.
-Sư phụ, cậu ta đã đến đây, hiện tại luôn ở tại viện nghiên cứu, cậu ta rất thích môi trường ở đây. Có cần gọi cậu ta tới đây không?
Du Nhị Hổ lập tức trả lời.
-Không cần, cậu cố gắng giúp đỡ cho cậu ta, tài chế thuốc của cậu ta cũng không tồi, thậm chí còn hơn cả cậu, nhà máy chế thuốc sau này của chúng ta phải nhờ vào mấy người các cậu rồi.
Diệp Mặc khá là hài lòng với Trương Hoa.
-Anh, còn có em nữa, bây giờ em rất giỏi về dược lý.
Diệp Lăng thấy Diệp Mặc không khen cô, lập tức tỏ vẻ bất mãn.
Ninh Khinh Tuyết cười kéo Diệp Lăng:
-Anh của em khen ngợi em ở trong lòng.
Hội nghị kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, Diệp Mặc đã nắm bắt được tiến độ của Lưu Xà, không hề khoa chân múa tay. Hắn chỉ đưa ra phương hướng chung, những chuyện còn lại đều để mọi người tự làm.
Sau khi hội nghị kết thúc, Diệp Mặc giữ lại Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình, Ninh Khinh Tuyết cũng không đi, trong mắt mọi người, một khi Diệp Mặc không ở Lưu Xà, Ninh Khinh Tuyết sẽ là người có tiếng nói nhất ở Lưu Xà.
-Chị Nguyệt Hoa có phải chị có chuyện muốn nói với tôi hay không?
Diệp Mặc sớm đã phát hiện ra Hư Nguyệt Hoa có điều gì muốn nói với hắn nhưng đến cuối cùng không kìm được mới hỏi.
Hư Nguyệt Hoa gật đầu nói:
-Từ lúc chúng ta phái người đi HP đàm phán, HP đã tăng cường quân đội ở biên giới Lưu Xà, tôi nghi ngờ bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đem quân đội tiến vào đây. Tôi rất lo lắng chuyện này, một khi quân đội của họ tiến vào đây, dù Lưu Xà có phồn hoa thế nào thì cũng như giã tràng xe cát mà thôi. Hơn nữa quân đội của họ vào Lưu Xà còn hợp với quy định, vì tám mươi phần trăm đất chúng ta chiếm là của HP.
Diệp Mặc cau mày, chuyện về đất đai này một ngày không giải quyết thì giống như quả bom lúc nào cũng có thể nổ. Hiện tại hắn không có nơi nào tốt hơn, nếu như có nơi nào tốt hơn, hắn cũng không muốn ở lại Lưu Xà này.
Hứa Bình gật đầu nói:
-Nguyệt Hoa nói không sai, cô ấy đã nói mọi chuyện với tôi rồi. Hiện tại tôi đang đốc thúc bọn Quách Khởi thu nạp binh lính, nhưng chúng ta muốn thành lập quốc gia mà không có thành trì thì không thể hùng mạnh được.
Hư Nguyệt Hoa tiếp lời:
-Hứa Nhị ca mặc dù đang chiêu binh, nhưng chúng ta không có vũ khí, thậm trí vũ khí hạng năng cũng không có, chiêu binh chỉ là cách tự trấn an tâm lí mà thôi.
Chuyện về vũ khí Diệp Mặc thấy không phải vội, hắn có quen biết một số băng nhóm xã hội đen ở Mỹ, lo gì không lấy được vũ khí. Mà cho dù là thực sự không lấy được vũ khí, hắn cũng sẽ trực tiếp tới kho vũ khí của quân đội Mỹ. Nhưng trước hết phải biến chiếc nhẫn của mình trở nên lớn hơn nữa. Điều quan trọng nhất chính là đất đai không phải của hắn, HP có thể ngang nhiên chiếm giữ Lưu Xà, mà hắn lại không thể nói được gì, đây mới chính là điều đáng buồn bực nhất. Bạn đang đọc chuyện tại
Mấy người vừa nói tới đây, tiếng điện thoại của phòng hội nghị vang lên, Hư Nguyệt Hoa lập tức bắt máy, tuy cô chỉ nói có vài câu nhưung sắc mặt lập tức thay đổi, cô cúp máy.
-Chuyện gì vậy?
Diệp Mặc cảm thấy cuốc điện thoại này có điều gì đó không bình thường, hắn có nghe loáng thoáng nhưng vẫn không rõ là chuyện gì.