THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Thị trấn nhỏ Mexika tại nước Mỹ tuy rằng xem như một trấn nhỏ nghèo khổ, nhưng cái trấn nhỏ này lại có một nhân vật lớn, chính là Helder.

Kỳ thật Helder cũng không tính là nhân vật lớn gì, nhưng gia tộc của y, gia tộc Bono cũng là thành viên Mafia nước Mĩ. Cho nên đừng nói là cán bộ nhỏ của thị trấn nhỏ Mexika, cho dù là cán bộ cấp cao cũng không dám đắc tội y.

Tuy rằng Helder đã chưa tính là người của gia tộc Bono, nhưng người khác nhưng lại không biết. Thị trấn nhỏ như Mexika có quan hệ rất lớn với việc Helder một tay che trời.

Helder mượn hơi gia tộc Bono vơ vét của cải ở thị trấn nhỏ Mexika, nhưng lại không làm quá. Cho nên từ trước đến nay vẫn bình an vô sự với chính phủ địa phương, thậm chí còn cấu kết với nhau làm việc xấu.

Trang viên tư nhân lớn nhất ở phía tây Thị trấn nhỏ Mexika chính là của Helder, cái trang viên này rộng mấy chục mẫu. Thủ hạ có bốn mươi năm mươi người, đôi khi Heldercòn có thể đi thành trấn gần đó làm một vài kinh doanh không tiền vốn. Nhưng y khôn khéo ở chỗ, tuyệt đối không xúc phạm chính phủ.

Nếu đã dẫn Diệp Mặc tới trang viên của mình, bên ngoài đều là người của mình, Helder thậm chí ngay cả ý tưởng diễn trò cũng không có. Y tin tưởng cho dù là miệng lưỡi Diệp Mặc càng lợi hại, dưới thủ đoạn của y, cũng sẽ ngoan ngoãn đem tiền của mình nộp cho Helder y.

-Helder, trang viên của anh rất lớn, tôi nghĩ anh ở Mexika khẳng định buôn bán lời rất nhiều tiền nhỉ.

Diệp Mặc đứng ở cửa trang viên của Helder, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Helder âm thầm lắc đầu, thanh niên người Hoa này xem ra rất ngốc, hắn còn không biết mình đã rơi vào cạm bẫy của thợ săn. Y thực muốn nhìn xem người thanh niên này sẽ cầu xin y như thế nào.

-Tôi nghĩ, so sánh với trang viên tôi, đồ sưu tầm của tôi còn nhiều hơn, thậm chí còn có rất nhiều đồ cổ đẹp như thủy tinh, tôi tin anh nhất định sẽ rất thích ý đi mua đấy, ha ha ha...

Heldercười ha ha, còn thiếu chút nữa công khai nói đồ đạc của mình chính là thủy tinh.

Nhưng làm Helder thật không ngờ chính là, người thanh niên trước mắt này không ngờ lại gật đầu, nghiêm trang nói:

- Đúng đấy, so với đồ cổ, tôi thích sưu tầm đồ thủy tinh hơn. Chế tạo thủy tinh còn phải chế khuôn, đốt chế thậm chí còn cần tinh lực đi vẽ ngoại hình, so với đồ cổ từ dưới đất đào lên còn khó khăn hơn.

Helder nghe ngây ngẩn cả người, người này thật là khờ sao?

Diệp Mặc lạnh lùng cười, hắn đương nhiên biết Helder sở dĩ nhân nhượng với hắn như vậy, chính là muốn mang hắn tới nơi này đem toàn bộ tiền trên người hắn bức ra. Nhưng có lẽ Helder không thể tưởng được ý nghĩ của chính mình và hắn giống nhau, nếu như không có chuyện Enie, mình có lẽ còn lười đến đây.

Chỉ có điều Diệp Mặc không phải một người máu lạnh, hắn nhìn ra năng lượng của Helder, biết một khi chuyện bên này của mình chấm dứt, sau khi rời đi, Enie và Ân Tư kia nhất định sẽ bị biến thành vật hi sinh.

Bất kể là bởi vì chính mình, hay là bởi vì Ân Tư là người Hoa, Diệp Mặc cũng không cứ như vậy phủi mông đi. Hơn nữa tùy tiện đi một chuyến, kiếm chút món tiền nhỏ sử dụng cũng tốt, tích tiểu thành đại mà.

Lời của Helder vừa nói ra, Diệp Mặc liền biết y muốn động thủ, người này thật đúng là vội vàng, thậm chí ngay cả đi vào bên trong đi cũng không kịp.

Diệp Mặc vừa định trả lời một cách mỉa mai, lại đột nhiên dừng bước.

Thấy Diệp Mặc dừng bước, Helder tưởng Diệp Mặc đã nhìn ra mình sẽ gây bất lợi cho hắn nên muốn trốn. Hoá ra hắn là đang giả bộ ngốc à, cũng không phải ngốc thật nha. Helder cười lạnh, liếc mắt ra hiệu với mấy người ở cửa, cửa chính của vườn lập tức liền bị đóng lại.

Nhưng ra ngoài dự đoán của y chính là, Diệp Mặc cũng không rời khỏi, ngược lại đi nhanh về phía trang viên của y, giống như bị nơi xinh đẹp này hấp dẫn rồi.

Helder đoán không sai, Diệp Mặc bị hấp dẫn rồi. Hắn đứng ngây người, trong trang viên của Helderxanh um tươi tốt, không khí tươi mát làm cho người ta không dám tưởng tượng.

Diệp Mặc không vì nơi này xanh hoá thật tốt mà ngạc nhiên thán phục, mà là vì Diệp Mặc cảm nhận được linh khí ở trong này so với bên ngoài còn mãnh liệt hơn, đúng vậy, chính là linh khí.

Càng làm cho Diệp Mặc giật mình chính là, nơi phát ra linh khí cũng không phải một chỗ nào đó, mà tất cả thực vật trong trang viên của Helder. Thật giống như trang viên vẫn dùng linh tuyền tưới tiêu.

-Chẳng lẽ nơi này là một khu linh quáng? Hoặc là nơi này có một linh tuyền?

Diệp Mặc thiếu chút nữa ngây dại, trong lòng hắn hưng phấn bắt đầu thiêu đốt, có phải là vận khí của mình cao, ở hiền gặp lành, lại phát hiện ra một nơi tràn đầy linh khí? Nếu nơi này thật là một linh tuyền, hắn dù là đào đất ba lần cũng muốn đem mấy thứ này đi.

Cho dù là dùng 4000~5000 tấn vàng trong nhẫn của hắn trao đổi với một linh tuyền, hắn khẳng định không chút do dự chọn linh tuyền.

-Helder tiên sinh, nơi này của anh thật sự là quá tốt, tôi nhìn trúng rồi.

Diệp Mặc đem tâm tình rực lửa của mình làm bình tỉnh lại, làm như không thấy mấy kẻ đứng chặn đằng sau.

Helder âm hiểm cười

- Ồ, vậy là tốt rồi, anh đã nhìn trúng, vậy anh xem nhiều một chút.

Diệp Mặc căn bản cũng không có chú ý tới ngụ ý của Helder, thần trí của hắn quét ra ngoài. Phạm vi mấy trăm mét, không phát hiện bất cứ linh tuyền nào, cũng không phát hiện bất cứ linh quáng gì, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

-Helder tiên sinh, tôi nghĩ cya6 cỏ trong trang viên này của anh không giống nơi khác?

Diệp Mặc giống như không có việc gì hỏi.

-Ha ha...

Tuy rằng xem Diệp Mặc như mâm cơm, nhưng có cơ hội bày sẵn Helder vẫn không muốn buông tha, y cười ha hả nói:

- Tôi đã từng ở chỗ này cho kiểm tra không khí, là nơi hoàn hảo thích hợp làm chỗ ở nhất.

Thần thái của gã cũng có chút giống áo gấm đi đêm, lại không thể nói với người khác cái loại nghẹn khuất kia, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội khoe khoang, chẳng sợ đối mặt Diệp Mặc, cũng lập tức khoe khoang ra.

Diệp Mặc như thoáng suy nghĩ, trầm mặc một hồi mới làm bộ không hiểu hỏi

- Helder tiên sinh, không biết môi trường này tốt như vậy, có bí quyết gì không? Đương nhiên, bí quyết này nếu anh nguyện ý nói cho tôi biết, cho dù là muốn tôi bảo người đem đến một hai chục triệu đô la Mỹ làm thù lao, cũng là chuyện bình thường.

-Lấy hay không đã không do mày quyết định rồi.

Helder dữ tợn cười một tiếng, quay đầu nói với vài tên cao bồi:

- Kéo hắn vào đi, tao xem có thể lấy ra bao nhiêu.

Sau khi khoe khoang, y đã lười đi khoe hoang với một người sắp phải chết rồi. Diệp Mặc có thể bảo người gom tiền mang đến, điểm ấy khiến y rất vừa lòng, y tin tưởng, dưới thủ đoạn của mình, thanh niên người Hoa này có bao nhiêu tiền cũng sẽ bị y lấy về hết.

-Mày thật là vô vị.

Diệp Mặc liếc Helder một cái, lắc đầu.

Nói xong, hắn không đợi Helder phục hồi tinh thần, thì mấy hỏa cầu đã bắn ra ngoài, sáu bảy tên tùy tùng còn chưa kịp xông lên đã bị hỏa cầu của Diệp Mặc đốt thành tro bụi.

Helder ngơ ngác nhìn, đảo mắt liền biến mất vài người hầu, muốn dụi mắt chút, xem xem mình có phải nhìn lầm rồi không, nhưng Diệp Mặc lại không cho gã cơ hội.

Ngay sau đó, Diệp Mặc xách cổ Helder lên, kéo gã đi khắp trang viên. Chỉ trong khoảnh khắc, Helder liền phát hiện ba bốn mươi tên tay sai trong trang viên của gã đều bị hỏa cầu kia đốt thành tro bụi.

Thậm chí ngay cả mười mấy người trong biệt thự gã đều bị Diệp Mặc giết sạch, trừ một vài người hầu bị Diệp Mặc đánh ngất xỉu để tại một căn phòng ra, cuối cùng y tự cho là một trang viên lớn như vậy không ngờ chỉ còn lại một mình y còn sống, ồ, còn có tên thanh niên người Hoa kia.

Lúc Diệp Mặc mang y vào phòng khách, vứt y trên mặt đất, Helder mới hiểu, y đã đưa tới người nào? Đây nào phải đến đưa tiền hay sao? Cái này căn bản là đến đòi mạng mà.

Người Hoa Hạ, người Hoa Hạ đáng chết này, hắn rốt cuộc là dùng ma pháp gì? Không ngờ lại khiến người lập tức chết đi, đến một chút dấu vết cũng không có, người Hoa Hạ này thật là đáng sợ.

Tuy nhiên nhìn Diệp Mặc cao cao tại thượng ngồi trên ghế bành, Hélder lập tức hiểu tình cảnh của mình, y nghĩ đến chỉ cần người Hoa Hạ thần bí này vứt một hỏa cầu xuống, mình sẽ chết chắc. Không, nhất định hóa thành tro.

-Tiên sinh, chào ngài, ở đây tôi có rất nhiều đồ cổ, không, không, là sản phẩm thủy tinh. Nếu ngài thích, ngài cứ việc cầm đi.

Helder không dám đứng lên, thậm chí ngay cả trán đầy mồ hôi cũng không dám lau, cho dù là lúc y ở gia tộc Bono đối mặt với các thành viên chủ yếu của băng mafia cũng không có loại lo lắng hãi hùng này.

Diệp Mặc cầm lấy cái gạt tàn thuốc lá đập vào đầu Helder

- Mày là heo à, đồ thủy tinh trên đường khắp nơi đều có, tao phải chạy đến nơi này để mua một đô la Mỹ một đống thủy tinh lớn à?

Helder khóc không ra nước mắt, vừa rồi anh còn nói anh thích nhất đồ thủy tinh, bây giờ lại nói bên đường đều có. Cho dù là bên đường đều có, một đô la Mỹ cũng mua không được một đống lớn mà.

Nhưng Helder cũng không dám nói như vậy, y đã biết Diệp Mặc là một sát thần, nếu nói như vậy không phải muốn chết thì là cái gì?

-Không, không, tôi còn có đô la Mỹ, tôi còn ít nhất mười mấy triệu đô la Mỹ, tôi đưa ngài hết. À, còn căn biệt thự này, nếu ngài thích nó, tôi cũng có thể giao cho ngài.

Helder vội vàng thay đổi đề tài.

Diệp Mặc lắc đầu, thấy trang viên này lớn như vậy, hắn còn tưởng rằng Helder chí ít có 200 triệu đấy, không ngờ chỉ có mấy chục triệu, đây thực ít đó. Nếu Helder biết ý nghĩ của Diệp Mặc, chắc sẽ hộc máu, mấy trăm triệu á, có mấy người có mấy trăm triệu?

Tuy nhiên ít còn hơn không có, Diệp Mặc lấy ra một cái thẻ, ném xuống

- Nhanh chuyển tiền vào thẻ của tao.

Helder nhặt thẻ lên, cẩn thận nhìn Diệp Mặc một cái, muốn hỏi y sau khi đem tiền cho Diệp Mặc, có thể tha cho y một mạng hay không, lại thấy trong tay Diệp Mặc đột nhiên có thêm một hỏa cầu. Helder sợ tới mức khẩn trương vùi đầu làm việc, cũng không dám hỏi việc khác nữa.

Một lúc sau, Helder cẩn thận đưa thẻ cho Diệp Mặc, Diệp Mặc thu chiếc thẻ vào, lúc này mới vẻ mặt ôn hoà nói:

- Helder, tôi đến nơi này thực sự là có một số việc. Anh nói trang viên này của anh không khí tốt như vậy, có phải có bí quyết gì hay không?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc vừa rồi liên tiếp giết hơn mười người mà mí mắt cũng không chớp một cái, Helder còn tưởng rằng, Diệp Mặc là hàng xóm đến đây tâm sự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi