Diệp Mặc không thèm để ý Thanh Điêu đã bay đi, mà trực tiếp dừng ở bên người người đàn ông kia, rất nhanh liền lấy ra được một quyển sách không trọn vẹn từ trong một túi áo tinh xảo của y.
Không biết sách được làm từ thứ gì, tuy rằng đã không còn nguyên, nhưng phần còn sót lại vẫn vô cùng cứng, Diệp Mặc thử lấy tay xé một cái, hoàn toàn không có cách nào xé rách.
Bất chấp còn lại đồ vật gì, Diệp Mặc trước tiên liền mở sách ra cẩn thận xem. Đây đúng là một quyển kiếm kỹ, hơn nữa còn là kiếm kỹ không có tên, kiếm kỹ chỉ có nửa phần trước mà thôi.
Diệp Mặc tùy ý lật ra một chút, chỉ biết đây tuyệt đối là một quyển kiếm kỹ rất hay. Tuy rằng cuốn kiếm kỹ này chỉ có nửa phần trước, hơn nữa còn không nguyên vẹn, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói việc này căn bản cũng không thành vấn đề. Hắn tu luyện là 'Tam sinh quyết" chỉ cần có một phần đầu, hắn cũng có thể tự mình diễn hóa ra phần sau của kiếm kỹ, nói không chừng còn lợi hại hơn so với nguyên bản.
Bởi vì kiếm kỹ chỉ có ba tầng trước, tầng thứ nhất là tạo ra kiếm quang, kiếm quang dài ngắn tùy thuộc vào ngộ tính và tu vi của mỗi người mà định ra. Phương pháp làm kiếm quang có rất nhiều loại, chọn chân khí làm hàng đầu, hay sát khí làm hàng đầu, hay là kiếm khí làm hàng đầu..v…v. Mà kiếm quang thoát ly trường kiếm giết địch, chỉ là công pháp cơ bản của tầng thứ nhất.
Diệp Mặc quét nhìn mặt sau của cuốn kiếm kỹ này một chút, phát hiện tu luyện tới phía sau, kiếm quang có thể vô biên vô hạn, mọi lúc mọi nơi, căn bản cũng không bị gián đoạn, thậm chí hoàn toàn không cần trường kiếm để kích thích kiếm quang.
Nhìn đến đây, Diệp Mặc thầm than, tên Thái Ất Môn bị mình giết này cũng chỉ đang nhập môn tầng thứ nhất. Nếu quả thật để y luyện xong tầng thứ nhất, thậm chí nếu luyện đến tầng thứ hai, mình sự thật sẽ gặp nguy hiểm. Xem ra thiên hạ to lớn, người tài là vô số.
Diệp Mặc gấp cuốn sách nhỏ lại. Mặt sau hắn cũng không dám nhìn kỹ, tránh ảnh hưởng tới sự sáng tạo độc đáo của chính mình. Tu luyện qua 'Tam sinh quyết' về sau, Diệp Mặc tin tưởng kiếm kỹ này sau khi thông qua lý giải và diễn hóa của hắn, sẽ sáng tạo ra thứ càng tốt hơn nhiều so với nguyên bản.
Chỉ có điều kiếm kỹ này không có tên, Diệp Mặc suy nghĩ một chút, liền vỗ vào cuốn kiếm kỹ trong tay rồi nói:
- Về sau gọi mày là 'Kiếm quang 'Tam sinh ' nhé.
Ném kiếm kỹ trong tay vào nhẫn, Diệp Mặc tung ra một hỏa cầu thiêu hủy người đàn ông trên mặt đất. Lúc này mới đi tới thôn Thạch Phượng.
...
Cơ My một đường chạy nhanh, cũng may cô ăn qua 'Tử tuyết ứng tử", hiệu quả của thuốc vẫn còn. Cho nên bị thương không nhẹ, nhưng lại khôi phục cũng rất nhanh chóng.
Cô biết mình nhất định phải trốn càng xa càng tốt, nếu không người kia sau khi giết Diệp Mặc. Rất nhanh liền đến lượt cô gặp xui xẻo. Cô tự thấy vận khí của mình khá may mắn, không ngờ gặp một đứa ngốc như Diệp Mặc, chủ động đi chết thay cô, may mắn thay lúc ở thị trấn Thạch Lâm cô không giết hắn. Nếu lúc đó cô giết Diệp Mặc, thì hiện tại người phải chết chính là chính nàng.
Bỗng nhiên Cơ My trong lòng cả kinh, cô dừng bước lại, Diệp Mặc mặc dù nói đi Hàm Thông Thành, nhưng tại sao đột nhiên lại hiện ra ở thôn Thạch Phượng? Hắn chờ trời sáng mới đi, cho dù là ngồi xe ngựa nhanh nhất cũng không đến nhanh như vậy chứ.
Hơn nữa buổi sáng khi cô đến Hàm Thông Thành, thần thức đã cẩn thận quan sát qua. Xe ngựa Diệp Mặc cũng không bị đuổi đi. Xem ra sự suy đoán vào buổi sáng của cô là không sai, Diệp Mặc cũng là một người rất thần bí, hơn nữa hắn quả thật có một loại biện pháp chạy rất nhanh.
Cơ My lắc lắc đầu, dù sao sau này mình cũng không muốn đi điều tra hắn, hơn nữa hôm nay hắn gặp cao thủ siêu cấp. Đã chết chắc rồi, hà tất phải lo lắng việc này?
Cô vừa muốn tiếp tục chạy trốn, một tiếng chim kêu làm cho nàng sợ run cả người. Trong lòng nhất thời cả kinh, thầm kêu không ổn rồi, người kia đã giết Diệp Mặc, và đuổi theo tới đây.
Cơ My theo bản năng ngẩng đầu lên một chút. Lại kinh dị phát hiện phía trên Thanh Điêu không có bất kỳ người nào. Cô trong lòng nhất thời sửng sốt, ngược lại liền không kìm nổi vui mừng như điên, lập tức một tiếng huýt sáo vang lên.
Thanh Điêu bị người đàn ông kia dùng lực khống chế, nhưng Cơ My cô lại biết đối thoại như thế nào với Thanh Điêu.
Thanh Điêu trên đỉnh đầu nghe thấy tiếng huýt sáo của Cơ My, lập tức lại kêu một tiếng trên không trung, sau đó lại xoay một vòng tròn trên đỉnh đầu Cơ My, lao xuống bên người Cơ My.
Lúc này Cơ My đâu thèm lo lắng việc khác, cô lập tức bay lên trên người Thanh Điêu, khống chế Thanh Điêu, sau đó rất nhanh bay đi.
Khi Cơ My xác định mình đã an toàn, lúc này mới nghĩ đến Thanh Điêu không có khả năng vô duyên vô cớ bay về đây. Nếu Thanh Điêu đã tới, như vậy tên đàn ông tu vi khủng bố kia đâu rồi? Nếu y đã giết Diệp Mặc hẳn là sẽ ngồi Thanh Điêu tới giết mình, tuyệt đối không có khả năng để Thanh Điêu mang mình chạy thoát.
Đột nhiên, trong nội tâm nàng dâng lên một ý nghĩ mà ngay cả nàng đều không thể tin được, chẳng lẽ Diệp Mặc đã giết cao thủ Thái Ất Môn kia? Điều này sao có thể chứ? Diệp Mặc cho dù lợi hại, cũng chỉ là Tiên Thiên mà thôi. Hắn tuổi trẻ mà đã tu luyện tới Tiên Thiên, có thể nói đã là nghịch thiên. Hắn làm sao có thể giết cao thủ Thái Ất Môn?
Nhưng ngoại trừ giải thích này, Cơ My phát hiện không có giải thích nào khác có thể thích hợp hơn.
Cô thậm chí rất muốn khống chế Thanh Điêu quay trở lại xem, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, cuối cùng vẫn là khống chế Thanh Điêu bay về phía núi Tinh Gia.
...
Khi Diệp Mặc trở lại nhà Lạc Nguyệt, lại phát hiện Thạch Thiết cũng không ở nhà, thần trí của hắn lập tức quét ra ngoài, lại phát hiện Thạch Thiết đang cùng cô gái tên chị Ngu ở bên nhau, hai người dường như đang nói gì đó ở cửa thôn.
Nguồn tại http://Truyện FULLDiệp Mặc lắc lắc đầu, nếu Thạch Thiết không ở nhà, hắn cũng không cần phải gọi y trở về. Lạc Nguyệt cũng không bảo hắn nhất định phải chăm sóc Thạch Thiết.
Diệp Mặc lấy ra quan tài ngọc của Lạc Nguyệt đặt ở cửa nhà nói:
- Em bảo anh mang em về nhà, giờ anh đã mang em trở lại rồi, mối thù của em anh đã giúp em trả một nửa, còn có Giai Uấn kia, chỉ cần anh gặp bà ta, anh nhất định giết không tha.
Thời điểm nói xong câu đó, Diệp Mặc lại đột nhiên phát hiện sắc mặt Lạc Nguyệt trong quan tài ngọc dường như tự nhiên hơn một tí. Chẳng lẽ là mình ảo giác hay sao? Diệp Mặc vừa định cẩn thận nhìn lại, thần thức lại quét thấy Thạch Thiết không ngờ đã trở lại.
Hắn lắc lắc đầu, xác nhận là mình đã ảo giác, lúc này mới đem hòm quan tài ngọc thu hồi lại trong thế giới giấy vàng
- Anh thật sự quen chị tôi?
Thạch Thiết đi đến trước mặt Diệp Mặc, rất bình tĩnh mà hỏi.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn không đem hòm quan tài ngọc Lạc Nguyệt lấy ra lần nữa, việc này rất kỳ quái, thứ hai hắn không muốn làm thương tổn người thiếu niên trước mắt này. Người thiếu niên này vừa nhìn là biết rất yêu thương chị, tuy rằng Diệp Mặc không biết vì sao Lạc Nguyệt trước khi chết không nhắc tới Thạch Thiết.
Hắn không đợi thiếu niên này nói thêm, chủ động nói:
- Tôi chưa có nghe qua Thạch Tĩnh Cầm nhắc về cậu, cho nên...
Không nghĩ tới Thạch Thiết nghe xong Diệp Mặc nói, ngược lại đôi mắt đỏ lên nói:
- Xem ra anh quả thật quen chị tôi, chị tôi vì sao chưa trở về, chị ấy có khỏe không?
Diệp Mặc nghe xong câu hỏi của thiếu niên này, đành phải ngậm miệng vào mà nói:
- Cô ấy bây giờ đang ở một nơi rất tốt, cậu không cần lo lắng. Chỉ là tôi muốn biết, vì sao tôi nói chị cậu không nhắc tới cậu, cậu liền khẳng định tôi quen chị cậu chứ?
Thiếu niên này dẫn Diệp Mặc vào trong phòng, sau đó mới lên tiếng:
- Lúc tôi hai tuổi, cha tôi qua đời, mẹ tôi dẫn theo tôi cùng chị đến ở thôn Thạch Phượng. Lúc tôi ba tuổi, bởi vì nạn đói, trong nhà cơm đều không có ăn. Mẹ vì muốn nuôi sống tôi, đã mang tôi rời khỏi thôn Thạch Phượng, bỏ lại chị một mình ở nơi này, năm đó chị mới mười bốn tuổi. Nhưng vì đói khát, mười bốn tuổi chị gầy yếu thoạt nhìn giống như chưa tới 10 tuổi.
Thiếu niên này xoa xoa mắt, nghẹn ngào một tiếng nói:
- Mẹ tôi trước khi chết nói người bà thấy có lỗi nhất chính là chị tôi, khi bà bỏ lại chị một mình, chỉ biết chị đã không có biện pháp sống sót rồi, bởi vì khi đó trong thôn cách vài ngày lại có thêm người chết đói. Tôi có thể nhớ được vô cùng ít, những thứ này đều là mẹ nói cho tôi biết đấy, mẹ nói một lần khóc một lần. Tôi mới biết được giữa tôi và chị mẹ đã lựa chọn tôi, tôi cảm thấy rất có lỗi với chị. Mấy năm trước sau khi mẹ qua đời, bởi vì không có tiền đi xe, tôi một mình đi nửa năm, mới trở lại được thôn Thạch Phượng, muốn biết chị tôi còn ở đó hay không.
Diệp Mặc không khỏi thầm than, hắn thật không ngờ cuộc sống thơ ấu của Lạc Nguyệt lại bi thảm như vậy, so với Lạc Nguyệt mà nói, hắn ở Ninh Hải bị người ta ức hiếp đã xem như tốt không thể tốt hơn rồi.
Tay Thạch Thiết nắm chặt, có thể thấy được lúc này trong lòng của cậu ta cũng rất không bình tĩnh.
Nhưng cậu ta hít một hơi vẫn như cũ nói:
- Sau khi tôi trở lại thôn Thạch Phượng, mới biết ngày thứ tư sau khi mẹ và tôi rời đi, trong thôn đã có một sư thái hảo tâm đến. Bà ta bỏ tiền ra mua không ít lương thực trở về cứu người trong thôn. Sau đó bà ta sống ở nhà tôi, nuôi dưỡng chị tôi. Sư thái đó ở thôn Thạch Phượng bốn năm, bốn năm sau, chị tôi đã rất khỏe mạnh, bà ta mới mang chị tôi rời khỏi thôn Thạch Phượng, sau đó không có tin tức gì nữa. Hai năm trước, tôi về tới thôn Thạch Phượng, vẫn ở chỗ này chờ chị tôi, tôi tin có một ngày chị tôi sẽ trở lại.
Diệp Mặc nghe xong Thạch Thiết nói, thầm nghĩ, Thạch Thiết này thoạt nhìn cũng mới mười sáu mười bảy tuổi. Xem ra Lạc Nguyệt rời khỏi thôn Thạch Phượng đã hơn mười năm rồi, không biết vì sao Lạc Nguyệt vẫn không trở lại nơi này? Có lẽ trong nội tâm, nàng chưa thể quên việc bị mẹ mình vứt bỏ, hoặc là nguyên nhân khác.
- Nhưng tôi vừa tới, vì sao cứ hỏi chị cậu, người khác đều bỏ đi?
Diệp Mặc nhớ tới chuyện hồi sáng, lập tức hỏi.
Thạch Thiết lại lần nữa nắm chặt tay nói:
- Một năm trước, có một người đi vào thôn Thạch Phượng, sau đó hỏi tung tích chị tôi. Thôn chúng tôi có một người nói chị tôi đi ra ngoài vẫn chưa trở về, y lập tức giết người đó, nói người đó là nói dối. Tôi mới biết được người kia muốn gây phiền phức cho chị tôi, bởi vì tôi đi hái thuốc, cho nên tránh được một kiếp nạn. Sau đó không biết vì sao y lại đột nhiên rời khởi thôn Thạch Phượng.
Nghe xong Thạch Thiết nói, Diệp Mặc gần như dám khẳng định, người tìm Lạc Nguyệt, chắc chắn là người Giai Uấn phái tới.
- Cậu hiện tại có dự định gì không?
Diệp Mặc nghĩ đến Lạc Nguyệt sẽ không trở về nữa, Thạch Thiết tiếp tục ở lại nơi này chờ đợi, cũng không có ý nghĩa gì.
Thạch Thiết cắn môi nói:
- Tôi phải ở chỗ này đợi chị tôi, tôi còn muốn luyện võ để giúp chị tôi. Tôi biết có người muốn gây khó dễ cho chị ấy, tôi nhất định phải giúp chị tôi.