THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Vân Băng mệt mỏi toàn thân đổ cả mồ hôi, mới lôi được Diệp mặc vào phòng, cũng may thời gian này là vào năm giờ, thời khắc tối nhất trước khi trời sáng, trong khu dân cư không có ai thức sớm như vậy, nên sẽ không có ai phát hiện.

Tuy cô không biết Tô Tịnh Văn nói cái nhân vật lớn mà Diệp Mặc đã đắc tội là ai, nhưng để không ai nghi ngờ cô, cô vẫn quyết định đỗ xe vào bãi đậu. Sau khi đóng cửa cẩn thận, trước tiên là cho xe vào bãi đậu, Vân Băng mới mang Diệp Mặc vào phòng. Cô với tay vuốt vuốt mũi của Diệp mặc, hình như vẫn còn hơi nóng, Vân Băng mới yên tâm, chắc là hắn ta chỉ tạm thời bất tỉnh mà thôi.

Cô lấy một chậu nước nóng, Vân Băng định giúp Diệp Mặc rửa toàn thân một lần, đợi đến khi cởi hết toàn bộ quần áo của Diệp Mặc, sau đó nhìn cái quần đùi, thì rất ngại giúp hắn cởi xuống, đến nhìn còn không dám, lấy một cái khăn che lại, mới dám giúp Diệp Mặc lau người

Vết thương trên người Diệp Mặc nhìn rất kinh người, Vân Băng không thể tưởng tượng người gì dùng thứ gì đánh tới vết thương sâu như vậy, nhưng cơ bắp của hắn rắn chắc lạ thường, nếu không phải Vân Băng chính mắt nhìn thấy cơ bắp rắn chắc của Diệp Mặc, thật không dám nghĩ Diệp Mặc vẻ bề ngoài nhìn trầm mặc, cơ thể có cơ bắp như vậy, mà nhìn rất cân đối và khoẻ đẹp như vậy.

Vân Băng có cảm giác khuôn mặt mình hơi đỏ, bàn tay giúp Diệp Mặc lau mình hơi rung, cô ấy chưa từng tiếp xúc người đàn ông ở trần nửa thân trên, thậm chí tám năm trước lúc cô ấy bị cưỡng bức, cũng là bị chuốc thuốc, trong cơn hôn mê.

Nhưng người nhà lại sợ quyền lực của người nhà đó, người ta chỉ nói một câu, người trong nhà liền không dám khiến mình đem con vứt đi, cô ấy không trách người trong nhà, vì nhà cô thực sự không thể chọc người nhà đó, cho dù bây giờ nghĩ lại Vân Băng cũng cảm thấy hơi rung, cô ấy thực sự rất sợ người đó, cho nên cô ấy một mực trốn ở Ninh Hải, dù tết cũng không muốn về Yến Kinh.

Diệp Mặc trong cơn hôn mê thì biết không hay, hắn cố chống đỡ gượng dậy, người hắn mở mắt nhìn thấy không ngờ lại là Vân Băng, tuy hắn đối với Vân Băng cũng không có thiện cảm, nhưng cũng biết ở chỗ của Vân Băng, so với ở Tống gia không tốt là mấy.

Diệp Mặc lòng nhẹ nhỏm, lần nửa nhắm mắt lại vào trong hôn mê, nhưng cơ thể hắn đã bắt đầu từ từ vận chuyển chân nguyên, khôi phục cơ thể vốn mệt mỏi.

-Anh tỉnh rồi,

Vân Băng trong tay cầm khăn tay đang sững sờ thấy Diệp Mặc mở mắt, lập tức mừng rỡ kêu lên, nhưng cô liền phát hiện Diệp Mặc lại thiếp đi lần nửa, Vân Băng vội bưng bồn nước đi, quay về phòng giúp Diệp Mặc đắp chăn, mới thở nhẹ nhỏm.

Nếu đã tỉnh một lần rồi, thì có lẽ không có vấn đề gì nữa rồi, một đêm không ngủ, Vân Băng đồng thời mệt mỏi không chịu được, nên dựa vào bên giường của Diệp Mặc ngủ.



Lúc Ninh Khinh Tuyết mở mắt ra thì phát hiện trời đã sáng rồi, cô ấy nằm không cử động, bây giờ đang ở thiên đường ư, trên người cô không hề cảm thấy đau nhức gì, thậm chí còn vô cùng thoải mái, Ninh Khinh Tuyết thở phào một cái, nói chung là thoát khỏi sự đau đớn khó tả kia, chỉ là không biết Diệp Mặc bây giờ như thế nào rồi.

Nhưng Ninh Khinh Tuyết cảm thấy có gì không phải, cô phát hiện mình vẫn nằm trên giường của Diệp Mặc, đồ vật trong phòng đều để y như lúc ban đầu, không có gì khác biệt.

Chuyện gì xảy ra vậy? Ninh Khinh Tuyết cắn cắn lưỡi, cảm giác đau đớn truyền đến, chẳng lẽ cô chưa chết? Lòng hoảng sợ Ninh Khinh Tuyết ngồi dậy, cô lần nửa giật mình phát hiện, bệnh của mình đã được chữa khỏi, cô cảm thấy trên người không có chút không thoải mái nào, thậm chí sức khoẻ dồi dào.

Hộp thuốc nhỏ, Ninh Khinh Tuyết nắm lấy cái hộp thuốc nhỏ, đồ trong đó không thiếu món nào, ủa, không đúng, cô nhớ rõ ràng hôm qua mình đã lấy dao găm tự sát mà, tại sao dao găm còn trong hộp, chẳng lẽ trí nhớ cô có vấn đề? Tuyệt đối không thể được.

Ninh Khinh Tuyết lần nữa cẩn thận kiểm tra đồ bên trong, phát hiện một hộp thuốc thiếu mất hai viên hộ tâm đan, Ninh Khinh Tuyết đột nhiên có chút sợ hãi, mình thương nặng như vậy, làm sao trong một đêm lại khỏi hẳn được, huống hồ cô nhớ rõ là cầm dao trên tay chuẩn bị tự sát, nhưng sau đó cô hình như đâm vào, nhưng bây giờ làm sao lại như thế, đến một vết thương cũng chẳng có.

Và tại sao cô vẫn còn cảm giác đau đớn, rõ ràng không giống như bộ dạng chết đi? Ninh Khinh Tuyết quay đầu nhìn tấm trải giường của mình, quả là có vài vết máu, nhưng trên người mình không có vết thương chảy máu, vết máu này là từ đâu?

-Mẹ ơi.

Ninh Khinh Tuyết mở miệng kêu lên, cửa phòng liền mở ra, mẹ của Ninh Khinh Tuyết - Lam Dụ vội vã đẩy cửa vào.

-Khinh Tuyết, con không sao chứ.

Lam Dụ còn chưa vào đến phòng, lời đã cất lên, tối hôm qua bà không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên ngủ thiếp đi, đến bảy tám giờ sáng nay mới tỉnh, Lam Dụ không thể tha thứ cho mình.

-A, Khinh Tuyết, sao con ngồi dậy rồi? Sắc mặt con sao hồng hào vậy? Con đã khoẻ rồi, Khinh Tuyết, con thực sự đã khoẻ rồi…

Lam Dụ đã hoàn toàn quên Ninh Khinh Tuyết bị thương nặng, làm sao có thể một đêm lại hồi phục được, trong mắt bà ấy, con gái khoẻ lại là điều tốt, nhưng về quá trình thì sơ ý.

Ninh Khinh Tuyết thấy mẹ Lam Dụ, cuối cùng cũng rõ là mình không phải đang mơ, cũng không phải chết rồi, mà là thực sự đã khỏi, nhưng làm sao khỏi, cô lại không rõ.

Lam Dụ nói xong, lúc kéo tay của Ninh Khinh Tuyết, mới nhớ ra, con gái làm sao mà vô cớ khoẻ lại được? Vết thương của con bé khá nặng, nghĩ đến việc này, Lam Dụ lập tức hỏi:

-Khinh Tuyến, con làm sao? Làm sao vô cớ khoẻ lại được vậy?

Ninh Khinh Tuyết lắc đầu, cô cũng không rõ, tối hôm qua cô trong mơ hồ hình như có người giúp cô chữa trị, nhưng có ai có thể trong một đêm lại chữa khỏi vết thương nặng như vậy của mình?

-Mẹ à, con muốn một mình nghĩ xem, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Khinh Tuyết nói.

Lúc này trong lòng Lam Dụ vô cùng kích động, đối với bà con gái tuy rằng rất khác lạ, nhưng bà thà tin rằng đây là phật tổ phù hộ, cũng không muốn nghĩ đây là không thể, lúc này nghe con gái nói vậy, bà vẫn thận trọng nhìn vào vai con gái, nhìn xong mới thở phào nói:

-Mẹ đi nấu chút cháo cho con, con nghỉ thêm một lát, đừng cử động nhiều.

Đợi mẹ ra ngoài, Ninh Khinh Tuyết lại cau mày nghĩ ngợi, cô lại không lạc quan như bà, vết thương của mình tuyệt đối là có người giúp chữa khỏi, nhưng ai lại có bản lĩnh như vậy, canh lúc mình ngủ, giúp mình chữa khỏi hoàn toàn, phải biết đến bác sĩ cũng không có cách nào chữa khỏi.

Đột nhiên Ninh Khinh Tuyết hoảng hốt lên, nếu tối qua có người giúp cô chữa trị, có phải cởi hết áo trên người cô, Ninh Khinh Tuyết nhanh chóng cởi áo trên xem, quả nhiên là thế, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, áo trên của cô đúng là có người đã cởi qua, đến cúc áo ngực cũng cài sai.

Nếu người đó có thể nhìn thấy phía lưng của mình, cũng có nghĩa là ngực của mình cũng xem rồi, đó là ai? Ninh Khinh Tuyết cảm thấy cơ thể rung lên chút ít, thà chết cũng không chịu được thân thể của mình bị một người mà cô không biết nhìn thấy.

Ninh Khinh Tuyết chuyển ánh mắt sang vết máu trên giường, đó không phải là máu của mình, có thể là của ai? Chẳng lẽ là của người mà hôm qua giúp mình chữa trị?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi