THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Tất cả tù binh bao gồm đám người David, Lý Lãm bị giam giữ ở cùng một chiến thuyền trên khu trục hạm. Về phần những kẻ phản kháng, dưới sự phân phó của Diệp Mặc, toàn bộ giết chết.

- Anh Diệp, có một người Hoa nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp anh.

Khi tất cả hạm đội bị Quách Khởi sắp xếp lại hướng về phía bến tàu Lạc Nguyệt, Phương Vĩ vội vàng chạy tới báo cáo.

- Chuyện rất quan trọng sao?

Diệp Mặc nhìn qua một chút. Những quân hạm này đều biến thành của hắn. Toàn bộ những tên hải tặc không phục đã bị giết chết cho cá ăn. Còn có chuyện gì quan trọng nữa?

- Để anh ta qua.

Tuy rằng không biết có chuyện gì quan trọng, nhưng nếu là người Hoa muốn gặp hắn, gặp mặt cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nếu dám có yêu cầu quá phận, trực tiếp đá xuống biển.

Rất nhanh, Phương Vĩ liền dẫn đến một người đàn ông thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi. Chẳng qua Diệp Mặc phỏng đoán người này nhiều nhất chỉ mới bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi. Chỉ có điều ông ta kiếm ăn lâu ngoài biển, thoạt nhìn có chút già hơn tuổi. Mặt người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ rất thô ráp. Hơn nữa trên mặt còn có một vài ngấn nước. Vừa nhìn đã biết hàng năm ông ta chủ yếu sống ngoài biển. Lông mi ông ta rậm, nhưng lông mày có hơi thưa, có vẻ rất tang thương.

- Tôi là Hoàng Ức Niên, người Hoa Hạ, từng gặp Diệp thành chủ.

Người đàn ông này đi đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền, thoạt nhìn có chút hương vị của giang hồ.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Hoàng Ức Niên, không phải anh và quân hạm này là một phe chứ? Nói đi, anh có chuyện gì quan trọng muốn tìm tôi. Nếu nói không ra thì trực tiếp nhảy xuống biển đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đối với những người muốn tấn công Lạc Nguyệt Thành, Diệp Mặc không có bất kỳ thiện cảm nào. Bất kể là ai, chỉ cần muốn xâm phạm vào chỗ của hắn, vậy đừng trách hắn không khách khí. Sở dĩ nói Hoàng Ức Niên và những người trên quân hạm không phải cùng một phe, bởi vì trên mặt Hoàng Ức Niên có ngấn nước. Nhìn người chỉ huy trên quân hạm, có người nào không phải thịt non da mịn, không có khả năng ít được chăm sóc như Hoàng Ức Niên.

- Những thành viên trên hạm đội chủ lực màu đen không phải là hải tặc. Mặc dù có hải tặc, nhưng chỉ chiếm số rất ít. Ví dụ như tôi.

Hoàng Ức Niên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Mặc gật đầu, không tỏ ra quá nghi ngờ. Hắn vốn nghĩ Hoàng Ức Niên mới là hải tặc. Hiện tại ông ta chính miệng nói ra, cũng không có nói sai.

Thấy Diệp Mặc gật đầu không hỏi, Hoàng Ức Niên lại nói tiếp:

- Tôi từng nghe nói về Lạc Nguyệt Thành. Tôi rất muốn gia nhập Lạc Nguyệt Thành nhưng không có cơ hội. Tôi đi không được, cũng không có cách nào tới Lạc Nguyệt Thành.

- Tuy rằng Lạc Nguyệt Thành hoan nghênh tất cả mọi người đến xây dựng, nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể tới. Hải tặc giống như anh, chúng tôi càng không chào đón.

Diệp Mặc thản nhiên nói. Hắn nhận ra dường như Hoàng Ức Niên có chút bản lĩnh. Nhưng một hải tặc đánh được mấy trận hải chiến, đã muốn gia nhập Lạc Nguyệt Thành. Ông ta nghĩ cũng quá dễ dàng rồi.

Mục đích Diệp Mặc bắt một hai nghìn lính thuỷ, không phải hắn có bao nhiêu nhân từ, không nỡ giết người. Mà hiện tại Lạc Nguyệt Thành cần rất nhiều người xây dựng. Bắt những người này về để có sức lao động miễn phí thật ra không tệ. Đối với một ít lính thủy thật lòng muốn đầu hàng, Diệp Mặc có thể sắp xếp đến hạm đội để trợ giúp huấn luyện người bên mình.

Hoàng Ức Niên không hề nổi giận. Ông ta hít một hơi thật sâu, sau đó mới lên tiếng.

- Tôi biết. Trước hết, tôi tự giới thiệu một chút. Tôi sinh ra ở Đại Liên, Hoa Hạ. Mười một tuổi đi theo cha mẹ tới nước Mỹ. Mười bảy tuổi vào trường học sĩ quan hải quân Mỹ. Hai mươi mốt tuổi gia nhập hạm đội hải quân thứ bảy của nước Mỹ. Hai năm sau tham gia chiến tranh vùng vịnh, đồng thời vất vả lên tới chức sĩ quan quản giáo tối cao cấp ba. Trong tám năm sau đó, tôi tham gia mấy lần hải chiến bí mật của nước Mỹ, cũng lên được tới Chuẩn tướng.

- Kỳ thật dựa theo công lao của tôi trong những năm này, cho dù lên trung tướng cũng không có vấn đề. Nhưng bởi vì tôi là người Hoa, cho nên người Mỹ có điều cố kỵ. Quả nhiên sau năm tôi được trao tặng chuẩn tướng, tôi nhận được một mệnh lệnh, dẫn dắt một hạm đội đi tới Hoa Hạ chấp hành nhiệm vụ. Lúc nhìn thấy nhiệm vụ đó, tôi liền từ chối chấp hành. Tuy rằng tôi đi lính cho quân đội nước Mỹ, nhưng tôi vẫn là người Hoa Hạ. Loại chuyện gây tổn hại cho Hoa Hạ tôi không muốn làm.

Diệp Mặc cười nhạt.

- Trong thời gian chưa đến hai mươi năm, anh đã lên cấp chuẩn tướng. Tôi tin rằng không phải nghi ngờ về năng lực hải chiến của anh. Đằng sau việc nước Mỹ giao mệnh lệnh mẫn cảm cho anh, hẳn là nhìn trúng năng lực của anh, chuẩn bị bồi dưỡng anh một chút, sau đó sẽ trọng dụng anh. Tôi đoán nhiệm vụ mẫn cảm này hẳn là để thử dò xét anh.

Hoàng Ức Niên kinh sợ thoáng nhìn về phía Diệp Mặc. Sau này ông ta mới nghĩ tới đây là bọn họ thử dò xét ông ta. Chỉ có điều ông ta đã từ chối mệnh lệnh này ngay tại chỗ. Điều này chứng tỏ người ta đã dò xét thành công.

Ông ta có chút chán nản gật đầu nói:

- Bất kể có phải bọn họ thử thăm dò tôi hay không, tôi sẽ tuyệt đối không dẫn hạm đội nước Mỹ đến đánh người Hoa Hạ. Sau khi tôi từ chối, chức vụ của tôi liền trở nên nhàn rỗi. Năm sau đó, đột nhiên cha mẹ tôi bị bắn chết trong một vụ án. Tôi rất nghi ngờ đây là do người Mỹ làm, nhưng tôi không chứng cớ. Tôi đã chán nước Mỹ. Tôi chuẩn bị bán hết tài sản của mình để trở lại Hoa Hạ, thì phát hiện tài sản của cha mẹ tôi đã bị khóa. Ngay cả tài sản của tôi cũng bị khóa.

- Bọn họ nói cha mẹ tôi có liên quan đến hoạt động rửa tiền, cần phải được điều tra rõ ràng. Năm đó vợ tôi đã ly hôn với tôi dẫn theo con gái rời đi. Tôi chán nản, chuẩn bị bỏ lại tài sản rời khỏi nước Mỹ. Nhưng không ngờ được, tôi bị từ chối xuất cảnh.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.

- Anh đã bị quân đội nước Mỹ giam lỏng.

Nhân tài hải chiến như Hoàng Ức Niên, cho dù nước Mỹ không thể dùng ông ta, không có khả năng tùy tiện thả đi. Hơn nữa người Mỹ dường như còn muốn nhằm vào Hoa Hạ. Để một người như vậy quay về Hoa Hạ, chẳng khác gì là thả hổ về rừng.

Hoàng Ức Niên gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Khi tôi bị từ chối xuất cảnh, tôi lập tức hiểu ra, tôi bị chú ý. Hơn nữa lúc ấy tôi đã hiểu được tình cảnh của mình trong hạm đội hải quân. Tôi chắc chắn sẽ không bó tay chờ bị bắt. Ba tháng sau, tôi theo một chiếc tàu hàng, lén trốn ra khỏi nước Mỹ. Đúng lúc tàu hàng này bị hải tặc tấn công, tôi đã nhanh chóng quyết định, tìm nơi nương tựa ở hải tặc. Tôi không quay về Hoa Hạ nữa. Tôi biết cho dù tôi trở về, cuối cùng nói không chừng vẫn có thể bị trả về nước Mỹ.

- Cho nên anh vẫn ở lại trong đám hải tặc, trà trộn gần mười năm?

Diệp Mặc hỏi.

Hoàng Ức Niên nói:

- Đúng vậy, cho nên tôi rất hy vọng được trở lại trong hạm đội, trở lại với nhiệt tình trong hải quân. Lần này hạm đội Lewis xâm lấn Lạc Nguyệt, tôi vừa nhìn đã biết Lạc Nguyệt đối với hải chiến hoàn toàn không biết gì. Tôi muốn gia nhập Lạc Nguyệt, vì hải quân Lạc Nguyệt làm một chút cống hiến.

Nói tới đây Hoàng Ức Niên lại nhìn Diệp Mặc một lát mới nói tiếp:

- Không cần hỏi vì sao tôi làm vậy. Chỉ bởi vì tôi là người Hoa Hạ, mà anh cũng là người Hoa Hạ. Anh đã từng nói sẽ ưu tiên lựa chọn người Hoa Hạ vào Lạc Nguyệt. Tôi biết lý tưởng của anh. Kỳ thật đó cũng là lý tưởng của tôi. Tôi không muốn tiếp tục làm một gã hải tặc. Hơn nữa tôi đã nhiều lần nghe nói về truyền kỳ Lạc Nguyệt. Tôi cảm thấy tôi thích hợp với nơi này.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát nói:

- Tôi đồng ý để anh gia nhập Lạc Nguyệt, nhưng có thể trở thành người của hải quân hay không, tôi còn phải kiểm tra anh một chút. Nếu anh đồng ý để tôi kiểm tra thì nhắm mắt lại, bỏ tâm lý kháng cự xuống.

Hoàng Ức Niên không hề do dự, cứ dựa theo lời Diệp Mặc nói mà làm. Diệp Mặc gật đầu, dựa vào thủ pháp của hắn, hỏi Hoàng Ức Niên mấy vấn đề. Quả nhiên và ông ta vẫn nói giống như trước.

Diệp Mặc để Hoàng Ức Niên tỉnh táo lại nói:

- Được, Hoàng Ức Niên, anh đã thật lòng. Tôi đồng ý để anh gia nhập Lạc Nguyệt Thành. Về sau anh chính là Tư lệnh hải quân Lạc Nguyệt Thành. Toàn bộ lực lượng trên biển của Lạc Nguyệt Thành đều do anh phụ trách. An toàn trên biển của Lạc Nguyệt Thành giao cho anh. Tôi hi vọng anh có thể làm tốt giống như lời anh nói.

- Vâng, thành chủ.

Hoàng Ức Niên lập tức chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội. Tuy rằng ông ta đã gia nhập Lạc Nguyệt Thành, nhưng đối với thủ pháp vừa rồi của Diệp Mặc, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. May mắn tất cả những lời ông ta nói đều thật sự. Nếu ông ta là một người nằm vùng, vừa rồi hẳn là ông ta đã phải chết. Ông ta không thể tưởng tượng được thành chủ này lại có thể khiến người ta nói thật.

Diệp Mặc gọi Quách Khởi tới, đồng thời nói cho Quách Khởi biết về sau Hoàng Ức Niên chính là Tổng tư lệnh hải quân. Quách Khởi trở lại đất liền. Hải chiến không thích hợp với anh ta.

Đương nhiên trong lòng Quách Khởi rất vui mừng. Anh ta biết mình không hiểu về hải chiến, lập tức tiến hành bàn giao lại với Hoàng Ức Niên.

- Hoàng Ức Niên, anh biết người đã đột kích Lạc Nguyệt lần này là ai không? Có phải là nước Mỹ không?

Mặc dù Diệp Mặc có chút nghi ngờ, nhưng trừ người Mỹ ra, còn có ai dám công khai đưa hạm đội đến công kích Lạc Nguyệt như vậy.

Hoàng Ức Niên lắc đầu nói:

- Đây không phải là hạm đội của nước Mỹ. Về phần nó là do quốc gia nào phái tới, tôi cũng không biết. Tôi chỉ là một đầu gỗ thay mặt hải tặc xuất chiến mà thôi. Về công tác cụ thể tôi đều không thể tiếp xúc đến được.

Diệp Mặc phất tay để Hoàng Ức Niên và Quách Khởi đi bàn giao, sau đó trực tiếp gọi David và Lý Lãm qua.

- Các người đến từ quốc gia nào?

Diệp Mặc hỏi thẳng vào vấn đề. Tuy rằng Diệp Mặc thích cuộc sống bình yên, nhưng không có nghĩa là người khác có thể trèo lên trên đầu hắn được. Bất kể là một người hay là một quốc gia, đều không được. Diệp Mặc không thể cứ ngồi không như một lão bà.

David và Lý Lãm thoáng nhìn nhau. Không đợi Lý Lãm nói chuyện, David vẫn dùng tiếng Trung chắp vá nói:

- Là Indonesia.

Lông mày của Diệp Mặc lập tức nhíu lại. Hắn thậm chí cũng chưa nghe nói qua đây là quốc gia nhỏ nằm ở vị trí nào. Lạc Nguyệt lại không đắc tội với bọn họ. Vì lý do gì mà bọn họ muốn công kích chỗ của mình?

- Các người là người Indonesia sao? Vì sao muốn công kích nơi này?

Sắc mặt Diệp Mặc lập tức liền trầm xuống.

- Không phải, không phải.

Lý Lãm vội vàng giải thích:

- Chúng tôi không phải là người Indonesia. Nơi này có một phần là người Indonesia. Chúng tôi là lính đánh thuê của công ty Lam Quang Nam Phi. Tư lệnh chỉ huy chúng tôi hình là người nước khác. Bởi vì người Indonesia luôn thù hận người Hoa, cho nên nghe nói người chiếm đóng Senna chính là công ty Dược phẩm Lạc Nguyệt người Hoa, cho nên, cho nên...

Diệp Mặc thiếu chút nữa thì không nói được gì. Quốc gia Indonesia này là loại gì vậy. Người Hoa chiếm đóng Senna liên quan gì đến họ. Cho dù Dược phẩm Lạc Nguyệt không chiếm lĩnh nơi này, người Mỹ cũng tới đây. Indonesia thì tính là cái gì.

Lý Lãm cẩn thận thoáng nhìn về phía Diệp Mặc, rồi mới lên tiếng:

- Chúng tôi là lính đánh thuê của công ty Lam Quang Nam Phi. Ngoài chúng tôi ra đều là hải tặc do bên Indonesia mời đến. Ngoại trừ thuyền trưởng Luis là người Indonesia, còn có một vài binh lính là người Indonesia. Còn lại đều là do bọn họ bỏ tiền mời tới. Trước mắt bọn họ chỉ muốn đả kích Dược phẩm Lạc Nguyệt, sau đó lấy lòng người Mỹ...

Trong lòng Diệp Mặc thầm cười lạnh. Lấy lòng nước Mỹ, phỏng đoán cái này là lấy lòng mông nước Mỹ đi. Hiện tại người Mỹ ước gì Lạc Nguyệt xây dựng nhanh một chút, sao có thể tấn công Lạc Nguyệt. Quyết sách này của người Indonesia thật sự đúng là đầu heo.

- Anh Diệp, đã đến bến tàu rồi.

Phương Vĩ chạy tới nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi