THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Người đàn ông áo lam (xanh) lại đến trước mặt Diệp Mặc chắp tay làm lễ nói:

- Bằng hữu thân thủ tốt, tại hạ Phó Vũ, nếu như bằng hữu không ngại, chúng ta cùng đi uống một chén.

Vừa rồi Diệp Mặc rút chân lại phía sau, động tác thành thục, không có chút gì là không dứt khoát cả. Với ánh mắt của người đàn ông áo xanh, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra Diệp Mặc có chút bất thường. Về chuyện Diệp Mặc tại sao lại lùi chân lại phía sau, theo cách nhìn của anh ta thì Diệp Mặc là bậc chính nhân quân tử, chẳng thèm lợi dụng một cô gái yếu ớt nhỏ bé.

Đáng lẽ theo ý của Diệp Mặc, hắn chuẩn bị đến núi Bắc Tử một chuyến, sau đó đến thôn Hoàng Bình xem xét. Nhưng lời nói của Phó Vũ khiến hắn nhớ tới Lưu Lỗi.

- Được, tôi tên Diệp Mặc, nếu anh Phó rảnh, chúng ta đi uống một chén cũng được.

Diệp Mặc lập tức gật đầu đồng ý.

Sau khi Diệp Mặc và Phó Vũ rời khỏi nhà nghỉ, người con gái được Phó Vũ cứu giúp không ngờ cũng đi theo. Phó Vũ quay đầu lại có chút kỳ quái nhìn cô nói:

- Cô gái này, cô có thể đi đến nơi nào tùy ý rồi, tên kia tôi đã đưa tiền cho gã rồi, chắc là gã sẽ không làm gì cô đâu.

Trên thực tế ý của Phó Vũ chính là, tên kia sau khi thấy thân thủ của anh ta, chắc sẽ không làm phiền Cơ Mi nữa.

Mắt Cơ Mi đỏ lên, giọng yếu ớt nói:

- Cơ Mi đã không còn nhà để về nữa, cho dù tách khỏi Phó đại ca, cuối cùng cũng bị người khác bắt được mà bán đi. Nếu Phó đại ca không chê tiểu nữ phiền phức, Cơ Mi nguyện làm nô tì đi theo Phó đại ca.

- Cái này…

Phó Vũ có chút khó xử nhìn Cơ Mi, mục tiêu của anh ta chính là đi khắp cả núi sông Thần Châu này, hơn nữa vừa du lịch vừa tu luyện, mang theo một người con gái đương nhiên không được.

Thấy vẻ mặt của Phó Vũ, Diệp Mặc lại có chút khâm phục. Bất luận là nói dưới góc độ nào, Cơ Mi cũng là một cô gái tuyệt sắc, người đàn ông không thể không có chút động tâm nào cả. Hắn có Lạc Ảnh, Khinh Tuyết, còn cả Tiểu Vận nữa, đương nhiên không có chút ý nghĩ nào với Cơ Mi, nhưng Phó Vũ lại không có chút động tâm nào, có thể thấy Phó Vũ là một người tính tình kiên định.

- Phó đại ca…

Cơ Mi đã nhìn ra sự do dự của Phó Vũ, ánh mắt lập tức có chút lo lắng. Đồng thời ánh nhìn hướng về hướng Diệp Mặc, hình như là muốn Diệp Mặc nói giúp cô một câu, lại như muốn Diệp Mặc thu nhận cô vậy.

Diệp Mặc không nói gì, loại chuyện này, Phó Vũ nhất định biết tự quyết định thế nào.

Quả nhiên Phó Vũ nghĩ một lúc rồi nói:

- Hay là thế này đi, cô Cơ Mi này, cô cùng đi ăn với chúng tôi chút gì trước đã, sau đó nói những chuyện kia sau.

- Vâng, Phó đại ca, Diệp đại ca.

Cơ Mi nhanh nhẹn đi theo sau hai người.

Ba người đi vào một quán ăn ngay đó, mặc dù Phó Vũ gọi ra một bàn đầy thức ăn, nhưng mặc cho Phó Vũ nói thế nào, Cơ Mi cũng chỉ sợ hãi đứng nép một bên, không dám ngồi xuống, thậm chí còn chủ động bưng bầu rượu lên rót cho hai người.

Phó Vũ thở dài, anh ta đoán Cơ Mi chắc là từ nhỏ đến lớn đều đi hầu hạ người khác, cho nên mới có hành động này. Text được lấy tại Truyện FULL

Vì Cơ Mi, nên Diệp Mặc và Phó Vũ uống cũng không được cao hứng cho lắm. Từ miệng của Phó Vũ, Diệp Mặc biết được Phó Vũ trong mấy năm nay đều đi chu du thiên hạ. Phó Vũ làm người rất quang minh, anh ta cũng không phải là người mà lần đầu tiên gặp Diệp Mặc mà phải giấu diếm này nọ. Anh ta cũng nói anh sở dĩ chưa bốn mươi tuổi mà đã lên được cấp Địa cấp hậu kỳ, tất cả là vì trong quá trình du lịch trong mấy năm nay, gặp được một ít dược liệu quý hiếm.

Đương nhiên chuyện Diệp Mặc ở trong Ẩn môn phát thần uy, Phó Vũ cũng không biết.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Mặc định đứng dậy cáo từ, nhưng Phó Vũ lại giữ Diệp Mặc lại nói:

- Anh Diệp, anh biết tôi phiêu bạt khắp nơi, là người ăn bữa trước mà không có bữa sau, Cơ Mi mà theo tôi thì sẽ phải chịu khổ chịu mệt. Hay là cho Cơ Mi đi theo anh nhé, Cơ Mi mặc dù xuất thân không cao, nhưng tôi thấy, cô ấy là một cô gái dịu dàng.

Nói tới đây Phó Vũ lại quay người nói với Cơ Mi:

- Cô Cơ Mi này, nếu như để cô đi với Diệp Mặc, cô đồng ý không?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn vừa định lên tiếng từ chối. Cơ Mi đúng lúc này lại trả lời:

- Phó đại ca, mạng của tôi là do anh cứu lại, anh nói để tôi theo ai thì tôi sẽ theo người đó.

Nói xong Cơ Mi lại đi đến trước mặt Diệp Mặc khom lưng bộ dạng phục tùng nói:

- Diệp đại ca, về sau anh chính là chủ nhân của Cơ Mi, Cơ Mi phục tùng sự chỉ bảo.

Phó Vũ thấy Cơ Mi qua loa trả lời câu hỏi của mình, lập tức cười ha hả, anh ta cũng rất hài lòng với câu trả lời này.

Diệp Mặc lại giật mình, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ ra người cứu Cơ Mi là Phó Vũ, làm quái gì có quan hệ đến mình. Cơ Mi muốn đi theo ân nhân cứu mạng của mình là hoàn toàn chính đáng, nhưng cô cũng không đợi mình lên tiếng, chỉ cần một câu nói của Phó Vũ, liền đồng ý đi theo mình, cái này có vẻ nhanh quá?

Không đợi Diệp Mặc nói gì, Phó Vũ trực tiếp ngăn lời Diệp Mặc lại:

- Anh Diệp, Cơ Mi cũng coi như là một người con gái dịu dàng, anh cũng không nên từ chối. Cơ Mi nói cũng đúng, trong thói đời này, cô ấy thân gái một mình, không có ai chăm sóc, muốn sinh tồn được, thực sự là rất khó, cuối cùng cũng sẽ trở thành đồ vật chuyền tay của người khác thôi.

- Diệp đại ca, tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn vâng lời anh, xin Diệp đại ca đừng bỏ lại tôi.

Giọng điệu Cơ Mi buồn bã, khiến cho người ta biến đổi vẻ mặt.

Diệp Mặc thở dài, hắn biết Cơ Mi nói là sự thật, để lại cô một mình ở lại đây, cũng không khác gì là giết cô.

Nhưng dẫn theo Cơ Mi bên người, đối với hắn mà nói cũng không được tiện cho lắm. Diệp Mặc theo bản năng nhìn Cơ Mi, đồng thời thần thức cũng quét cô một chút.

Bỗng nhiên Diệp Mặc phát hiện ra chỗ không đúng, lúc hắn vừa mới gặp Cơ Mi, trên mặt và tóc cô toàn là tro bụi, vừa nhìn cũng biết đã lâu rồi cô không rửa mặt gội đầu. Nhưng vừa rồi thần thức của hắn quét tóc của cô, thì phát hiện lớp tro bụi trên tóc cô chỉ là bên ngoài, còn lớp tóc bên trong của cô thì rất sạch sẽ, thậm chí còn có chút sạch sẽ quá mức. Đừng nói đến bụi mà đến cả một tí gầu cũng không có.

Nhớ đến cảnh Cơ Mi đột nhiên bị ngã ở cửa nhà nghỉ, vừa lúc ngã xuống bên cạnh hắn, và còn vừa nãy Cơ Mi nhanh chóng đồng ý lời nói của Phó Vũ, muốn đi cùng mình, Diệp Mặc trong lòng có chút nghi ngờ.

Thần thức của hắn không có băn khoăn gì nữa quét vào trong thân thể của Cơ Mi, thậm chí còn quét vào bên trong quần áo cô.

Da thịt trắng nõn như tuyết, nội y bên trong mặc dù đã cũ kĩ, nhưng lại rất sạch sẽ. Bỗng nhiên tay của Diệp Mặc run run, hắn lập tức thu thần thức lại, trong lòng nổi giông gió.

Cô Cơ Mi này không ngờ là người Tu Chân, hơn nữa tu vi lại cao hơn hắn rất nhiều. Ít nhất cô cũng là tu sĩ luyện khí đại viên mãn, Diệp Mặc không biết vừa rồi thần thức của hắn có bị cô phát hiện ra hay không.

Nhưng có một điều hắn khẳng định, Cơ Mi muốn đi theo hắn nhất định là có âm mưu gì đây. Hơn nữa Diệp Mặc cũng nhìn ra, Cơ Mi hình như đã bị thương, toàn bộ tu vi đã bị mất. Mặc dù biết toàn bộ tu vi của Cơ Mi bị mất, thần thức không thể phóng ra ngoài, nhưng Diệp Mặc cũng không dám dùng thần thức quét cô nữa, người phụ nữ này hơi đáng sợ.

Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải hắn tu luyện "Tam sinh quyết", thần thức vượt qua luyện khí đại viên mãn rồi, nói không chừng hắn cũng không có cách nào phát hiện ra Cơ Mi lại che dấu kỹ càng như vậy.

Nói một cách chính xác, ngoại trừ những người bên cạnh hắn, đây là người Tu Chân thứ hai mà hắn gặp. Diệp Mặc trong lòng nhất thời cảnh giác, một vị Tu chân như Cơ Mi, tại sao nhất định lại muốn ở cạnh Diệp Mặc? Thậm chí còn đóng kịch giống như thật vậy.

Diệp Mặc dám chắc rằng, nếu như không phải thần thức của hắn mạnh, hắn hoàn toàn không thể phát hiện Cơ Mi lại là một người Tu chân. Người phụ nữ này nếu như làm diễn viên điện ảnh, Hepburn cũng chỉ có thể xếp sau cô được thôi.

- Anh Diệp, ý của anh thế nào?

Phó Vũ thấy Diệp Mặc cúi đầu trầm ngâm, lập tức lại hỏi.

Nghe thấy Phó Vũ nói, Diệp Mặc lập tức nghĩ ra, chẳng lẽ Phó Vũ và Cơ Mi là cùng một phe hay sao? Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng phủ định ý nghĩ của mình, giọng điệu của Phó Vũ rất thành thật, anh ta chắc là vừa may gặp dịp. Chắc chuyện này anh ta cũng vừa lúc gặp phải mà thôi, nếu như Phó Vũ không mời mình uống rượu, Cơ Mi cuối cùng vẫn có thể tìm đến hắn. Hơn nữa Phó Vũ tu luyện cổ võ, còn Cơ Mi lại là tu chân.

Nếu tu chân của Cơ Mi mất hết, hơn nữa đến bên cạnh mình còn có mục đích, Diệp Mặc cũng rất muốn biết Cơ Mi rốt cục là muốn làm gì? Chẳng lẽ cô cũng biết mình là người tu Chân hay sao?

Vả lại tu vi của Cơ Mi đã mất đi, hắn cũng không sợ cô. Cho dù tu vi của cô có hồi phục, dù là luyện khí đại viên mãn, mình cũng có thể khống chế được cô ta. Điều khiến Diệp Mặc lo lắng chính là người đứng sau Cơ Mi, có thể dạy Cơ Mi thành người Tu Chân luyện khí đại viên mãn, hẳn là một vị cao thủ như nào.

Nếu như mình không thể hỏi ra vị cao thủ này, nếu chẳng may tên kia đánh lén mình, hắn thực sự gặp nguy hiểm. Điều duy nhất khiến Diệp Mặc nghĩ không ra chính là, tại sao lại dùng một người mất tu vi như Cơ Mi tiếp cận hắn, rốt cục là mục đích gì?

Nghĩ đến đây Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Nếu anh Phó không cần một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, thì tôi đây cũng không khách khí. Cơ Mi, về sau cô hãy đi theo sau tôi.

- Vâng, đa tạ lão gia, đa tạ Phó đại ca.

Cơ Mi trong mắt tràn đầy vui mừng ngạc nhiên nói, cô đã rất tự giác xưng Diệp Mặc lên cấp lão gia.

Diệp Mặc biết thần thức của mình nếu thường xuyên tra xét Cơ Mi, cho dù tu vi của cô phế rồi, cũng rất có khả năng bị cô phát hiện. Mặc dù Diệp Mặc không quét thần thức vào sâu trong người Cơ Mi, nhưng trước sau gì vẫn phải dè chừng Cơ Mi.

Hắn vừa rồi quả nhiên trong nháy mắt khi Cơ Mi cúi đầu, nhìn thấy sự khinh thường và cười khẩy trong mắt cô. Lúc đó trong lòng lập tức hiểu ra hai chuyện, thứ nhất Cơ Mi đúng là nhằm vào hắn, thứ hai, chỉ cần thần thức không thăm dò sâu bên trong cơ thể Cơ Mi, cô bây giờ vẫn còn chưa phát hiện ra thần thức của mình.



Từ biệt Phó Vũ, Diệp Mặc dẫn theo Cơ Mi đi thuê một chiếc xe ngựa. Vốn dĩ Diệp Mặc muốn đến núi Bắc Tử, nhưng vì dẫn theo một người phụ nữ lòng mang điều ác như Cơ Mi, hắn quyết định đến thành Hàm Thông trước đã.

Cơ Mi nói cô vốn dĩ là một tiểu thư trong một gia đình giàu có, sau đó vì kẻ thù tan cửa nát nhà, từ đó trôi dạt bên ngoài. Ngày trước bị người thanh niên trai tráng kia bắt được, cô không muốn đi cùng người thanh niên trai tráng đó, liền trốn ra ngoài.

Cơ Mi nói Diệp Mặc nghe, nhưng những gì cô nói Diệp Mặc không tin một chữ nào, nếu như không vì tu vi của Cơ Mi quá cao, còn có người sau lưng cô, hắn thậm chí còn muốn dùng biện pháp mạnh, để cho cô nói thẳng đáp án ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi