THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Máy bay bay chuyến này là máy bay siêu thanh Mỹ mới nhất của hãng Hàng không dân dụng. Chẳng những có trang bị một lối thoát hiểm, còn có một dù để nhảy. Hơn nữa ngay cả buồng vệ sinh cũng có vách ngăn với bộ phận cabin. Thậm chí không gian buồng vệ sinh cũng không nhỏ.

Diệp Mặc biết lần trước Ninh Khinh Tuyết cũng ngồi loại máy bay này. Hơn nữa cô còn nhờ vào chiếc dù kia để nhảy ra ngoài bảo vệ được một mạng.

Dù sao hắn cũng biết La Đông Thanh, thậm chí hai người còn cùng học một lớp, cho nên Diệp Mặc cũng không muốn La Đông Thanh cầm khẩu súng vô dụng đó chỉ vào người khác. Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh La Đông Thanh, sửa lại khẩu súng sau đó thả trở lại. Diệp Mặc làm xong việc này cũng không quá vài giây. La Đông Thanh lại không hề phát hiện ra. Anh ta tập trung toàn bộ sự chú ý vào người đàn ông béo mập đi phía trước.

La Đông Thanh thấy người béo mập kia bước vào một buồng, anh ta bỗng nhiên cũng chen vào.

- Anh là ai, muốn làm gì?

Người béo mập kia cũng không phải là kẻ ngốc. Thấy La Đông Thanh bất ngờ chen vào một gian với ông ta, ông ta lập tức cảm giác có chút không ổn.

- Nếu anh dám la to một tiếng, tôi sẽ lập tức nổ súng. nguồn TruyenFull.vn

Tay La Đông Thanh cầm súng chỉ vào huyệt thái dương của ông ta.

- Rốt cuộc anh là ai?

Người béo mập kia bị súng chỉ vào, ngoại trừ cái trán đổ một ít mồ hôi lạnh ra, thì hoàn toàn trấn tĩnh, không lộ ra bộ dạng hoảng hốt lo sợ.

La Đông Thanh không để ý tới ông ta, chỉ đưa một cái thẻ ngân hàng cho ông ta, sau đó lạnh lùng nói.

- Lập tức chuyển năm triệu tiền của ông vào cái thẻ này. Nhớ kỹ không nên giở trò. Chỉ cần thời gian vượt quá ba phút tôi sẽ nổ súng. Tôi chỉ có một mạng mục nát. Cho dù ông kêu, tôi cũng không quan tâm.

- Đừng kích động, tôi lập tức chuyển ngay. Tôi lập tức chuyển ngay.

Người thương nhân béo mập vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại di động ra bắt đầu chuyển tiền.

- Điện thoại di động không có tín hiệu....

Tên thương nhân béo mập run rẩy nói một câu.

La Đông Thanh hừ lạnh một tiếng.

- Lấy thẻ ngân hàng ra đây, sau đó nói mật khẩu ra.

Người béo mập này gần như không suy nghĩ liền giao thẻ ngân hàng cho La Đông Thanh. Sau đó ông ta không chút do dự nói cho La Đông Thanh biết mật khẩu.

Diệp Mặc nghĩ thầm người này thật dứt khoát. Tuy nhiên hắn lập tức nghĩ đến, chắc hẳn tên mập này cố ý. Một khi La Đông Thanh chuyển tiền, như vậy kết quả liền bị lộ. Theo lý thuyết La Đông Thanh chắc sẽ không ngu ngốc như vậy chứ.

Diệp Mặc lại cảm giác tay La Đông Thanh có chút run rẩy. Hắn lắc đầu, hóa ra là cướp tiền. Không ngờ không gặp La Đông Thanh có mấy năm, lá gan cũng trở nên lớn như vậy. Nhìn anh ta làm như vậy hẳn đây là lần đầu tiên, nên còn có chút kích động.

La Đông Thanh thu thẻ ngân hàng lại, tay vẫn hơn run rẩy. Anh ta lạnh giọng nói:

- Một năm trước, ông ở trên chuyến bay hàng không cùng một đám cảnh sát hàng không cưỡng hiếp một cô gái tên là Tiểu Vận. Sau khi cô ấy trở về liền nhảy lầu. Hôm nay tôi muốn ở một nơi tương tự báo thù cho Tiểu Vận. Tiểu Vận, hãy yên nghỉ đi....

La Đông Thanh mới nói một nửa, liền nổ súng, đồng thời lấy tay bịt chặt lấy miệng của tên đàn ông béo mập này.

Diệp Mặc lắc đầu, La Đông Thanh không đến mức ngu ngốc. Sợ tên mập này lúc sắp chết sẽ kêu lên, cho nên trước khi nổ súng, còn dùng tay bịt miệng của ông ta.

Bên ngoài lại có người qua, Diệp Mặc không tiếp tục chờ nữa, mà xoay người lại quay trở về chỗ ngồi.

Thấy Diệp Mặc quay lại, Mông Cửu Sơn thoáng nhìn qua Diệp Mặc, bỗng nhiên nói:

- Nếu cậu không động thủ, cậu đi làm cái gì? Xem náo nhiệt sao?

Diệp Mặc biết hẳn là Mông Cửu Sơn đã xem bói qua, chắc hẳn đã phát hiện mình không giết người, lúc này mới nói ra những lời như vậy. Hơn nữa khẳng định ông ta cũng thấy La Đông Thanh đi theo tên mập kia. Chỉ có điều ông ta không xen vào việc của người khác. Điều khiến Diệp Mặc nghĩ mãi không ra là Mông Cửu Sơn làm thế nào mà khẳng định mình không giết người. Phải biết rằng vừa rồi ấn tượng của ông ta đối với mình dường như không tốt cho lắm.

Diệp Mặc không trả lời câu hỏi của Mông Cửu Sơn, mà lại nói thẳng:

- Mông tiên sinh, vừa rồi tôi đã nói, tôi là một bác sĩ. Bất kể ông có tin hay không, tôi vẫn cho rằng chuyến đi tới Mỹ kiểm tra lần này, ông nhất định uổng công mà trở về. Bệnh của ông tuyệt đối không kiểm tra được. Chỉ có điều tôi cảm thấy rất kỳ quái chính là, làm sao bản thân ông biết được ông có bệnh?

Mông Cửu Sơn nghe Diệp Mặc nói xong, trong mắt bỗng nhiên lộ vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm. Người thanh niên này thật sự là một cao thủ? Không ngờ biết mình đến bệnh viện không kiểm tra ra được bệnh?

Nhưng điều này có thể sao? Bình thường mà nói, bất kể Trung y hay Tây y, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm lâu năm. Mà Diệp Mặc thoạt nhìn mới hai mươi tuổi mà thôi. Cho dù mạng của hắn được sửa lại, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới năng lực của hắn. Mình cũng đã từng gặp nhiều cao thủ Cổ Võ, thậm chí còn có rất nhiều người bạn cũ đều tu luyện Cổ Võ. Nhưng không ai có thể thấy được bệnh viện sẽ không kiểm tra ra được bệnh của mình.

- Mông tiên sinh, nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi bệnh giúp ông, ông có tin tôi hay không?

Bỗng nhiên Diệp Mặc lại buông lời ngông cuồng. Chỉ có điều Mông Cửu Sơn lại không nói gì. Những lời này đối với ông ta mà nói là lời nói ngông cuồng, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói cũng đã là khiêm tốn tới mức không thể khiêm tốn hơn được nữa. Bởi vì hắn còn không biết nguyên nhân phát bệnh của Mông Cửu Sơn, cho nên mới không thể khẳng định.

Cái đó khác với người phụ nữ trung niên kia. Nguyên nhân căn bệnh của người phụ nữ kia rõ ràng là trên thân thể, Diệp Mặc mới khẳng định có thể trị tốt cho bà ta.

- Cậu?

Nếu không phải Diệp Mặc nói ra một câu bệnh của mình bệnh viện không kiểm tra ra được, Mông Cửu Sơn quả thực muốn quát Diệp Mặc cuồng vọng vô tri. Nhưng đúng là như vậy, Mông Cửu Sơn vẫn có chút không thoải mái.

- Cậu nói cậu có thể trị bệnh của tôi? Người trẻ tuổi, cậu biết đã có bao nhiêu người từng khám bệnh cho tôi không? Bao nhiêu cao thủ về y học cũng không xem được? Cậu nghĩ cũng không nghĩ ra được đâu.

Diệp Mặc mỉm cười.

- Hoa Hạ đất rộng, người tài giỏi xuất hiện rất nhiều. Mông tiên sinh nói không ai có thể trị được bệnh của ông. Lời này có hơi quá rồi. Đó chỉ là ông chưa gặp đúng người thôi. Tuy rằng về lý luận y học, phương Tây tiên tiến hơn chúng ta. Nhưng bệnh của ông, phương Tây lại không nhìn ra được. Hôm nay ông có thể gặp được tôi, coi như là may mắn của ông.

Lúc này đối thoại giữa hai người chẳng những thu hút người thanh niên ngồi phía sau bọn họ, chính là cháu của Mông Cửu Sơn, ngay cả người phụ nữ trung niên và cô gái trẻ ngồi phía trước cũng nghe được rất rõ ràng.

Cô gái trẻ nghe Diệp Mặc nói xong, lại thì thầm nói với người phụ nữ kia:

- Mẹ, con nghi ngờ hai người này đang hát đôi. Mẹ không nên nói chuyện với bọn họ. Mục đích của bọn họ chính là muốn gạt tiền của chúng ta thôi.

Diệp Mặc không để ý tới cô gái trẻ ngồi phía trước. Hắn đã không còn ý định chữa bệnh cho người phụ nữ kia nữa. Về phần hai người bọn họ nghĩ như thế nào đối với mình cũng không quan trọng. Hiện tại sự chú ý của hắn tập trung trên người Mông Cửu Sơn. Người có tướng thuật tinh diệu như Mông Cửu Sơn, nếu mình có thể nhận được nguyên lý trong đó, có thể dự đoán được họa phúc, nói không chừng sẽ có trợ giúp đối với việc tu luyện của mình.

Đương nhiên điều này chỉ là một chút trong đó. Điều chủ yếu nhất chính là, Diệp Mặc cảm giác trên người Mông Cửu Sơn và cháu ông ta đều khí huyết tràn đầy, hơn nữa tinh thần rất tốt. Nói thật ra, còn tốt hơn so với thanh niên cường tráng bình thường. Người như thế, tại sao trên người lại mang theo tử khí. Điều này cũng khiến hắn cảm thấy khó hiểu, hoặc là nói hắn chưa từng gặp.

Mông Cửu Sơn nghe Diệp Mặc nói xong liền tức giận cười. Kiêu ngạo, cuồng vọng, không có tri thức. Sớm biết người trẻ tuổi này là loại người tự cho mình là đúng, ông ta đã không nói chuyện với hắn. Chỉ có điều vừa nhìn thấy thân thủ của hắn không tồi, còn tưởng rằng hắn là thế gia Cổ Võ. Lúc này mới có chút hứng thú bắt chuyện. Hiện tại ông ta thật sự có chút tin tưởng lời cô gái trẻ ngồi phía trước đã nói. Diệp Mặc căn bản là một kẻ lừa đảo. Chẳng qua hắn là một kẻ lừa đảo có bản lĩnh không tồi mà thôi. Bản lĩnh quan sát sắc mặt của hắn thật sự là không tồi. Không ngờ có thể thấy được ngay cả bệnh viện cũng không kiểm tra ra được bệnh của mình.

Diệp Mặc thấy khóe miệng Mông Cửu Sơn cười lạnh, dường như lại không để ý tới ý của mình, cũng không nóng vội. Đợi lát nữa xem trên người ông ta có sách gì không. Nếu có, hắn lấy xem qua một lần rồi trả lại cho ông ta. Hắn tin tưởng với thần thức của mình, xem một lần, tuyệt đối có thể nhớ kỹ.

- Vị tiên sinh này, anh thật sự có thể chữa bệnh giúp ông nội của tôi sao?

Lúc này người thanh niên trước giờ vẫn chỉ ngồi nghe đã có chút kích động lên tiếng hỏi. Anh ta chính là cháu của Mông Cửu Sơn, Mông Cửu Sơn gọi anh ta là Tiểu Khổ.

- Tiểu Khổ, đây không phải là chuyện của cháu, không nên nhiều lời.

Mông Cửu Sơn quay đầu lại quát Tiểu Khổ một câu.

Trong lòng Diệp Mặc thấy buồn cười. Theo lý thuyết hẳn là Mông Cửu Sơn tin tưởng mình, mà Tiểu Khổ kia nghi ngờ mình mới đúng. Nhưng hai người bọn họ lại có phản ứng hoàn toàn ngược lại với hai người ngồi ở phía trước.

Lúc này Diệp Mặc còn chưa trả lời, cô gái trẻ ngồi phía trước lại nhỏ giọng nói với người phụ nữ kia:

- Mẹ, mẹ nhìn đi. Bọn họ còn tổ chức thành một nhóm lừa đảo, mục đích chính là để cho người khác mắc mưu. Vừa rồi nếu không phải con giữ mẹ lại, mẹ đã bị lừa rồi.

Diệp Mặc giống như không nghe thấy tiếng cô gái trẻ kia nói, mà nhìn Tiểu Khổ nói:

- Đương nhiên tôi không dám khẳng định một trăm phần trăm. Cụ thể trị liệu thế nào, phải xem kỹ mới nói được. Tuy nhiên, nếu ông nội anh không được chữa trị, tôi đoán cũng chỉ có thể sống được nửa tháng nữa mà thôi.

- Cái gì? Cậu nhìn ra được tôi chỉ sống có nửa tháng nữa?

Lúc này Mông Cửu Sơn hoàn toàn lộ vẻ xúc động. Chính bởi vì tính mạng ông ta chỉ kéo dài được nửa tháng nữa, cho nên lúc này mới đến Mỹ thử thời vận. Không ngờ được lại bị người trẻ tuổi trước mặt này nói ra. Chẳng lẽ hắn thật sự là một cao thủ y đạo không để lộ tài trong dân gian sao?

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.

- Tôi chẳng những nhìn ra ông chỉ sống được nửa tháng nữa, hơn nữa còn nhìn ra được cháu trai ông cũng có bệnh giống ông. Chỉ có điều bệnh tình không nghiêm trọng như ông mà thôi.

- Hả…

Trong lòng Mông Cửu Sơn chấn động mãnh liệt. Bàn tay run lên, thiếu chút nữa thì làm đổ cốc trái cây.

Ngay sau đó, ông ta lập tức đứng lên, xoay người chắp tay với Diệp Mặc nói một câu.

- Rất xin lỗi, anh bạn trẻ. Vừa rồi Mông Cửu Sơn này mắt chó nhìn người, không biết anh bạn trẻ thật sự là một cao thủ, mong anh bạn trẻ lượng thứ. Còn chưa thỉnh giáo tên họ của anh bạn trẻ là gì.

Diệp Mặc đối với Mông Cửu Sơn cũng có thiện cảm. Ông lão này có sai liền nói xin lỗi, cũng là người quang minh lỗi lạc.

Chỉ có điều hắn không có khả năng nói tên thật của mình cho ông ta biết được. Hiện tại tên Diệp Mặc của hắn đã rất nổi danh ở Mỹ. Nước Mỹ vừa mới phát sinh hàng hoạt sự kiện, Diệp Mặc liền từ Mỹ quay trở về. Điều này cũng quá trùng hợp.

- Tôi tên là Mạc Ảnh....

Đây là tên Diệp Mặc dùng để lên máy bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi