Thấy Diệp Mặc nói muốn cùng mình quay về, Mục Tiểu Vận lại có chút sốt ruột, cô vội vàng khua tay nói:
-Mạc lang, anh không cần quay về, việc ở Vu phủ rất khó tìm, em đến thăm anh là được rồi. Đến lúc đó anh ở lại đây, một mình em về là được rồi, qua một thời gian ngắn em sẽ đến Vu phủ thăm anh.
Diệp Mặc thấy vẻ mặt Mục Tiểu Vận có chút nghi ngờ, chẳng lẽ cô ta lại xem mình là chồng thật sao? Trong lúc Diệp Mặc vẫn đang nghi ngờ, tiểu nhị đã đem đồ ăn đến.
Dù sao cũng chỉ là lợi dụng Mục Tiểu Vận một chút mà thôi, Diệp Mặc thấy Mục Tiểu Vận cũng là một người không tồi, trong khi mẹ chồng khó chịu với cô, thì Mục Tiểu Vận vẫn một mình chăm sóc bà ta ba năm, có thể thấy cô là người có tấm lòng lương thiện. Đến lúc mình rời đi rồi, có thể đưa cho cô chút tiền vốn.
Phải nói tiền đồng và ngân lượng Diệp Mặc không có, tiền vàng hắn cũng chẳng có, nhưng nói đến vàng, bây giờ trong nhẫn trữ vật của hắn cũng còn mấy trăm tấn.
Mục Tiểu Vận nhìn cả bàn đầy thức ăn, mở to mắt. Diệp Mặc biết chắc chắn cô rất đói, tiện tay cầm lấy đôi đũa nói:
-Chúng ta bắt đầu thôi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Mục Tiểu Vận lại chưa cầm đũa lên, cô nhìn một lúc thật lâu mới nói:
-Mạc lang, bàn ăn này đắt tiền lắm nhỉ? Chúng ta xa xỉ quá rồi.
Diệp Mặc không ngờ vào lúc này mà cô lại nghĩ đến những thứ này, đành phải ho khan một tiếng rồi nói:
-Cái đó, mấy năm nay anh kinh doanh kiếm được cũng không ít tiền, em cũng không phải lo lắng, ăn nhiệt tình đi.
Thấy Diệp Mặc không để ý gì thật, Mục Tiểu Vận mới cẩn thận cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Một bữa cơm rất lặng lẽ, Diệp Mặc không biết tâm tư của Mục Tiểu Vận, hắn cũng sợ nói nhiều rồi để lộ ra sơ hở, cho nên nói rất ít. Mà Mục Tiểu Vận lại càng ít nói, thậm chí mỗi một món ăn sau khi Diệp Mặc đụng đũa đến, cô mới ăn, có vẻ rất câu nệ và căng thẳng.
Diệp Mặc nhanh chóng ăn xong, có thể tiểu nhị đoán hắn là người của Vu phủ, cho nên có tiền, thức ăn mang lên đầy bàn. Còn Mục Tiểu Vận mặc dù ăn cũng không ít, nhưng cuối cùng thừa lại rất nhiều.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, quân lính bên ngoài hình như càng ngày càng nhiều, rất nhiều người muốn ra khỏi thị trấn đều bị ngăn lại, rõ ràng hôm nay không có cách nào ra ngoài được rồi.
-Chúng ta đi trước đi.
Diệp Mặc nói xong liền đứng dậy, hắn muốn dẫn Mục Tiểu Vận về Vu phủ trước rồi tính tiếp.
Mục Tiểu Vận nhìn chỗ đồ ăn còn thừa lại, do dự một hồi lâu rồi mới nói:
-Chỗ còn thừa này, chúng ta có cần gói mang về hay không?
-Em nói gói lại?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi một câu. Nhưng suy nghĩ của Diệp Mặc lại nhanh chóng chuyển hướng, hắn lập tức hiểu Mục Tiểu Vận thực sự coi hắn là Mạc lang của cô ấy rồi. Nếu không cô sẽ không nói gói thức ăn lại mang về. Nếu như chỉ là lợi dụng hắn, cô chắc chắn sẽ tìm cơ hội chạy trốn, làm gì có tâm tư gói đồ mang về?
Nghe xong câu hỏi vặn lại của Diệp Mặc, Mục Tiểu Vận lại giống như đã làm sai chuyện gì đó, có chút căng thẳng nắm chặt lấy mép áo.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông cũng mặc một bộ đồng phục quản gia Vu phủ xuất hiện ngoài cửa. Ông ta thấy Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận liền thở phào nói:
-Mạc Ảnh, thật may anh lại ở đây. Để tôi dễ tìm một chút, tiểu thư muốn gặp anh, nhưng lại không tìm thấy anh…
Diệp Mặc đang muốn đến Vu phủ, thấy vậy liền nói:
-Ồ, tôi về luôn đây, tôi vừa mới ăn cơm ở đây xong, tiền ăn ông thanh toán đi, tôi về trước. Tiểu Vận, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Diệp Mặc không đợi người quản gia phản ứng kịp, liền kéo Mục Tiểu Vận bước đi. Đợi sau khi người quản gia này hiểu ra vấn đề, lại thấy tiểu nhị đang đợi ông tính tiền.
…
-Mạc lang, hay là em đứng ở ngoài đợi anh nhé…
Mục Tiểu Vận thấy khí thế của Vu phủ trong lòng có chút bồn chồn, cô không dám bước vào cùng Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhất mực kéo cô:
-Đi thôi, cùng vào, bây giờ ở ngoài rất nguy hiểm đấy.
Không biết có phải câu nói của Diệp Mặc rất có tác dụng hay không, Mục Tiểu Vận không nói thêm gì, chỉ có điều rất câu nệ theo sau Diệp Mặc tiến vào Vu phủ.
-Mạc Ảnh, anh vừa chạy đi đâu vậy. Không phải nói đừng có đi lung tung ở đây sao? Tiểu thư dẫn anh về là để làm việc, không phải để cho anh đi dạo loanh quanh đâu.
Một gã gia đinh của Vu phủ quát lớn Diệp Mặc.
Nghe gia đinh quát lớn, Mục Tiểu Vận lại càng không được tự nhiên sợ run cả người lên.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn gã một cái nói:
-Cút, tôi được tiểu thư mời về, nếu như anh còn dám vô lễ, tôi lập tức đuổi anh ra ngoài đấy.
Gia đinh này còn không biết lai lịch cụ thể của Diệp Mặc thế nào, bị Diệp Mặc lừa chút như vậy, không ngờ lại lắp bắp không nói nên lời, một hồi sau mới nói:
-Tiểu thư gọi anh đến phòng khách, tôi đã chuyển lời rồi.
Nói xong gia đinh này quay người đi thẳng, nhanh chóng biến mất, nhưng có thể thấy được gã có chút sợ hãi Diệp Mặc.
Thần thức của Diệp Mặc lại quét vào đại sảnh, phát hiện trong đại sảnh có hai người đàn ông mặc quan phục đang ghi cái gì đó, hơn nữa Vu tiểu thư cũng ở trong đó. Diệp Mặc trong lòng lập tức hiểu ra, quả nhiên là đến kiểm tra lai lịch đây.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc kéo Mục Tiểu Vận qua một bên nói:
-Tiểu Vận, đi thôi, vào cùng với anh
Thấy Diệp Mặc mang theo một người con gái quay trở về, vị tiểu thư kia khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, cô nhìn Diệp Mặc nói:
-Mạc Ảnh, hai vị đại nhân này muốn hỏi anh một số chuyện, anh phải thành thật trả lời.
Diệp Mặc thấy người đàn ông mặc áo hồng trong lòng lập tức biết hôm nay chắc là rất nguy hiểm, người đàn ông mặc áo hồng không ngờ là tu vi đỉnh cao Địa cấp. Nếu như lúc này bị y phát hiện ra sơ hở, muốn chạy thoát cũng rất khó.
Hai người kia nghe xong Vu tiểu thư nói liền gật đầu, sau đó người đàn ông mặc áo hồng nói với Diệp Mặc:
-Anh tên gì? Từ đâu đến? Làm nghề gì?
-Tôi tên Mạc Hữu Thâm, bởi vì trong nhà gặp họa lớn, sau đó ba năm trước chạy nạn đến thôn Hoàng Bình. Nhưng vì gia đình đến cái ăn cũng không có, cho nên đổi tên thành Mạc Ảnh, sau đó ra ngoài làm ăn buôn bán. Lúc này mới quay trở về, lại gặp phải đạo tặc. Trên đường được Vu tiểu thư cứu giúp, bây giờ là gia đinh của Vu phủ. Bởi vì không những tiền bạc bị mất hết, lại còn bị hủy hoại dung nhan, vốn nghĩ không thể gặp được người nhà, không ngờ vợ tôi lại tìm được đến thị trấn Từ Tây.
Diệp Mặc trả lời lưu loát, nhưng lại rất đơn giản, không có gì là nội dung xác thực.
Diệp Mặc không ngờ hắn vừa nói xong, người đàn ông mặc áo hồng còn chưa nói gì, Vu tiểu thư liền chủ động nói:
-Nửa năm trước tôi đã quen biết Mạc Ảnh ở Hàng Thủy rồi, vốn dĩ hắn làm kinh doanh cũng không tệ lắm, không ngờ, haizz…
Diệp Mặc không nhìn Vu tiểu thư, hắn không hiểu người con gái này tại sao lại thêm vào một câu như vậy, nhưng cái này cũng không liên quan gì đến hắn. Hàng Thủy ở chỗ nào hắn cũng không biết, đừng nói đến chuyện gặp người con gái này rồi. Nhưng hắn cũng không chủ động phá hỏng, chuyện này đối với hắn cũng không có lợi gì.
Mục Tiểu Vận trong lòng có chút nghi ngờ, cô chắc chắn Diệp Mặc ít nhất có một câu nói dối, nhưng bất luận thế nào, cô cũng sẽ không vạch trần Mạc lang.
-Ồ, vợ anh tên gì?
Người đàn ông mặc áo hồng sắc mặt không chút thay đổi hỏi.
-Mục Tiểu Vận.
Diệp Mặc trả lời thẳng thắn.
-Đi điều tra Mục Tiểu Vận, và điều tra bức chân dung của Mục Tiểu Vận và Mạc Hữu Thâm ở thị trấn Hoàng Bình.
Người đàn ông mặc áo hồng bất động thanh sắc nói.
-Rõ…
Một người bên cạnh người đàn ông mặc áo hồng lập tức ra ngoài, nhanh chóng mang đến mấy quyển sách dày cộp đến.
Diệp Mặc trong lòng có chút kinh sợ, mấy quyển này giống như hệ thống chứng minh thư bên ngoài, còn có ảnh chân dung, vậy thì hắn còn giả mạo cái chết tiệt gì nữa.
Các suy nghĩ trong đầu Diệp Mặc quay cuồng, chẳng may phát hiện ra mình không phải Mạc Hữu Thâm thì sao đây? Đạp kiếm trốn là không thể được, nhưng không đạp kiếm, tên Địa cấp đỉnh cao kia sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
Nếu may mắn, có lẽ hắn còn có thể chạy ra khỏi cái thị trấn bé nhỏ này.
Nhưng sau khi ra khỏi thị trấn thì sao? Quy định thân phận ở đây nghiêm khắc như vậy, cho dù hắn có ra khỏi thị trấn, thì sẽ đi đến nơi nào? Rừng sâu núi thẳm sao? Trên đường hắn đến thị trấn này cũng chẳng nhìn thấy một khu rừng nào hết, chạy thế nào được? Cho dù có rừng sâu núi thẳm, muốn chạy trốn sự truy lùng đám người dày đặc này phỏng chừng cũng rất khó.
Nhưng đã đến nước này, hắn chỉ có chạy thoát thân, về phần Mục Tiểu Vận hắn cũng không quản được rồi.
Kiểm tra mấy thứ này cũng không lâu, rất nhanh cuốn sách của thôn Hoàng Bình được mở ra, hình ảnh của Mục Tiểu Vận và Mạc Hữu Thâm vừa liếc qua là thấy ngay.
Người đàn ông mặc áo hồng kia nhìn bức hình xong, gật đầu nói:
-Cầm lấy.
Mặc dù gã chỉ nói có một câu, nhưng trong lòng Diệp Mặc lại nổi giông bão điên cuồng, thần thức của hắn nhìn thấy rõ người ở trong ảnh giống hắn đến tám phần. Có thể nói trừ khuôn mặt có chút khác biệt, những chỗ khác thì không khác chút nào.
Hoặc là nói nếu như hắn không bị hủy dung, có lẽ hắn nhanh chóng bị phát hiện ra không phải là Mạc Hữu Thậm rồi, nhưng đã bị hủy dung, những chỗ có điểm khác cũng bị hủy hoại trên mặt rồi.
Thảo nào Mục Tiểu Vận lại xem mình là chồng của cô ấy, không ngờ mình và con người Mạc Hữu Thâm kia lại giống nhau như vậy, những chỗ không giống nhau đã bị hủy dung hủy đi rồi.
Diệp Mặc chậm dãi thở dài, cho đến khi hai người đàn ông kiểm tra hộ khẩu rời khỏi phủ, Diệp Mặc cũng không hiểu đây là chuyện gì. Nhưng hắn cũng biết rằng bây giờ coi như hắn đã có hộ khẩu ở đây rồi, một tấm thẻ màu trắng trong tay hắn chính là bằng chứng hắn đã được kiểm tra rồi, thân phận không có vấn đề gì nữa rồi.
Vu tiểu thư nhìn thoáng qua Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận, thản nhiên nói:
-Hai người đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi tìm anh có chuyện.
Diệp Mặc nhìn tấm thẻ trong tay, không biết cái này làm từ chất liệu gì, mặt trên khắc tên và xuất thân, còn có cả đánh số. Nội khí của người đàn ông mặc áo hồng kia tương đối thâm hậu, gã làm ra tấm thẻ bài này chỉ một lát là xong.
Trở về chỗ ở, một nữ tỳ dẫn Mục Tiểu Vận đi tắm rửa thay quần áo. Mặc dù Mục Tiểu Vận có chút không muốn đi, nhưng Diệp Mặc cũng thấy quần áo của cô toàn chắp vá, quả thật cần thay cái mới rồi.
Khi Mục Tiểu Vận quay trở về phòng ở của Diệp Mặc, Diệp Mặc mới phát hiện ra sự thanh tú của Mục Tiểu Vận không ngờ còn xinh đẹp hơn Vu tiểu thư. Ban đầu khuôn mặt của Mục Tiểu Vận đen nhẻm, quần áo trên người cũ nát, hơn nữa Diệp Mặc bây giờ cũng không thèm để ý đến nữ nhi nữa, cho nên không ngờ phát hiện ra cô lại là người con gái xinh đẹp như vậy.
Mặc dù ăn mặc kiểu thiếu phụ, nhưng trên người cô lại tỏa ra một hương vị trẻ trung. Tay cô vẫn thô ráp như cũ, nhưng cổ của cô sau khi được tắm rửa sạch sẽ, không ngờ lại trắng ngần đến mê người. Nhưng rõ ràng là cô không có một đồ trang sức nào cả, khuôn mặt trái xoan mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng lại có chút vẻ vui sướng. Bộ ngực bị cố ý bó buộc, thì bây giờ đã nhô lên dưới lớp vải áo, giống như hai con thỏ trắng xinh xắn ngạo nghễ đứng dưới lớp váy vậy.
Nhưng trên cổ của cô lại có một vệt máu đã đóng vảy, mang cho vẻ đẹp này chút buồn bã đau thương.