THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Thấy mấy người Hư Nguyệt Hoa, Quách Khởi đều kinh hãi đứng dậy, Diệp Mặc khua tay, để cho người ta tắt video điện thoại đi rồi nói:

- Mọi người không cần lo lắng, tôi đã tìm được bom rồi, hơn nữa cũng đã giải quyết xong hết rồi. Về sau Lạc Nguyệt chúng ra phải thành lập hệ thống chốn bom bên trong, kiên quyết ngăn chặn chuyện như này xảy ra.

Nghe xong câu nói của Diệp Mặc, tất cả mọi người đều yên tâm, Diệp Mặc về đây đã bao nhiêu lâu, chỉ không đến một ngày, hắn đã giải quyết xong chuyện bom mìn. Mọi người trong lòng đều tự thầm may mắn, may là Diệp Mặc đã trở lại, nếu không bao năm vất vả liền bị tiêu hủy trong chốc lát. Đối với bản lĩnh của Diệp Mặc, mọi người cũng đã hình thành quán tính rồi, dường như trong tay Diệp Mặc thì không gì không có khả năng làm được.

Diệp Mặc cũng yên lòng, hắn không nghe thấy tiếng nổ của Lạc Nguyệt, chứng minh rằng không phải hắn không tìm thấy quả bom kia, mà là quả bom kia hẳn là không biết gì sao lại không có trong thành Lạc Nguyệt này, điều này ngay cả Đông Phương Vượng cũng không biết. Chỉ cần quả bom thứ sáu mươi không có ở Lạc Nguyệt là tốt rồi, về chuyện nó ở đâu, Diệp Mặc cũng không để ý.

Thấy tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại, Diệp Mặc nhìn Hư Nguyệt Hoa nói:

- Chị Nguyệt Hoa, Diệp Tinh đi đâu rồi? Tự anh ta đi hay sao?

Không đợi Hư Nguyệt Hoa trả lời, Diệp Lăng lại đi đến bên Diệp Mặc ngồi xuống, sau đó lấy ra một bức thư đưa cho Diệp Mặc nói:

- Diệp Tinh ca ca tự mình đi, anh ấy để lại lá thư này cho anh, để anh không cần phải lo lắng cho anh ấy. Còn chuyện của chị Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, đợi lát nữa sẽ nói với anh.

Diệp Mặc gật gật đầu, mặc dù bây giờ hắn rất muốn biết tung tích của Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, nhưng hắn cũng hiểu rằng phải giải quyết xong chuyện của Lạc Nguyệt rồi mới nói tiếp. Hơn nữa với tư chất của Lạc Ảnh, tu vi nhiều năm như vậy, tu vi nói không chừng còn cao hơn hắn. Cho dù là đi tìm hắn, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Diệp Mặc không mở thư, mà dùng thần thức quét qua một lượt, lập tức hiểu ra nguyên nhân là gì. Hai năm sau khi hắn rời đi Diệp Tinh đã khôi phục trí nhớ hoàn toàn, anh ta biết lai lịch của mình, anh ta sử dụng rất nhiều tài nguyên của Lạc Nguyệt, dùng sáu năm để thiết kế ra công cụ phi hành vũ trụ, rời khỏi nơi đây.

Diệp Tinh nói cho Diệp Mặc biết, máy phi hành của anh ta vì nguồn năng lượng chỉ có ba bốn viên, hơn nữa vật liệu cũng không nhất định kiểm tra qua, mặc dù gọi là máy phi hành vũ trụ, nhưng cũng không thể nào rời khỏi Trái đất được. Nhưng anh ta cũng rất muốn dùng máy phi hành của mình để tung hoành tứ xứ, xem có tìm ra được nguyên nhân mà anh ta đến đây hay không, xem có thể quay về được hay không. Nếu như không thể quay về được, có lẽ qua vài năm anh ta lại quay về Lạc Nguyệt.

Lúc này, mấy trước mặt Hư Nguyệt Hoa đột nhiên vang lên. Hư Nguyệt Hoa sau khi cầm lấy điện thoại nghe vài câu, lập tức đặt điện thoại xuống vui mừng nói:

- Vệ tinh chúng ta chuyển hình ảnh về, đảo New Rini vừa mới xảy ra bùng nổ kịch liệt, bùng nổ dường như lật đổ đảo New Rini. Nguyên nhân cụ thể người của chúng ta cũng đã đi điều tra rồi.

Diệp Mặc gật gật đầu, trong lòng thầm kinh hãi, uy lực của quả bom này thật đúng không phải là để trưng cho đẹp. Nhưng bao nhiêu quả bom như vậy lại tập trung vào một hòn đảo nhỏ, làm cho hòn đảo này bị lật một phen cũng không phải chuyện lạ. Từ miệng của Hư Hoa Nguyệt hắn nghe được, Lạc Nguyệt cũng phóng vệ tinh của mình ra rồi, xem ra khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt dưới sự dẫn dắt của Diệp Tinh cũng tiến bộ không nhỏ.

Cùng lúc đó, Đông Phương Vượng vẫn còn đang ở Bắc Sa vẫn chưa biết tin thành Lạc Nguyệt bị ném bom sau đó hỗn loạn, thì nhận được tin đảo New Rini bị ném bom, đồng thời cũng nhận được tin cuộc nói chuyện của y bị phát sóng trực tiếp. Lúc này y tức hộc máu miệng, kêu to vài tiếng Diệp Mặc liền hôn mê bất tỉnh, đến cả Đông Phương Đường oán thù sâu đậm cũng có thể hợp tác, không ngờ lại có kết quả này.

Nhìn bộ dạng Diệp Mặc điềm tĩnh gật gật đầu, những người hiểu được con người Diệp Mặc trong lòng cũng hiểu ra chút ít, lại âm thầm kinh hãi, nhưng lúc đó cũng không thể tin được. Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại đem cuộc ném bom vào Lạc Nguyệt chuyển sang đảo New Rini, vậy gần như không thể nào.

Diệp Mặc nghe thấy tin đảo New Rini bị ném bom, trong lòng cũng rất thoải mái. Đông Phương Vượng tiêu diệt căn cứ của y, cái này rất tốt.

- Hiện tại Lạc Nguyệt cần phát triển, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

Chuyện của Đông Phương Vượng trên cơ bản không có gì phải lo lắng nữa rồi, những chuyện còn lại đều do Lạc Nguyệt làm tiếp. Về phần Đông Phương Vượng, Diệp Mặc quyết định sau đó đi giết y.

Hư Nguyệt Hoa đứng lên nói:

- Chủ tịch hội đồng quản trị, trong thời gian tôi ở Lạc Nguyệt thất trách nghiêm trọng. Tôi đề nghị rút khỏi vị trí thành chủ.

Diệp Mặc âm thầm gật đầu, Hư Ngyệt Hoa quả thật không thích hợp ở vị trí thành chủ cho lắm, nhưng bây giờ để ai thay thế Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc cũng suy nghĩ lâu rồi.

Người này thứ nhất nhất định phải có năng lực chính trị nhất định, thứ hai cần phải toàn tâm toàn ý vì Lạc Nguyệt. Về điểm thứ hai, Diệp Mặc thực ra không để ý lắm, những người đang ngồi đây Diệp Mặc rất yên tâm, đều là những người rất quan tâm đến Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc không có ý kiến gì về chuyện Hư Nguyệt Hoa rời khỏi ghế thành chủ, mọi người cũng hiểu được Diệp Mặc đã chấp nhận lời đề nghị của Hư Nguyệt Hoa, cho nên cũng không có ai nói gì.

Nhưng Diệp Tử Phong lại đứng dậy nói:

- Anh cả, em cảm giác em cũng không phù hợp tiếp tục đứng trên vị trí thành chủ, em đề nghị rút khỏi vị trí phó thành chủ.

Diệp Lăng ngồi cạnh Diệp Mặc cũng muốn đứng dậy phát biểu, Diệp Mặc biết cô muốn nói gì, vỗ vỗ vai cô muốn cô ngồi xuống.

- Mọi người xem xem ai thích hợp đảm nhiệm chức thành chủ Lạc Nguyệt?

Diệp Mặc liếc nhìn mọi người hỏi.

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng Diệp Mặc, muốn nói vị trí thành chủ này, Diệp Mặc đảm trách là tốt nhất, nhưng mọi người cũng biết điều này là không thực tế. Diệp Mặc phần lớn thời gian đều không ở Lạc Nguyệt, yêu cầu hắn làm thành chủ nhất định là không thích hợp.

Diệp Mặc thấy mọi người không nói lời nào, hắn chủ động nói:

- Lần này các vị trí của Lạc Nguyệt tôi nhắc tới một chút, thành chủ sau này của chúng ta sẽ thông qua phương pháp toàn dân biểu quyết để chọn ra, cái này chúng ta có thể tham khảo chế độ của nước Mỹ. Ngoại trừ thành chủ, những cán bộ ở những vị trí khác chúng ta cũng thông qua cách toàn dân biểu quyết để lựa chọn.

Diệp Mặc hiểu rõ, hắn ở Lạc Nguyệt cũng không có quan hệ gì, nếu như sau khi hắn rời khỏi Lạc Nguyệt, không hợp lý hóa quy chế quốc gia, về sau nói không chừng sẽ có chuyện tương tự phát sinh.

Thấy tất cả mọi người lắng nghe mình nói, Diệp Mặc lúc này nói tiếp:

- Nhiệm kỳ thành chủ tiếp theo tôi đề nghị do tư lệnh hải quân Hoàng Ức Niên đảm nhận.

Mặc dù Diệp Mặc đột nhiên đề nghị Hoàng Ức Niên đảm nhiệm chức thành chủ mới của Lạc Nguyệt, rất nhiều người có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lại trở lại bình thường. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Diệp Mặc chọn Hoàng Ức Niên làm thành chủ là có suy xét qua, thứ nhất Hoàng Ức Niên đã trải qua các loại học tập, chiến đấu rất nhiều, có kinh nghiệm hải chiến phong phú, mà Lạc Nguyệt ba phía đều là biển, để một tư lệnh hải quân đảm nhiệm chức thành chủ vẫn là một lựa chọn đúng đắn. Thứ hai Hoàng Ức Niên đến tuổi này rồi, làm người điềm đạm, Lạc Nguyệt bây giờ cần kiến thiết xây dựng lại, chứ không phải là chiến tranh. Thứ ba, Hoàng Ức Niên rất am hiểu Lạc Nguyệt, hơn nữa lại có tình yêu cháy bỏng với Lạc Nguyệt. Người như vậy đương nhiên làm thành chủ không có vấn đề gì.

- Rõ, Hoàng Ức Niên nhận lệnh.

Hoàng Ức Niên đại đa số tiếp nhận nền giáo dục phương Tây, ông không thích lề mề, hơn nữa ông cũng muốn làm vì Lạc Nguyệt. Lúc trước Hư Nguyệt Hoa có rất nhiều chính sách ông cảm thấy không đúng, nhưng ông chỉ là một Thống soái hải quân, rất nhiều chuyện ông không tiện nói. Hơn nữa ông cũng biết mặc dù ông là thành chủ nhưng người chỉ huy cao nhất của Lạc Nguyệt lại là Diệp Mặc. Đồng thời ông cũng hiểu Diệp Mặc, Diệp Mặc không có hứng thú với quyền hành, thứ mà Diệp Mặc theo đuổi mặc dù ông không hiểu, nhưng tuyệt đối không phải là loại quyền lực bình thường.

Diệp Mặc lại nhìn Hứa Bình nói:

- Nhị ca bây giờ không đảm nhiệm vị trí Thống soái nữa, chuẩn bị thành lập viện võ trang thành Lạc Nguyệt. Viện võ trang ít nhất cần người học võ từ Huyền cấp trở lên mới có thể tham gia, bảo vệ sự an toàn cho tòa nhà cao tầng Lạc Nguyệt. Nhị ca đảm nhiệm viện trưởng, chị Nguyệt Hoa đảm nhiệm chức phó viện trưởng.

Sau khi xảy ra chuyện của Đông Phương Vượng, Diệp Mặc cảm thấy hắn cần phải có trách nhiệm đối với sự an nguy của tầng quản lý Lạc Nguyệt, nếu không, lại có một hai cao thủ khác đến Lạc Nguyệt, thì thành Lạc Nguyệt lại gặp nguy hiểm. Cho dù Hoa Hạ cũng có thiên tổ mà Ẩn môn cung cấp, thực lực của Thiên tổ Diệp Mặc biết, Loan Thanh Phong và Đàm Giác đều là cao thủ Tiên Thiên trở lên, Đàm Giác lại là Ngụy Tiên thiên.

Cao thủ bán bộ tiên thiên bên ngoài như đồ quý hiếm, rất ít, mà Đông Phương Vượng cùng một lúc lại tìm được những hai người, Diệp Mặc cảm thấy hắn cần phải đi điều tra Đông Phương Vượng, rốt cục là y có bản lĩnh gì mà tìm được hai cao thủ này.

Diệp Mặc nhìn Quách Khởi nói:

- Quách Khởi bây giờ tiếp nhận vị trí của nhị ca, đảm nhiệm vị trí Thống soái quân bộ của Lạc Nguyệt. Lý Tam Đao đảm nhiệm tư lệnh lục quân, tư lệnh hải quân do Hoàng thành chủ đảm nhiệm. Tư lệnh không quân giữ nguyên như cũ, Tàng Gia Nghiêm đảm nhiệm phó thành chủ thứ nhất, Diệp Lăng đảm nhiệm phó thành chủ thứ hai. Úc Diệu Đồng đảm nhiệm bộ trưởng bộ ngoại giao Lạc Nguyệt, Phương Vĩ tiếp tục đảm nhận Cục trưởng cục cảnh sát Lạc Nguyệt, Thi Tu làm trợ lý của chị Úc, tham gia vào công tác ngoại giao. Thẩm Thiên Thiên giữ nguyên chức vị cũ, Lư Lâm cũng vậy…

Ngoại trừ Hoàng Ức Niên được Diệp Mặc bổ nhiệm làm thành chủ Lạc Nguyệt khiến mọi người có chút không ngờ tới, những người còn lại không có gì là ngạc nhiên. Để Thi Tu đảm nhiệm công tác ngoại giao, đó là Diệp Mặc chuẩn bị để Thi Tu thay thế Úc Diệu Đồng.

Sau khi Diệp Mặc bổ nhiệm xong, lại nói tiếp:

- Viện Võ trang của thành Lạc Nguyệt có tu luyện cổ võ tốt nhất, chỉ cần mọi người có hứng, tất cả mọi người ngồi đây đều có thể vào viện võ trang học tập. Nhưng đồng thời cũng có một điều kiện, đó là thứ mà được học trong viện tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Còn Tử Phong, em cũng đến viện võ trang học tập một thời gian rồi hãy trở lại làm việc.

Họp xong, mọi người đều giải tán hết. Năng suất của Lạc Nguyệt cao hơn rất nhiều lần so với những nơi khác, Diệp Mặc là người đứng đầu của Lạc Nguyệt, mặc dù sau khi Diệp Mặc nói xong cần thông qua tuyển cử, nhưng bây giờ, hắn chỉ định ai thì phải là người đó, không có bất kỳ ai dám dị nghị.

Diệp Mặc giữ lại Tàng Gia Nghiêm, Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa, Diệp Lăng và Diệp Tử Phong cũng chưa đi, đồng thời Diệp Mặc kêu người gọi Du Nhị Hổ đến.

Thấy mọi người đã ngồi xuống, Diệp Mặc lấy ra ba viên "Đại bồi nguyên đan" đưa cho ba người Tàng Gia Nghiêm, Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa nói:

- Loại đan dược này mấy người ăn xong có thể vượt qua Bán bộ Tiên Thiên, thăng cấp Tiên Thiên. Lạc Nguyệt chúng ta không có cao thủ không được, tôi vì không thường xuyên ở đây, cho nên thành Lạc Nguyệt giao phó cho mọi người rồi.

- Hả…

Mấy người Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Mặc, không ngờ có đan dược thăng cấp thẳng lên Tiên Thiên, cái này nếu truyền ra ngoài, thì cả Ẩn môn đều không sợ chết mà nhảy vào Lạc Nguyệt rồi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi