Lại một hồi tiếng bước chân dồn dập, trong phòng tác chiến của chỉ huy, lại có vài tên thuỷ binh đến, Diệp Mặc không hề có chút suy nghĩ tha thứ nào cả, tất cả cho một đao. Hiện giờ hắn luyện khí tầng năm, lấy chân khí của hắn để liên phát hơn một trăm đao gió thì không có bất kì áp lực nào.
Luis mập mạp nhìn Diệp Mặc tuỳ tiện vẫy tay, binh lính bên này võ trang đầy đủ thì nguyên một đám ngã xuống, anh ta cũng không thể đứng vững được nữa, cả người lập tức đổ sụp xuống đất, mềm nhũn, ngồi trên mặt đất. Nếu không phải Diệp Mặc đứng rõ trước mặt anh ta, anh ta còn tưởng đây lại là cái gì kinh dị nữa.
David và hai nhân viên kĩ thuật trong phòng tác chiến chỉ huy, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn quỉ dị trước mắt, giống như hoá đá. Vài tên quan quân đang ngồi trong phòng chỉ huy phát lệnh, Diệp Mặc tạm thời không giết bọn họ.
Một phòng chỉ huy tác chiến đánh một hạm đội đã dần dần bị nhuộm máu nhưng lại không có ai dám phát ra tiếng, thậm chí tất cả mọi người đều trầm mặc và im lặng.
- Mấy người không hiểu tiếng Trung sao?
Diệp Mặc quét một cái tới ba người còn lại, lạnh lùng hỏi.
Sau một lúc lâu, một tên con lai đứng lên, hơi ấp úng và do dự nói
- Tôi là Hoa kiều, tôi biết tiếng Trung.
Diệp Mặc nhìn gã con lai này một cách khinh bỉ, sau đó mới lên tiếng:
- Ai là chỉ huy, cho tất cả các hạm đội của các người chấm dứt việc tiến tới.
Tên đó nói với hai người còn lại vài câu, Diệp Mặc đại khái nghe hiểu được. Hắn học được một ít tiếng Anh ở thư viện của đại học Ninh Hải, những người này nói tiếng Anh.
Luis mập mập lúc này bỗng tỉnh ra, anh ta đứng dậy quang quác. Rõ ràng nói không phải là tiếng Anh, Diệp Mặc nhíu mày nhìn tên phiên dịch hỏi
- Tên heo này nói cái gì?
Gã con lai này vội nói:
- Anh ta nói anh là ai, tại sao lại đến giết nhiều người của họ như vậy, muốn anh ta đầu hàng là tuyệt đối không thể.
- Ồ.
Diệp Mặc chỉ "ồ" một tiếng, thuận tay phát đao gió một cái, chém tên Luis này thành hai mảnh. Giết tên béo này xong, Diệp Mặc mới quay đầu nói với tên con lai kia
- Hỏi xem còn ai không muốn đầu hàng.
Tên con lai này vội vàng truyền lại lời của Diệp Mặc, hai tên còn lại bao gồm David đều đầu hàng hết.
Diệp Mặc lấy ra vài viên thuốc đen đưa cho mấy tên đó nói
- Tôi đi giết người trước, sau khi các người uống cái này thì lập tức giơ cờ đầu hàng. Đây không phải là thuốc bổ mà là độc dược. Nếu các người thực sự đầu hàng, tôi sẽ đưa thuốc giải cho mấy người, nếu như là giả thì sẽ chết.
Dưới sự cứng rắn của Diệp Mặc, ba người còn lại đều uống thuốc màu đen mà Diệp Mặc đưa cho một cách ngoan ngoãn, lại còn không ngừng cam đoan sẽ đầu hàng. Nhưng lời của họ vẫn chưa nói xong đã thấy Diệp Mặc thoắt một cái đã ra khỏi phòng chỉ huy tác chiến.
- Người này là ai? Trời ơi, hắn quả đúng như ma vương giết người.
Một gã da trắng cao gầy bên cạnh David sau khi Diệp Mặc rời đi, sắc mặt tái nhợt kêu lên một câu.
David hừ một câu
- Tôi đã nói là Hoa Hạ có nhiều người thần bí mà, thế nào? Giờ tôi nói không sai chứ. Người này tuyệt đối là một người dị năng. Tôi chắc chắn lúc đầu radar của ta quét đến chính là hắn, không ngờ đến radar mà hắn cũng thể tránh được, Lý Lãm, người này có phải là người dị năng không?
Gã con lai Lý Lãm bị gọi, sắc mặt cũng rất khó coi, anh ta lắc đầu, không trả lời David.
Đang lúc ba người lo sợ bất an, Diệp Mặc bỗng lại vòng trở về, hắn nhìn David hỏi
- Ở đây ai là chỉ huy?
- Quan chỉ huy là tướng quân Luis, phó quan chỉ huy là David.
Lý Lãm thấy Diệp Mặc quay lại, trong lòng lại lo lắng căng thẳng.
- Ồ, cậu và David đi theo tôi.
Diệp Mặc vừa chỉ David và Lý Lãm, hai người này cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Diệp Mặc đến boong tàu, mà còn thông báo tất cả thuyền viên tập hợp.
- David, tuyên bố đầu hàng, để tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống.
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Mấy trăm người đều tập trung trên đầu thuyền, nghe David nói đầu hàng, liền như ngồi trên chảo lửa vậy. Rõ ràng chiếm thế thượng phong, chỉ cần một lần tấn công, Lạc Nguyệt sẽ trở thành mâm cơm của bọn họ, sao lại phải đầu hàng?
Có mười mấy quan quân lập tức xông lên, kêu to với David
- Tại sao phải đầu hàng, chúng tôi muốn gặp tướng quân Luis.
Diệp Mặc sao còn để cơ hội cho bọn họ nói chuyện chứ, một câu còn chưa nói hết, Diệp Mặc mười mấy đao gió đã quét qua rồi, mười mấy cái này đã chém quan quân cấp thấp này thành hai mảnh, ngã trên boong thuyền.
Gió biển mang cả mùi tanh cùng vết máu trên boong thuyền, hiện ra có chút âm trầm. Vừa nãy còn cảnh ồn ào, vì có hơn mười thi thể chia làm hai nửa nên trở nên vô cùng yên tĩnh. Cái này dù sao không phải thời kỳ chiến tranh, cảnh máu chảy đầm đìa này đối với thuỷ thủ ở đó vẫn có chấn động tương đối lớn, thậm chí có một số người đã bắt đầu nôn mửa.
Giác ngộ lần này của Lý Lãm đúng là rất cao, anh ta cảm giác Diệp Mặc dường như có chút không thích anh ta, anh ta vội vàng kêu lớn:
- Đầu hàng lần này là Phó tổng chỉ huy David quyết định, còn có ai dám không đầu hàng, đứng ra đây cho ta.
Diệp Mặc hài lòng gật đầu, hắn cảm giác tên Lý Lãm này cũng coi như còn có chút năng lực, nếu không chờ lúc nữa người đầu tiên mình giết chính là anh ta.
- David, ở đây giao cho cậu xử lí, tôi đi cho tất cả thuỷ binh nhận rõ tình hình, sau đó cậu lập tức cùng Lý Lãm đến quân hạm thứ hai.
Nói xong, Diệp Mặc giao Tuần Dương hạm cho David xử lí, hắn tự mình đi đến khu trục hạm thứ hai.
Dường như cảm nhận được sự dị động trên tuần dương hạm, khu trục hạm đã chuẩn bị xong tác chiến, chỉ là Diệp Mặc cũng lấy thủ đoạn giống như vậy để khống chế thuyền trưởng. Tất cả những ai mà muốn phản kháng đều bị Diệp Mặc giết sạch, chỉ với thời gian mười mấy phút Diệp Mặc đã giết sạch toàn bộ hạm đội màu đen.
Một tiếng, Diệp Mặc thu phục được một tuần dương hạm Ticonderoga, ba tàu khu trục hạm Ali Burke hệ thống Aegis, hai thuyền khu trục hạm thường, bốn thuyền bảo vệ Perry, hai tàu ngầm công kích hạt nhân chạy trốn, một mình Diệp Mặc lo không xuể.
- Chúng ta rút về, sau đó nã pháo vào hắn, hắn chỉ có một mình…
Một chiếc tàu khu trục hạm Ali Burke hệ thống Aegis đã bị Diệp Mặc không chế, phát hiện Diệp Mặc chỉ có một mình liền lập tức phản kháng lại lần nữa.
Chiếc quân hạm này phát ra tiếng kêu to, rất nhanh đã thu hút quân hạm khác.
Diệp Mặc cười thầm, ức hiếp mình chỉ có một người, hắn ẩn thân rơi thẳng vào chiếc Ali Burke hệ thống Aegis này, sau đó lại bắt đầu hiện thân.
Người trên khu trục hạm này rõ ràng thấy Diệp Mặc ở tuần dương hạm, cách đây còn khoảng cách rất xa, thậm chí ở giữa còn cách vài chục thước hải vực, sao đột nhiên đã đến được trục hạm này rồi? Nhất thời rất nhiều người đều không kịp phản ứng.
Nhưng Diệp Mặc biết lúc này hắn nếu không khai sát giới, những người này sẽ tiếp tục trở mặt. Trên trục hạm này lúc đầu bị Diệp Mặc giết mười mấy người, vẫn còn chừng ba trăm người, Diệp Mặc phóng ra một trận đao gió mạnh mẽ, sau đó nhảy vào đám thuỷ thủ trên boong thuyền, giống như đá bóng vậy, trước khi chừng ba trăm người vẫn chưa kịp phản ứng, trừ người bị Diệp Mặc giết, còn lại đều bị Diệp Mặc đá bay xuống biển.
Tuy có vài người phản ứng nhanh, đã nổ súng nhưng không thể thay đổi vận mệnh bị giết.
Thuyền trưởng một tàu trục khác cũng chuẩn bị trở mặt, theo bản năng rụt đầu lại, thu hồi súng trong tay, anh ta có một dự cảm, nếu nổ súng, thì anh ta là người chết trước. Chỉ là trong lòng anh ta đang kêu gào, đây còn là người sao? Đây quả thực là đến không có hình ảnh, đi không có tung tích, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi giải thích của anh ta.
Thấy Diệp Mặc dũng mãnh như vậy, nhìn nhiều thuỷ thủ vẫn còn đang giãy dụa trên biển, hạm đội còn lại đã bị Diệp Mặc chế ngự thuyền trưởng càng không dám di chuyển.
Một gã thuỷ thủ thấy một binh sĩ đang giãy dụa bơi tới bên cạnh hạm đội của mình, đang muốn lấy dây thừng kéo binh sĩ đang ở dưới biển kia lên nhưng anh ta vừa thả dây xuống biển, sau đó lập tức liền biến thành hai mảnh rơi xuống biển, còn thảm hơn người mà anh ta định cứu.
Thấy cảnh trước mặt, tất cả các binh lính hạm đội đầu hàng đều đứng trên boong thuyền không dám động đậy chút nào.
Diệp Mặc hạ quyết tâm, nếu còn có thuyền hạm trở mặt, hắn sẽ lập tức giết hết tất cả thuỷ thủ trên thuyền hạm. Hoặc là đá hết tất cả xuống biển không giữ lại một tên, dám tấn công Lạc Nguyệt, hắn sẽ không khoan dung.
…
Quách Khởi đang căng thẳng nhìn chằm chằm hạm đội địch bỗng thấy hạm đội màu đen đối diện treo cờ trắng, đang lúc anh ta cho là mình hoa mắt, vài tên thuỷ binh cũng đến báo tin, nói hải tặc đối diện đã treo cờ đầu hàng.
Quách Khởi giờ mới hiểu ra anh ta không hề nhìn lầm, đối diện đúng là đã treo cờ đầu hàng. Chẳng nhẽ đây lại là một âm mưu? Nhưng bất kể là âm mưu gì, treo cờ đầu hàng thì có lợi gì chứ? Đây không phải làm giảm khí thế của mình sao?
- Đi, qua đó xem xem.
Quách Khởi vung tay lên, đối với anh ta mà nói, bất kể như thế nào cũng đánh không lại đối phương, khu trục hạm bên mình đều là những đồ mà những nước khác đào thải ra, cộng thêm trình độ tác chiến cũng không bằng đối phương, địch cũng không cần thiết phải giỡn loại chiêu này.
- Là Diệp đại ca, em nhìn thấy rồi.
Phương Vĩ bỗng thả kính viễn vọng trong tay xuống, nói một cách kích động.
Quách Khởi cũng nhìn thấy Diệp Mặc đứng trên tuần dương hạm, lập tức kích động, hoá ra là lão đại ra tay, chả trách những cường đạo này phải đầu hàng.
- Tốc độ nhanh nhất sang đó.
Buồn phiền trong lòng Quách Khởi đều trở thành hư không, tức khắc hăng hái vung tay. Xem ra Diệp Mặc đã khống chế chủ hạm của đối phương, hạm đội màu đen này nếu toàn bộ gia nhập vào Lạc Nguyệt, thực lực hải quân ở đây sẽ lập tức tăng lên vài cấp.
Phải biết ba thuyền trục hạm đào thải của bọn họ cũng không bằng một con thuyền trục hạm hệ thống Aegis của người ta.
- Anh Diệp…
- Thành chủ…
Bọn người Quách Khởi đi lên, lập tức đủ loại xưng hô đều có.
Diệp Mặc vừa vung tay lên
- Bây giờ tất cả thuyền hạm ở đây đều là của chúng ta, cậu đưa người phụ trách giám sát tất cả những thuỷ thủ đầu hàng, sau đó thu nạp những quân hạm này, dám phản kháng, lập tức giết chết, chuyện khác thì trở về hãy nói.
Quách Khởi chỉ huy người bên hạm đội mình lại đây, rất nhanh đã khống chế mấy quân hạm này. Tuy họ chiến đấu không giỏi nhưng khống chế một quân hạm thì vẫn là không có vấn đề gì.