THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Mặc dù rời Ngũ Uẩn thành đã được bốn ngày, nhưng Diệp Mặc vẫn chưa bước vào Ngũ Uẩn Sơn, hắn chỉ dựa vào quyển sách nhỏ mà cô gái đó đưa cho hắn để tìm linh dược ở bên ngoài, đồng thời cũng vì muốn làm thử nghiệm một chút, xem thuốc giải độc mà hắn luyện hiệu quả tới đâu.

Sau bốn năm ngày tiến hành thử nghiệm, Diệp Mặc cảm thấy thuốc giải độc mà hắn chế ra cũng không đến nỗi nào. Đám khói độc không làm gì được hắn, nhưng khí độc ở cửa hang rất nhiều và có độc tính cao, bởi vậy có thể nghĩ đến chuyện một khi đã bước vào, thì tính ăn mòn của khí độc sẽ càng cao. Để phòng trừ bất chắc, Diệp Mặc vẫn nên cố gắng nhịn đau dùng ít nguyên liệu để luyện ra một bộ giáp bảo vệ từ đầu tới chân.

Sở dĩ nói là nhịn đau bởi vì Diệp Mặc biết bây giờ tu vi của hắn rất thấp, cho dù dùng nguyên liệu tốt đến đâu, thì cũng chỉ có thể luyện được pháp khí hạ phẩm mà thôi. Một khi đã bước vào Ngũ Uẩn Sơn, thì những pháp khí hạ phẩm đó chắc chắn sẽ trở nên vô dụng, còn bộ giáp này, mặc dù tiêu tốn đến một nửa "Canh Tiết Tinh" của hắn, nhưng còn có cả "Ngũ Hành Thạch" và một số khoáng thạch khác.

Đối với Diệp Mặc mà nói, ngoài dược liệu, hắn còn phải có những thứ khoáng thạch quý hiếm khác.

Rạng sáng ngày thứ năm, Diệp Mặc đã đứng trước lối vào núi Ngũ Uẩn Sơn, một trận sương mù mang theo mùi hôi thối nồng nặc, mặc dù Diệp Mặc đã uống thuốc giải độc, nhưng vẫn còn có cảm giác choáng váng.

Khí độc của Ngũ Uẩn Sơn quả nhiên không tầm thường, đám khí độc ở vùng lận cận không thể nào bì được, nhưng Diệp Mặc cũng chỉ suy nghĩ trong chốc lát, rồi bắt đầu từ từ tiến vào Ngũ Uẩn Sơn nơi mây lẫn vào sương, mù mịt không thấy đường ra. Cho dù đám sương mù này có gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đối mặt với con đường tu luyện, thì hắn cũng muốn thử xem sao.

Diệp Mặc bước vào lối vào của Ngũ Uẩn Sơn, dường như đám khí độc này có linh tính thì phải, trong nháy mắt đã bao vây đặc kín xung quanh người Diệp Mặc.

Một loạt tiếng nổ "bùm bùm" xung quanh Diệp Mặc vang lên, thậm chí còn có vài tiếng nghe như tiếng "xèo xòe" khi nướng đồ vậy. Diệp Mặc cúi đầu nhìn bộ áo giáp mình đang mặc, chớp mắt bộ áo giáp đã biến mất không để lại bất cứ dấu tích gì.

-Quả thật là lợi hại.

Diệp Mặc thốt lên kinh ngạc, nếu như hắn không luyện bộ áo giáp này, thì cho dù thuốc giải độc của hắn có lợi hại tới đâu, cũng không thể bảo toàn được tính mạng, chứ đừng nói đến việc tiến vào đây thu hái dược liệu.

Nhưng sao tính ăn mòn của khí độc ở đây lại lợi hại như vậy, mà đã lợi hại như vậy rồi thì làm sao có thể có thảo dược được? Diệp Mặc nghĩ đến đây lập tức dùng thần thức quét một lượt, quả nhiên có không ít cây cối bị ăn mòn, không hề có đến một gốc linh dược.

Diệp Mặc nhíu mày, nhưng thật ra hắn không nghi ngờ gì về việc Ngũ Uẩn Sơn có dược liệu hay không. Nếu như không có, thì làm sao lại có chuyện những năm gần đây có người đến đây để hái dược liệu?

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc dứt khoát bước lên phi kiếm, hắn muốn đi với tốc độ nhanh nhất, thậm chí muốn bay lên tận tầng cao nhất, nhưng hắn lập tức cảm thấy thất vọng, không ngờ ở nơi này không thể bay, căn bản là không thể có cách nào để bay lên cả, cho dù là có bay, thì cũng chỉ có thể là là sát mặt đất mà thôi.

Nghĩ đến chuyện không thể bay lên được, Diệp Mặc không khỏi nhắc nhở bản thân mình phải cẩn thận hơn. Một khi đã không thể bay lên được, thì chứng tỏ nơi này có sự tồn tại của Tu Chân Giả.

Không thể bay, Diệp Mặc dứt khoát muốn chạy thật nhanh vào. Nhưng cho dù là chạy, thì Diệp Mặc vẫn cảm thấy có một lực cản rất lớn. Một giờ sau, Diệp Mặc đã thoát ra được khỏi tầng khí độc, và cuối cùng đã hiểu ra được nguyên nhân dược liệu có thể sống được ở nơi này.

Bản chất của nơi này chính là thắng địa linh khí, linh khí ở trong núi mạnh hơn nhiều so với linh khí ở bên ngoài, chỉ cần mở mắt ra nhìn, là không thấy đâu là điểm dừng nữa rồi. Hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là, trong dãy núi này không có khí độc bay lởn vởn xung quanh. Nói đúng ra, chỉ cần vượt qua được tầng khí độc, thì có thể tiến vào đây thu hái dược liệu.

Còn một điều cũng khiến Diệp Mặc chú ý tới, đó chính là mùi tanh hôi của khí độc chỉ có ở phạm vi ngoài cùng khoảng 10 dặm, còn ở giữa vùng có linh khí của dãy núi và khí độc, vẫn còn khoảng mười dặm có khí độc, tầng khí độc này cũng có độc, nhưng không hề bốc ra mùi hôi thối, cũng không bị ăn mòn. Hơn nữa bên trong tầng khí độc này cũng có một số dược liệu và thực vật sinh sống, thậm chí còn mọc rất um tùm xanh tốt, chứng tỏ bọn chúng không hề sợ loại khí độc này.

Nhưng đồng thời Diệp Mặc cũng nhìn thấy, mặc dù ở đây có rất nhiều linh dược, nhưng nhìn còn có vẻ rất non, xem ra những dược liệu có thể dùng được đều bị người ta lấy đi hết mất rồi. Hơn nữa ở đây rắn độc, trùng độc có ở khắp nơi. Thậm chí còn có cả bầy hổ báo hung dữ. Có thể do được sinh sống lâu ngày ở nơi có linh khí tốt, nên những con thú hung dữ này cũng khác xa với những con thú cùng loại ở bên ngoài.

Còn về chuyện tại sao cả một dãy núi rộng lớn như thế này nhưng không hề có khí độc, hơn nữa linh khí lại rất mạnh. Còn đám khí độc kia chỉ dám lởn vởn ở xung quanh mà không tiến sâu vào trong được, Diệp Mặc căn bản là không cần xem xét xung quanh cũng có thể hiểu được nguyên nhân.

Kết hợp với việc không thể bay ở đây, Diệp Mặc đã hiểu ra rồi, dãy núi không có khí độc này có một trận pháp rất mạnh. Chỉ có điều với bản lĩnh hiện tại của hắn thì không thể nhìn ra được đó là trận pháp gì mà thôi, đám khí độc này vì trận pháp đó, nên mới không thể xâm nhập vào dãy núi này được.

Diệp Mặc biết rằng, với tu vi hiện tại của hắn, muốn hiểu được trận pháp này thì là điều không thực tế. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, có vẻ như trận pháp này được người xưa để lại từ lâu lắm rồi, hắn cũng không nhất thiết phải hiểu, chỉ cần tập trung vào việc thu hái dược liệu là được rồi.

Mặc dù một năm đi thu hái dược liệu thì không nhiều, nhưng Diệp Mặc ở đây cũng đã tìm thấy không ít loại dược liệu mà trước đây đã tìm kiếm từ lâu, không ngờ ở dược liệu ở đây lại phong phú đến vậy, mỗi lần hái, đều không tài nào hái hết được.

Vì Diệp Mặc không có vườn thuốc để có thể trồng những dược liệu quý này, để dược liệu không bị xói mòn, hắn quyết định tích lũy dược liệu đến một mức độ nhất định, rồi sẽ quay về luyện đan.

Diệp Mặc chìm đắm trong khu rừng dược liệu vô tận, thậm chí quên cả thời gian, Hồi Xuân Thảo, Tuyết Chân, Ngân Diệp Quả, Thủy Địa Lam, Hồng Tâm Thảo, Lạc Địa Hoàng, Tam Hoa Thảo, Mính Thiên Ma, Tam Sắc Cô, Thiên Huyễn Ma, Viêm Liệt Thảo.... hắn không biết mình rốt cuộc đã hái được bao nhiêu nữa.

Dược liệu trong túi đã dần chất thành đống, thậm chí đã thành một chiếc túi leo núi nhỏ rồi. Nhưng đồng thời Diệp Mặc cũng phát hiện ra ở trong núi có rất nhiều xương cốt, không biết có phải là người đi hái thuốc tự chém giết lẫn nhau. Hay là có người không muốn rời khỏi nơi đây, nên đã chết ở đây.

-Dược liệu cũng đã đủ rồi, nên về sớm để luyện đan thôi.

Diệp Mặc nhìn thấy chiếc túi của mình đã chất đầy dược liệu, nên lẩm bẩm một mình.

Đến lúc này, Diệp Mặc biết, sau khi vượt qua dãy núi có linh khí này, thì sẽ đến tầng khí độc, ở tận sâu bên trong cũng còn một tầng khí độc nữa. Vượt qua tầng khí độc này mới có thể vào đến tận đáy của Ngũ Uẩn Sơn, cũng là nơi tìm thấy "Già Lam Hoa" mà Vân Tử Y nói đến.

Nhưng Diệp Mặc cũng đi quan sát rồi, tầng khí độc này còn độc hơn cả tầng khí độc ở bên ngoài, phỏng chừng cũng sẽ không thay đổi theo năm tháng, chẳng trách ở đó không có người vào. Chỉ có điều không biết tại sao Vân Tử Y lại biết trong đó có "Già Lam Hoa", nói không chừng cô ta lừa mình cũng nên.

Diệp Mặc phỏng chừng mình đã vào núi Ngũ Uẩn Sơn được chừng khoảng hai ba tháng rồi, vì không muốn để Mục Tiểu Vận lo lắng, nên hắn quyết định tiến sâu vào bên trong, rồi tranh thủ ra ngoài sớm một chút.

Diệp Mặc tiến vào tầng khí độc với tốc độ rất nhanh, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy có một lực cản rất mạnh ngăn hắn lại, lực cản này mạnh hơn nhiều so với lực cản ở bên ngoài. Tốc độ di chuyển của hắn cũng trở nên vô cùng chậm chạp, giống như ốc sên vậy.

Một giờ sau, Diệp Mặc toát mồ hôi lạnh, hắn đã đi được một tiếng đồng hồ rồi, nhưng trước mặt vẫn là tầng khói độc không thấy đường ra. Điều này đương nhiên không phải là vấn đề mà hắn lo lắng nhất. Điều khiến hắn lo lắng nhất đó chính là việc bộ giáp đã bắt đầu bị ăn mòn rồi.

Bộ giáp hạ phẩm này được làm từ rất nhiều nguyên liệu tốt, hơn phân nữa những thứ Diệp Mặc thu thập được đều có trên bộ giáp này, hắn vừa mới bước vào núi Ngũ Uẩn Sơn, mặc dù có bị ăn mòn, nhưng cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng càng đi sâu vào trong, bộ giáp càng bị ăn mòn dữ dội hơn. Nếu như không phải là bộ giáp này, hắn chỉ dựa vào mấy viên thuốc giải độc, thì bây giờ không biết đã thành ra như thế nào rồi.

Hay là đi ra? Ý tưởng này vừa xuất hiện đã bị Diệp Mặc vùi dập không thương tiếc, đừng nói đến chuyện hắn có thể vào được hay không, cho dù hắn có thể vào được, cũng không biết đến lúc nào mới có thể tìm thấy được "Già Lam Hoa", hơn nữa, bây giờ mà hắn rút lui, không chừng chỉ có thể người không ra về mà thôi.

Một tiếng sau, Diệp Mặc cảm thấy bộ áo giáp của mình sắp bị ăn mòn hết cả, thì hắn đột nhiên nhìn thấy một khoảng không, một màu xanh mướt hiện ra trước mặt hắn.

Cuối cùng cũng đến rồi sao? Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, lập tức bị hấp dẫn bởi cảnh tượng trước mắt. Đây rõ ràng là một vườn linh dược cổ xưa mà, chỉ có điều là không biết đã trồng được bao lâu, những dược liệu trong này đã được trồng từ rất lâu, thậm chí có nhiều cành đã chết khô, những cây còn sống cũng đều là những cây rất lớn.

Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt vào vườn linh dược, Cửu Diệp Lan, Chu Hoàn Hoa, Song Diệp La Lan, Tử Bối Thanh La...

Nhìn những dược liệu này, Diệp Mặc ngây người ra luôn, ở đây toàn là dược liệu gì vậy? Mặc dù từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy những loại này, nhưng là một người luyện đan, thì hắn đã từng biết đến những dược liệu này thông qua sách vở. Diệp Mặc chưa từng nghĩ rằng có một ngày hắn có thể nhìn thấy được tất cả dược liệu quý trên thế gian này.

Nghịch thiên, đúng thật là nghịch thiên, thậm chí hắn còn cảm thấy tay của mình đang run lên. Đây đều là những dược liệu cực kỳ cực kỳ quý, là dược liệu mà Kết Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ lão quái dùng để luyện đan.

Anh mắt của hắn lướt qua phía ngoài vườn dược liệu, cuối cùng cũng nhìn thấy "Già Lam Hoa" rồi, đối với Diệp Mặc mà nói "Già Lam Hoa" cực kỳ quý báu cũng chỉ là một đám cỏ dại mọc ngoài vườn linh dược mà thôi, chưa đủ tư cách để được trồng trong vườn.

Diệp Mặc cố gắng kiềm chế sự kích động, dùng thần thức quét một lượt xung quanh vườn, đến lúc xác định là không có bất cứ vấn đề gì, và đây quả thực chỉ là một vườn linh dược, thì hắn mới chậm rãi bước về phía vườn.

Diệp Mặc cẩn thận bước đến trước cửa vườn, dừng lại hồi lâu, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, lúc này mới cúi người, nhổ một gốc "Già Tam Hoa". Nhưng khi hắn vừa mới đào một gốc "Già Tam Hoa" lên, thì đột nhiên cảm thấy có một áp lực rất lớn đè lên người mình. Diệp Mặc kinh ngạc, hắn biết có chuyện không hay xảy ra, không hề do dự, lập tức lui về phía sau.

Nhưng áp lực này càng ngày càng mạnh, khiến Diệp Mặc không có cách nào chống đỡ. Màn khói đen độc đồng thời ập đến, Diệp Mặc lập tức biến mất!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi