THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Anh có thể thiết kế thành trì? Nói cách khác anh có thể thiết lập một hệ thống phòng ngự mới cho thành phố?

Diệp Mặc lập tức thấy bất ngờ vui mừng, hắn nhìn về ánh mắt người đàn ông lúc này đã trở nên nhiệt tình. Nếu như chỉ là có thể thiết kế vũ khí tiên tiến thì cũng chưa là gì, sau này Diệp Mặc chủ yếu không tranh bá, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được chọc giận hắn. Hắn chỉ hi vọng tất cả mọi người trong địa bàn của hắn đều có thể sống an bình là được rồi.

Người đàn ông khinh thường nói:

- Cái lợi hại nhất của tôi không phải nằm ở thiết kế vũ khí, mà là thiết kế thành trì còn có một số thứ khác, về tương đối mà nói thì thiết kế công cụ chiến đấu là thứ mà tôi không thích nhất. Hơn nữa, cái đó cũng không phải là tôi thiết kế, dường như những thứ đó đã có sẵn trong đầu tôi.

Lúc này Diệp Mặc quyết tâm đưa người này về Lạc Nguyệt, hắn càng lúc càng cảm thấy người này rất thích hợp cho sự phát triển của Lạc Nguyệt thành.

- Tôi thật lòng mời anh gia nhập Lạc Nguyệt thành, sau này thành trì đó cũng có một phần của anh, thành này trở thành ngôi nhà chung của tất cả chúng ta. Tôi biết anh là một người có tài, nên rất hi vọng anh có thể đồng ý. Hơn nữa tôi khẳng định, chỉ có ở Lạc Nguyệt thành anh mới có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn.

Giọng nói của Diệp Mặc trở nên khẩn thiết.

Người đàn ông đương nhiên nhận ra ngữ khí trong giọng nói của Diệp Mặc, anh ta im lặng, nói chính xác anh ta không muốn vừa nhảy ra khỏi hố lửa này lại nhảy vào hố lửa khác. Nhưng anh ta cũng biết tiếp tục sống ở sa mạc cũng chẳng có ý nghĩa gì, mặc dù anh ta không biết Diệp Mặc đưa anh ta đi bằng cách gì, nhưng anh ta biết nếu Diệp Mặc đã nói ra câu này thì nhất định là sẽ có cách. Hơn nữa anh ta cảm thấy giọng nói của Diệp Mặc rất thành thực, dường như không hề có ý lừa anh ta, Lạc Nguyệt có phải là hố lửa hay không bây giờ còn chưa xác định được.

Diệp Mặc thấy anh ta rơi vào tâm trạng trầm tư lại tiếp tục khuyến khích:

- Tôi không ép anh, cho dù anh không gia nhập vào Lạc Nguyệt thành thì tôi cũng có khả năng đối đầu được với Bắc Sa, tôi biết anh có thể thiết kế ra Không Quỳ, hơn nữa anh cũng có thể trốn thoát khỏi Bắc Sa thì anh nhất định có bí mật của mình. Đương nhiên, tôi có thể chiến đấu với Bắc Sa, có thể chế tạo ra Mỹ Nhan Hoàn, tôi cũng có bí mật của tôi. Chỉ cần anh gia nhập Lạc Nguyệt thành, tôi không ngại cho anh biết một số bản lĩnh của tôi.

- Bản lĩnh của anh?

Người đàn ông có chút nghi ngờ hỏi lại,

Diệp Mặc gật gật đầu, hắn biết một khi người này gia nhập Lạc Nguyệt thành thì hắn nhất định phải đưa anh ta rời khỏi nơi này, rời đi thì phải cần bay, như vậy bí mật về chuyện hắn có thể bay sẽ bị bại lộ. Nhưng vì Lạc Nguyệt thành, Diệp Mặc cảm thấy điều đó cũng không có gì. Hơn nữa Diệp Mặc cảm thấy người này mặc dù rất giỏi về khoa học kỹ thuật nhưng chỉ số cảm xúc của anh ta thực sự có hơi thấp, thậm chí còn thấp hơn hắn thời còn ở Lạc Nguyệt, hắn không sợ người này phản bội.

- Bọn họ đều gọi tôi là Tinh Công, tôi cũng không biết mình họ gì nữa. Nếu như Lạc Nguyệt thành đúng như anh nói thì tôi có thể gia nhập Lạc Nguyệt. Tôi không thích cuộc sống phải lẩn tránh, tôi hi vọng tôi có thể sống quang minh chính đại. Điều kiện trước hết là khi tôi muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào tôi muốn.

Người đàn ông trầm ngâm một lát rồi nói.

Trong lòng Diệp Mặc rất vui, hắn biết nếu Tinh Công đã nói như vậy tức là đã quyết định gia nhập Lạc Nguyệt thành rồi. Đương nhiên điều kiện cuối cùng của anh ta có thể có hiệu lực ngay trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc khẳng định ngoại trừ hắn thì ở bất cứ quốc gia nào, điều kiện cuối cùng của anh ta đều không được chấp nhận. Hắn gật đầu nói với Tinh Công:

- Nếu anh không ngại thì cũng lấy họ Diệp như tôi là được rồi, sau này tôi gọi anh là Diệp Tinh.

- Như vậy thật tốt, sau này tôi tên Diệp Tinh, cho dù sau này tôi có nhớ ra tôi tên gì, tôi cũng sẽ không đổi lại nữa. Sau này tôi gọi anh là Diệp Mặc hay là thành chủ?

Diệp Tinh lần này phản ứng rất nhanh.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chúng ta đều cố gắng vì một mục tiêu chung, tôi đi trước anh một bước, sau này anh gọi tôi là sư huynh là được.

- Được.

Diệp Tinh lập tức đồng ý, anh ta tất nhiên không để ý là sư huynh hay sư đệ.

Diệp Tinh nói xong lai vuốt ve con khỉ nói:

- Đây là bạn của tôi Tiểu Cầu, nếu như không nhờ có nó tôi không thể sống sót ở sa mạc trong mấy tháng trời, tôi muốn mang Tiểu Cầu theo.

- Chuyện này không có vấn đề gì cả, lúc đầu cũng vì tôi đuổi theo Tiểu Cầu mới biết ở đây có một bãi sa mạc ngầm. Tốc độ của nó rất nhanh, dẫn nó theo cũng không có vấn đề gì.

Diệp Mặc lập tức đồng ý với yêu cầu của Diệp Tinh, trong lòng vẫn rất vui, mặc dù tốn rất nhiều võ mồm, nhưng vai trò của Diệp Tinh đối với Lạc Nguyệt thành thực sự vô cùng lớn.

Diệp Mặc lấy ra một cái dây chuyền đeo tay đưa cho Diệp Tinh:

- Đây là quà ra mắt của tôi, có tác dụng phòng bị, cậu nhận đi.

Sở dĩ tặng một vũ khí phòng vệ là vì Diệp Mặc nghĩ một người quan trọng như Diệp Tinh, nếu không cẩn thận mà bị chết thì quả là oan uổng.

Diệp Tinh nhận lấy sợi dây chuyền, ngắm nghía hồi lâu rồi mới đeo vào.

- Chú có cho là anh lừa gạt chú không?

Diệp Mặc thấy Diệp Tinh không hỏi mình sợi dây chuyền tại sao có thể phòng vệ nên chủ động hỏi.

Diệp Tinh lắc đầu:

- Không, theo quan điểm của em bất kỳ vật gì đều có thể tồn tại, rất nhiều người hạn chế tư tưởng rất lớn nên hạn chế tiềm lực cũng rất lớn.

Nói xong, Diệp Tinh lấy ra một túi vải đưa cho Diệp Mặc nói:

- Đây là quà em tặng anh, Bắc Sa bắt em, một nguyên nhân rất lớn là vì thứ này.

Diệp Mặc mở túi vải ra, nhìn thấy có hai viên Tinh Thạch Cực Năng, lập tức hỏi:

- Tinh Thạch Cực Năng? Em có thứ này ư?

- Anh cũng biết Tinh Thạch Cực Năng?

Diệp Tinh kì lạ hỏi.

Diệp Mặc cũng lấy ra hai tinh thạch y hệt nói:

- Vì anh cướp của Bắc Sa chính là thứ này, có điều anh không biết thứ này là từ đâu tới.

- Không ngờ anh có thể cướp Tinh Thạch Cực Năng được từ tay họ.

Diệp Tinh kinh ngạc nhìn Tinh Thạch Cực Năng trong tay Diệp Mặc, cuối cùng anh ta cũng hiểu mâu thuẫn giữa Diệp Mặc và Bắc Sa là gì.

Có điều anh ta không đợi Diệp Mặc hỏi đã chủ động nói:

- Loại tinh thạch này tổng cộng có tám viên, em mang theo bên mình, vì có rất nhiều chuyện em đều đã quên nên tinh thạch từ đâu đến em cũng không biết, nhưng tinh thạch này rất quan trọng, nó là một nguồn năng lượng khổng lồ. Sư huynh, nếu anh đã có hai viên tinh thạch thì những việc sau này em sẽ làm dễ hơn.

- Những cái này đều cho em, vì em là người thiết kế cho Lạc Nguyệt thành.

Diệp Mặc không do dự đưa cả hai tinh thạch trong tay cho Diệp Tinh.

Diệp Tinh nhận lấy hai viên tinh thạch, thật lâu sau mới nói:

- Sư huynh, anh và người của Bắc Sa thật sự không giống nhau. Anh yên tâm đi, chỉ cần cho em thời gian và tiền bạc, em nhất định sẽ xây dựng nên một thành phố vô tiền khoáng hậu.

- Được, nếu đã như vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đến Lạc Nguyệt thành.

Tâm trạng của Diệp Mặc đã tốt lên rất nhiều, mặc dù không tìm thấy Lạc Ảnh, nhưng lại tìm thấy một kỳ tài xuất chúng.

- Đi bằng cách nào?

Diệp Tinh đi theo Diệp Mặc lại đi lên phía trên của sa mạc, hồ nghi hỏi.

Diệp Mặc nói:

- Bí mật của anh chính là có thể đạp kiếm bay trên không trung, nếu em đã nói với anh bí mật của em thì anh cũng phải nói cho em bí mật của anh.

Nói xong, Diệp Mặc ôm lấy con khỉ Tiểu Cầu của Diệp Tinh, hai người đã đạp kiếm bay lên, hướng thẳng lên bầu trời.

- Không ngờ là bay? Chả trách anh không sợ Bắc Sa?

Diệp Tinh kinh ngạc nhìn mây trắng dưới chân, sau khi nói một câu đơn giản rồi lại thật lâu không nói thêm điều gì.

Nhưng Diệp Mặc nhìn ra được, anh ta rất kinh ngạc về chuyện mình có thể bay, hơn nữa lại rất không bình tĩnh, nhưng vẫn chưa bằng vẻ khiếp sợ của Khinh Tuyết và Lạc Huyên. Diệp Mặc âm thầm gật đầu, Diệp Tinh quả nhiên không phải người bình thường, có lẽ trong ký ức của anh ta chắc hẳn còn chứng kiến nhiều chuyện ly kỳ hơn chuyện này nhiều.

- Sư huynh, anh đến sa mạc để làm gì?

Diệp Tinh rất nhanh đã bình tĩnh lại, thậm chí còn hỏi Diệp Mặc một số câu hỏi ngoài lề.

Ánh mắt Diệp Mặc lại trở nên ảm đạm:

- Anh đến là để tìm sư phụ của anh, Lạc Ảnh, cô ấy cũng là vợ của anh. Mấy tháng trước cô ấy có đến đây một lần, nhưng bây giờ cô ấy lại đi rồi.

- Người anh nói là một phụ nữ mặc chiếc áo màu vàng nhạt phải không?

Diệp Tinh đột nhiên ngắt lời.

Diệp Mặc giật mình, lập tức kích động hỏi:

- Sư đệ, em đã nhìn thấy cô ấy sao?

Diệp Tinh gật gật đầu;

- Vâng, mấy tháng trước em nhìn thấy một người phụ nữ kéo một viên đá khổng lồ rời khỏi sa mạc. Thì ra cô ấy là vợ của anh, em còn nghĩ tại sao cô ấy lại di chuyển một viên đá lớn như vậy giữa sa mạc.

Diệp Mặc trầm xuống, quả nhiên là Lạc Ảnh đã cầm thạch trì đó đi. Dường như cảm nhận được sự ảm đạm trong lòng Diệp Mặc, Diệp Tinh không hỏi thêm điều gì nữa.

Khi Diệp Mặc mang theo Diệp Tinh trở về Lạc Nguyệt thì Ninh Khinh Tuyết và Lạc Phi, Lạc Nguyệt đều đã từ Lưu Xà trở về. Chuyện ở Lưu Xà Ninh Khinh Tuyết đã chuyển giao hết cho Úc Diệu Đồng, Diệp Lăng thì không đến, cô ấy đi Yến Kinh rồi.

Diệp Tinh đến, Diệp Mặc không tuyên bố ầm ĩ, chỉ báo cho mấy người Hứa Bình, Hư Tuyết Hoa và Ninh Khinh Tuyết, lại bổ nhiệm Diệp Tinh trở thành trưởng nhóm thiết kế Lạc Nguyệt thành. Tuy Diệp Tinh có bản lĩnh, nhưng anh ta không giỏi về giao tiếp, rất nhiều chỗ phải bàn bạc với Hư Tuyết Hoa mới được.

Vì có sự gia nhập của Diệp Tinh, nên Diệp Mặc hoàn toàn an tâm về Lạc Nguyệt thành, hắn tin rằng chỉ cần có đủ thời gian thì Lạc Nguyệt thành không có hắn thì cũng hoàn toàn có khả năng tự vệ.

Sau khi để lại cho Ninh Khinh Tuyết một viên Bồi Nguyên Đan, Diệp Mặc quyết định đi Mai Nội Tuyết Sơn tìm cơ hội thăng cấp. Mặc dù đã có sự liên minh của Diệp Tinh, nhưng hắn vẫn không dám lơi lỏng. Cho dù Diệp Tinh có bản lĩnh cũng không thể chỉ cứ nói miệng là có vũ khí tiên tiến nhất là được, cũng cần phải mất thời gian thiết kế chế tạo thì mới được.



Thấy Lạc Nguyệt đang vận hành tốt, nhà cửa, trường học, nhà máy, trung tâm thương mại đều có thể tăng tốc để xây dựng, như thế này Diệp Mặc mới có thể lại rời khỏi Lạc Nguyệt, lần thứ hai đến Mai Nội Tuyết Sơn.

Lần này mục tiêu đến đây của Diệp Mặc rất rõ ràng, chính là tìm tinh thạch, hắn không gọi Tăng Chấn Hiệp. Nếu có thể tìm thấy tinh thạch thì hắn sẽ tặng Tăng Chấn Hiệp một viên, nếu không tìm thấy thì gọi anh ta đến chỉ lãng phí thời gian của anh ta mà thôi.

Theo bản đồ mà Tăng Chấn Hiệp để lại, rất nhanh chóng Diệp Mặc đã tìm thấy chỗ vách núi, quả nhiên là phía dưới của Hồ Lô Cốc. Đây là nơi giống như nơi trước đây Diệp Mặc bị nhốt, bốn bên đều là vách núi, ở giữa chắc chắn có một khe sâu, tuy nhiên khe núi bây giờ đã được rất nhiều tảng đá lớn trùm lên. Chắc hẳn chính là vách núi trước đây Tăng Chấn Hiệp nói đột nhiên bị sập mà thành.

Khe núi tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, xem ra ước chừng một nghìn ki-lô-mét vuông, mặc dù người bình thường rất khó vượt qua nơi này nhưng đối với Diệp Mặc thì không có gì đáng kể.

Chính lúc Diệp Mặc muốn nhảy xuống khe núi, khi chuẩn bị động thủ thì một cái bóng trắng lướt qua trước mắt. Là một con hồ ly nhỏ, con vật nhỏ bé này Diệp Mặc đã nhìn thấy lần thứ ba rồi.

Con hồ ly nhỏ nhìn thấy Diệp Mặc lại không hề né tránh mà dừng lại, đứng yên đối diện Diệp Mặc, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi