THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Gió thổi nhẹ tới, trước đó không lâu núi Thần Châu còn vô cùng náo nhiệt giờ khắp nơi đều tràn ngập mùi máu tanh.

Những võ sĩ đã chết này không ai là kẻ yếu, ngay cả người tệ nhất cũng tu luyện đến hậu kỳ huyền cấp.

Một tiếng trước bọn họ còn là kẻ mạnh trên thế giới này, là sự tồn tại khiến tất các mọi người đều tôn kính, nhưng một tiếng sau, lại biến thành một thi thể lạnh lẽo.

Núi Thần Châu vô cùng ồn ào ngày trước, giờ đây đã trở nên tĩnh lặng, thậm chí còn có một cảm giác tĩnh mịch chết chóc lan tỏa trong không trung.

Diệp Mặc quay người lại, chậm rãi nhìn bốn võ sĩ Tiên Thiên còn sót lại ở đối diện, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Người hắn còn dính máu, không biết là của chính hắn hay của kẻ khác, nhìn có chút bi thảm.

Diệp Mặc không đáp lại lời của Lăng Vô Thủy, lúc này tất cả mọi người đều biết được suy nghĩ của tên thanh niên trước mặt này, hắn quả thật là muốn chém tận giết tuyệt, không còn ai có mặt ở đó lên tiếng nữa.

Vận mệnh của những kẻ trốn chạy mọi người đều thấy rõ, nên cũng không còn ai dám bỏ chạy nữa.

Thủ đoạn tàn độc của tên thanh niên trước mặt, đã khiến mọi người biết rất rõ.

- Vốn dĩ ta chỉ muốn giết tên Nguyên Trọng và tên Tề Khải kia, nhưng nếu các người đã muốn lấy mạng ta, vậy thì dùng mạng để trả đi.

Diệp Mặc nói xong, phi kiếm trong tay lại hóa thành một đường kiếm sáng, xông thẳng đến Lãnh Thuyên, lần này hắn quyết tâm phải giết chết Lãnh Thuyên.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo đó, không chỉ Diệp Mặc không ngờ tới, mà Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy cũng không nghĩ rằng đối phương lại dùng cách tương tự.

Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy gần như là cùng một lúc nắm lấy võ sĩ tiên thiên bên cạnh ném về phía Diệp Mặc, sau đó nhanh chóng lui về sau, không ngờ bọn họ lại muốn bỏ trốn, hơn nữa còn dùng cùng một cách để trốn chạy.

Hai võ sĩ tiên thiên còn lại hoàn toàn không ngờ rằng cao nhân như Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy lại làm chuyện như vậy.

Gần như bị bắt mà không hề có phản kháng gì, sau đó chủ động đón nhận phi kiếm của Diệp Mặc.

Máu bắn tung tóe, hai võ sĩ tiên thiên chỉ ngăn trở Diệp Mặc trong chốc lát mà thôi, phi kiếm liền chặt đứt người của họ.

Diệp Mặc bỏ mặc Lăng Vô Thủy, trực tiếp khống chế phi kiếm chặn Lãnh Thuyên lại.

Lãnh Thuyên thầm hận người Diệp Mặc chặn lại trước là y, nhưng đối diện với phi kiếm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Vô Thủy bỏ đi.

Còn mình lại phải ở lại giúp gã ngăn chặn kẻ thù.

Diệp Mặc tự biết chuyện của mình, tuy thương tích của hắn không phải là chí mạng, nhưng cũng không nhẹ.

Điều quan trọng nhất không phải là thương tích, mà là chân nguyên của hắn đã cạn, tuy có "Tinh Nguyên Đan", nhưng qua trận đại chiến vừa rồi hắn đã tiêu hao quá nhiều.

Dù hắn không muốn để Lăng Vô Thủy trốn thoát đi nữa cũng đành lực bất tòng tâm.

Hơn nữa nếu Lăng Vô Thủy ở lại cùng với tên trong Thái Ất Môn này liều mạng đối phó với hắn, thì hậu quả thật sự rất khó lường.

- Thằng súc sinh, bố mày liều mạng với nhà ngươi.

Lãnh Thuyên thấy Diệp Mặc ngăn y lại, vô cùng tức giận, tập trung nội khí toàn thân, vung búa bổ vào người Diệp Mặc.

Lưỡi búa đó gần như tích tụ toàn bộ nội khí của y, giận dữ bổ xuống, ngay cả không khí xung quanh cũng rung động, như bị chặt phải vậy.

Diệp Mặc cười khẩy, tên đạo sĩ này có lẽ cũng là dân xuất thân nửa vời, không những binh khí y dùng kì lạ, mà động chút còn tự xưng "bố mày"

Phi kiếm của Diệp Mặc cũng tích tụ chân nguyên lại chạm trán với búa rìu lần nữa, nhưng không để lại dấu vết gì trên búa.

"Thịch" một tiếng, Diệp Mặc bị sức mạnh của búa đẩy lùi ra mấy mét, hộc ra ngụm máu tươi đầu tiên kể từ khi khai chiến đến giờ.

Lãnh Thuyên sững sờ nhìn Diệp Mặc, lúc nãy nhiều người như vậy tấn công hắn, hắn cũng không hộc máu, mình chỉ dùng mười phần công lực đấu với hắn một chiêu, đối phương đã hộc máu rồi, điều này là không thể nào.

Lãnh Thuyên chỉ nghĩ ngợi một lát, liền hiểu ra đạo lý bên trong, đối phương tuy lợi hại, nhưng giờ cũng đã sức cùng lực kiệt rồi.

- Ha ha…

Lãnh Thuyên cười sằng sặc, y không phải cười mình nhất định có thể đánh bại Diệp Mặc, trên thực tế tuy Diệp Mặc đã bị thương, hắn cũng không chắc có thể đánh bại Diệp Mặc.

Điều hắn cười là cuối cùng nếu như sáu người bọn họ không chia rẽ, lựa chọn tấn công Diệp Mặc tới tấp, thì Diệp Mặc đã bị giết từ lâu rồi.

Nực cười là bọn họ chỉ lo tự mình trốn chạy, cuối cùng lại có lời cho đối phương.

Đừng nói là ban đầu khi vẫn còn sáu người, dù chỉ còn lại y và Lăng Vô Thủy, nếu dồn hết sức đối phó với Diệp Mặc, cũng chưa chắc là không đối phó nổi.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, Lăng Vô Thủy bỏ trốn, chỉ còn mỗi mình y, thì qủa là không đối phó nổi rồi.

Diệp Mặc nuốt một viên "Liên Sinh Đan", đối mặt với Lãnh Thuyên đang nhào tới lần nữa, không hề có ý rút lui.

Hắn nhìn thấy Lãnh Thuyên phát điên, biết được trong lòng Lãnh Thuyên đang nghĩ gì, nhưng nếu đối phương quả thật là sáu người liều mạng, thì hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Phi kiếm lại chạm trán với búa rìu lần nữa, khiến đất cát văng tung tóe khắp nơi.

Diệp Mặc lại lùi ra sau mấy bước, hắn biết lúc này mà so nội khí với đối phương, thì hắn nhất định sẽ ở thế hạ phong.

Nên Diệp Mặc không đợi Lãnh Thuyên liên tục công kích, trong tay đã vung lên vô số đao gió, đồng thời lại hộc máu, đánh ra mấy chục quả cầu lửa, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng.

Bất kể là lo lắng cho Mục Tiểu Vận, hay lo cho tình trạng của chính hắn, hắn đều phải giải quyết Lãnh Thuyên trong thời gian ngắn nhất.

Tiếng "thình thịch" không ngừng vang lên, búa của Lãnh Thuyên như quạt gió, mỗi lần đều mang theo lốc xoáy nội khí mạnh mẽ, chém tan đao gió và cầu lửa của Diệp Mặc.

Diệp Mặc nuốt viên "Tinh Nguyên Đan" cuối cùng, phong đao và cầu lửa trong tay càng dày đặc.

Lãnh Thuyên tức hộc máu trước cách đánh bất đắc dĩ này của Diệp Mặc, nhưng y lại không có cách nào thoát khỏi vòng vây của đao gió và cầu lửa.

Trong lòng Lãnh Thuyên hiểu rất rõ, nếu cứ tiếp tục thế này, y chắc chắn sẽ chết.

Ánh mắt y lóe lên sự tàn nhẫn, khí hải* căng phồng lên, luồng nội khí xung quanh y bỗng trở thành cuồng phong mạnh mẽ. Khuấy động khiến cầu lửa và phong đao của Diệp Mặc hoàn toàn không có cách nào tới gần, thì đã bị đẩy ra rồi.

*Khí Hải: Huyệt Khí Hải, là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người.

Diệp Mặc không ngờ rằng cầu lửa và đao gió của hắn nhiều như thế mà không giết được tên Lãnh Thuyên này, thầm mừng là Lăng Vô Thủy đã chạy trốn, và chiến lược ban đầu của hắn là chính xác.

Chiến lược ban đầu của hắn hoàn toàn né tránh Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy, tạo nên sự sợ hãi cho hai người này, cuối cùng mất đi ý chí chiến đấu, không ngờ lại chạy trốn.

Nếu hai người này thật sự không bỏ trốn, mà ở lại liều mạng với hắn như Lãnh Thuyên, hắn thật sự rơi vào nguy hiểm.

Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy mất đi ý chí chiến đấu, không phải vì bọn họ liên thủ không đánh bại được Diệp Mặc, mà là các cuộc chiến bình thường họ tham gia đa phần đều nghiêng về một phía mà thôi, nghĩ mà xem bọn họ xuất thân trong tam đại Ẩn Môn, có kẻ nào không có mắt dám đấu với họ chứ? Đợi sau khi bọn họ thăng cấp Tiên Thiên, kẻ dám đấu với họ càng ít hơn.

Lãnh Thuyên khuấy động phong đao và cầu lửa chi chít của Diệp Mặc, không đợi phi kiếm của Diệp Mặc chủ động công kích, y liền bay lên cao mấy mét, vung búa bổ xuống người Diệp Mặc.

Y biết rằng, nếu nói nội khí của Diệp Mặc đã sắp cạn, thì y cũng đã sức cùng lực kiệt, nếu muốn chốn trạy, chỉ khiếny chết nhanh thêm mà thôi. Thay vì bị truy sát, chi bằng liều chết tấn công.

Diệp Mặc giật mình, hắn không ngờ vào lúc này mà Lãnh Thuyên vẫn có khí thế và áp lực như vậy, đã đột phá khỏi lưới đao gió của hắn, phản kích lại hắn. Nhưng Diệp Mặc từ thương tích trên khắp người y, cũng có thể nhìn ra, hắn phá vỡ lưới đao gió không phải là không có trả giá.

Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua mà thôi, Diệp Mặc lại rút phi kiếm ngăn lưỡi búa bổ xuống đầu, đồng thời tập trung chân nguyên toàn thân đánh một đấm vào tên Lãnh Thuyên đang lao xuống. Nguồn tại http://Truyện FULL

Diệp Mặc nghĩ rằng một khi Lãnh Thuyên tránh khỏi cú đấm này, hắn sẽ dùng đao gió đánh Lãnh Thuyên lần nữa, sau đó thu hồi phi kiếm lấy mạng y.

Nhưng Diệp Mặc rõ ràng đã đánh giá cao Lãnh Thuyên rồi, Lãnh Thuyên ở trên không đã tiêu hao hết toàn bộ nội khí, dù nhìn thấy một đấm của Diệp Mặc đánh tới, cũng không có cách nào né tránh. Dù y có thể di chuyển trong không trung, thì cũng cần có nội khí mới được.

Bịch…

Nắm đấm của Diệp Mặc còn chưa đánh trúng Lãnh Thuyên, thì quyền phong của hắn đã đánh thẳng vào ngực của Lãnh Thuyên rồi.

Trong không trung, máu văng tung tóe, cơ thể Lãnh Thuyên hóa thành một mảng máu đỏ, bắn ra khắp nơi.



Tốc độ của Vân Tử Y nhanh vô cùng, nhưng cô ta vẫn chưa đuổi tới núi Thần Châu, thì đã nhìn thấy rất nhiều người chạy trốn khắp nơi.

Sau khi Vân Tử Y chặn hỏi một kẻ trốn chạy, mới biết, hóa ra mấy môn phái lớn vây đánh Diệp Mặc, núi Thần Châu đã đánh tới trời long đất lở, ai ở lại đó không cẩn thận, sẽ bị họa lây, trở thành vật hy sinh.

Tuy Vân Tử Y biết Diệp Mặc vô cùng lợi hại, nhưng cô ta cũng biết núi Thần Châu là nơi nào, đại hội Ẩn Môn trăm năm một lần sẽ có bao nhiêu cao thủ ở đó. Nhiều cao thủ tiền bối thế này, một mình Diệp Mặc ở đó, dù có lợi hại thế nào cũng không ổn

Nhưng Vân Tử Y cũng không lo cho Diệp Mặc, cô biết Diệp Mặc biết bay, nếu thật sự đánh không lại thì bay đi là được rồi. Nên khi người khác đều bỏ trốn, thì cô ta vẫn tăng tốc chạy tới núi Thần Châu.

Khi Vân Tử Y đuổi tới núi Thần Châu, đã ngây người ra bởi cảnh tượng trước mắt, khắp nơi đều là máu tanh và xác chết, trận đấu dường như vẫn đang được tiến hành.

Diệp Mặc không bỏ trốn sao?

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Vân Tử Y, nhưng sau khi cô ta tiến lên mấy chục mét nữa, vừa lúc nhìn thấy một quyền của Diệp Mặc đánh Lãnh Thuyên của Thái Ất Môn thành mảng máu đỏ tươi.

Vân Tử Y rùng mình một cái, cô ta biết rất rõ sự lợi hại của Lãnh Thuyên, dù cha của cô ta là đỉnh cao Tiên Thiên, cũng chưa chắc có thể đánh thắng Lãnh Thuyên, có thể nói y là nhân vật đỉnh cao ở Thần Châu.

Một người lợi hại như vậy, lại bị một quyền của Diệp Mặc đánh thành mảng máu tươi, điều này khiến cô có hơi kinh hãi.

Nhưng khi cô ta nhìn xuống mặt đất, xác chết của vô số cao thủ Tiên Thiên khiến cô hoàn toàn chấn động.

Có rất nhiều khuôn mặt mà cô ta biết, cả Tề Khải, Kim trưởng lão, đường chủ Đoán Khí Đường, tông chủ Song Tử Kiếm Tông… đều ở đây, người chết trên mặt đất không phải là thái thượng trưởng lão của nhất phái, thì là môn chủ nhất phái.

Nhưng hiện nay cô lại nhìn thấy những người bình thường hô mưa gọi gió, toàn bộ đều trở thành xác chết, có lẽ vẫn có vài người giống như Lãnh Thuyên, cả thi thể cũng không còn nữa.

Cao thủ Tiên Thiên đó, những người này kéo đại một người lên, cũng có thể diễu võ dương oai ở bên ngoài. Bọn họ tùy tiện nói một câu, thì có thể tiêu diệt một thành phố

Nhưng ở đây cô lại nhìn thấy xác của bọn họ, từng đống một, từng người một.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi