THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Chúng ta cùng lên, tao không tin...

Tu sĩ luyện khí tầng chín còn sót lại nghe Diệp Mặc nói, là biết chuyện không thể bỏ qua, ngay lập tức rút phi kiếm ra, liều mạng với Diệp Mặc.

Chỉ có điều y mới nói được nửa câu đã bị phi kiếm của Diệp Mặc chặn họng, y vừa mới tránh được phi kiếm của Diệp Mặc, lại bị đường kiếm quang của phi kiếm âm thầm bắn trúng.

Đây là sau khi Diệp Mặc sửa đổi thuật dùng kiếm "tam sinh kiếm quang", sở dĩ bây giờ đem ra sử dụng, một là thử xem uy lực của kiếm quang thế nào, hai là vừa nãy góc độ mà hắn dùng kiếm kỹ kiếm mang để tàn sát tên tu sĩ kia rất bí mật, đối với người thường thì nó không khác gì so với trảm sát thông thường.

Thấy tên tu sĩ này hoàn toàn không thể chống đỡ nổi kiếm quang của mình, trong lòng Diệp Mặc mừng thầm. Vật này quả là đại sát khí, một ngày nào đó kiếm quang của hắn trở thành mạng lưới thì cho dù đối thủ có nhanh hơn nữa cũng bị chính mình tàn sát.

Lại một tên tu sĩ luyện khí tầng chín bị giết trong nháy mắt, những tu sĩ đứng bên cạnh xem đều không dám đứng quá gần.

Diệp Mặc vẫn thu túi trữ vật, sau đó nhìn ba tên tu sĩ luyện khí tầng 8.

- Tiền bối đây là túi trữ vật của tôi...

Một tên tu sĩ thông minh đã nhanh tay dâng túi trữ vật của mình lên cho Diệp Mặc, thấy tên tu sĩ đã dâng túi trữ vật của mình lên, hai tên còn lại không nói câu nào, cùng dâng túi trữ vật của mình lên.

Diệp mặc cầm ba túi trữ vật, ném vào chiếc nhẫn của mình, lúc đó mới lạnh lùng nói:

- Cút

- Vâng, vâng, đa tạ tiền bối tha mạng...

Ba tên này chạy còn nhanh hơn cả thỏ, đảo mắt liền biến mất mất tăm mất tích, thậm chí còn là hướng về phía phương hướng ngược với Chính Nguyên Kiếm Phái

Sở dĩ Diệp Mặc không giết ba tên đó, không phải là vì lương tâm hắn tốt, mà bởi vì hắn biết loại người này không thể giết hết. Ở đây muốn bảo vệ mình không thể dựa vào việc giết người, biện pháp duy nhất chính là tu vi bản thân mình, tu vi bản thân mình khiến kẻ khác khiếp sợ, đó mới chính là vương đạo.

Hạ Trọng Phỉ và những tu sĩ bên cạnh đều kinh hãi nhìn Diệp mặc chằm chằm. Y thực sự là bị Diệp Mặc làm rung động, y chưa từng gặp một tu sĩ luyện khí nào nghịch thiên như Diệp Mặc, đây dường như là Luyện Khi kỳ vô địch.

Y và cô em gái Hạ Bình Nhi ngẩn người hồi lâu không nói câu gì. Vừa nãy y còn đang nghĩ làm thế nào để trả nợ máu cho mấy người này, sau đó y hóa giải ân oán của lời nói này. Nhưng trong nháy mắt tên tu sĩ vô danh đã uy hiếp bọn họ, đã hai chết ba chạy trốn. Năm túi trữ vật đã ở trong tay Diệp Mặc.

Tống Ánh Trúc vui mừng chạy lên ôm lấy cánh tay Diệp Mặc, cô nghe Diệp Mặc nói ở đây những người lợi hại hơn hắn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Diệp Mặc dễ dàng hạ gục kẻ địch mạnh như vậy, cảm giác xúc động và kiêu ngạo như vậy khó mà che dấu nổi.

- Anh, những người này chẳng qua cũng tầm thường, tại sao mọi người lại chịu để bọn họ bóc lột?

Diệp Lăng cũng không hiểu tiến lên phía trước hỏi.

Chẳng qua cũng tầm thường? Hạ Trọng Phỉ thực sự là bị câu nói của Diệp Lăng đánh bại rồi. Tầm thường là đối với anh Diệp Mặc của các cô thôi, đối với những người ở đây thì là những người võ thuật cao cường nhất rồi.

- Anh Diệp, không ngờ võ công của anh lại lợi hại như vậy, tôi đoán tôi không thể đấu với anh quá ba chiêu. Điều nực cười là trước đây không lâu tôi còn tưởng là võ công của tôi cao cường hơn anh một bậc chứ.

Hạ Trọng Phỉ hổ thẹn nói.

Diệp Mặc vỗ vai Hạ Trọng Phỉ nói:

- Đó là do tôi đánh nhau nhiều, có chút kinh nghiệm, sau này anh đánh nhau nhiều kinh nghiệm của anh cũng sẽ khá lên thôi.

Hạ Trọng Phỉ có chút không đồng tình, nếu nói về chuyện đánh nhau. Kinh nghệm chiến đấu của y không ít hơn người khác, lại còn phải mang theo một cô em gái vướng tay vướng chân, đánh nhau là chuyện cơm bữa.

- Không nói chuyện này nữa, Trọng Phỉ, trời tối rồi, ở đây có chỗ nghỉ không?

Diệp Mặc thì không vấn đề gì, nhưng Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc thì có chút mệt mỏi rồi.

- Có, cách đây khoảng ba dặm về phía trước có một thị trấn, ở đó có khách sạn và quán trọ. Chúng ta nghỉ ở đó một đêm, sáng mai lên đường. Chỉ có điều ở đó thu phí hơi đắt.

Hạ Trọng Phỉ tỏ ra không phải là lần đầu đến nơi này, ngay lập tức nói.

Diệp Mặc ném hai túi trữ vật cho Hạ Trọng Phỉ nói:

- Hai cái này cho anh, còn hai thanh phi kiếm này cũng cho các người.

Loại phi kiếm cấp thấp này thực sự là Diệp Mặc không thèm để ý đến.

Có điều Hạ Trọng Phỉ vội xua tay nói:

- Vật quý như thế này tôi không giám nhận đâu.

Diệp Mặc vỗ vai Hạ Trọng Phỉ nói:

- Chúng tôi đều đã có phi kiếm rồi, nếu hai người không có thì cầm lấy đi, mọi người đều là bằng hữu, không cần phải khách sáo như vậy. Hơn nữa loại phi kiếm này tôi cũng không thích lắm.

Hạ Trọng Phỉ mới hiểu Diệp Mặc không hề để tâm tới loại phi kiếm cấp thấp này, y không từ chối nữa, đón lấy túi trữ vật và phi kiếm mà Diệp Mặc đưa cho y, cảm tạ không ngớt.

...

Phường thị Tuy Sơn là một phường thị tương đối nổi tiếng của Chính Nguyên Kiếm Phái. Không những vì phường thị này đối mặt với tất cả Tu Chân giả dưới Kết Đan, mà còn thường xuyên có những sảm phẩm rất tốt. Ngay cả một số buổi đấu giá lớn đôi khi cũng chọn địa điểm tổ chức tại Phường Thị Tuy Sơn.

Sở dĩ Phường Thị Tuy Sơn náo nhiệt như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì ở đây rất an toàn. Bởi vì phường thị này là phường thị của Chính Nguyên Kiếm phái, vì thế rất ít người giám dở trò ở phường thị. Rất nhiều tán tu, còn có một số tu sĩ luyện đan, luyện khí thậm chí là luyện chế bùa ở đây mưu sinh.

Diệp Mặc và Hạ Trọng Phỉ mấy người lúc này đi vào Phường Thị Tuy Sơn, nếu không phải lúc nãy Diệp Mặc cướp mấy cái túi trữ vật, thì ngay cả phí vào cửa cũng không đủ, vào Phường Thị Tuy Sơn mỗi người cần một viên Linh thạch hạ phẩm.

Diệp Mặc đã cướp 11 túi trữ vật, sau khi cho Hạ Trọng Phỉ hai cái vẫn còn lại chín túi trữ vật, chín túi trữ vật này tổng cộng Diệp Mặc thu được 172 viên linh thạch, cộng với ba viên có từ trước đó, hiện tại Diệp mặc cũng có 175 viên linh thạch.

Mấy túi trữ vật này quả là cấp thấp, Diệp Mặc ngoại trừ gặt hái chỗ linh thạch này ra, các thứ đồ còn lại Diệp mặc căn bản không thèm để mắt tới.

- Phồn hoa quá.

Đây là cảm nhận đầu tiên sau khi Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng tới phường thị.

Diệp Mặc đã từng đi qua một số phường thị, nhưng cũng cảm thấy tạm được. Nhưng Phường thị Tuy Sơn thực sự là rất phồn hoa, quả thực là giống như một thành phố trung bình vậy, ở đó các ngành nghề đều có, đương nhiên là đều có liên quan tới tu chân.

Năm người vào một khách sạn hạng sang, cũng cần mỗi người tối ba viên linh thạch hạ phẩm. Sau khi Diệp Mặc mua cho Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng mỗi người một chiếc áo lót phòng ngự loại rẻ nhất thì số linh thạch đã xài hết sạch.

Dưới "Thông Minh Thạch" dày đặc và Thông Minh Trận Pháp chiếu rọi xuống, khiến ban đêm ở phường thị giống như ban ngày, không khiến người ta cảm thấy chút tối đen nào.

Vì thế cứ cho là buổi tối, buổi tối Phường thị Tuy Sơn vẫn náo nhiệt như thường, lượng người không hề ít hơn ban ngày.

Diệp Lăng chưa từng tu luyện qua, tu vi của Tống Ánh Trúc cũng rất kém, họ theo Diệp Mặc từ Lạc Nguyệt tới Phường thị Tuy Sơn, ngoại trừ khoảng thời gian chênh lệch ở đây, không biết chừng đã qua hai ngày trời, nếu nói là không mệt là điều không thể.

Vì thế sau khi họ vào khách sạn đều nghe theo sự dặn dò của Diệp Mặc bắt đầu đi nghỉ ngơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Mặc lại rời khỏi khách sạn, hắn hiểu rõ hơn Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc rằng trong này không có linh thạch, giống như là cuộc sống không có tiền, tiến nửa bước cũng khó.

Diệp Mặc rời khỏi khách sạn là muốn đi xem có thể bán chút đan dược của mình không, kiếm chút linh thạch để tiêu. Đương nhiên "Vạn Năm Thạch Duẩn Tủy" và "Trú Nhan Đan" của hắn chỉ đem ra một giọt hoặc một viên cũng sẽ có được cả đống thạch linh tiêu không hết rồi. Nhưng Diệp Mặc biết nếu hắn làm như vậy thì giống như người đã chết.

Hiện giờ trên người Diệp mặc khoác một cái túi trữ vật bình thường, nhưng trong túi trữ vật có mấy chục viên "Bồi Nguyên Đan" và một ít "Đại Bồi Nguyên Đan" đây là những thứ mà tối hôm nay hắn muốn bán.

Ở trong một con hẻm của phường thị, Diệp Mặc bày sạp hàng của mình. Có thể coi là phường thị này là của Chính Nguyên Kiếm Phái, có cao thủ Kim Đan chấn giữ, nhưng Diệp Mặc biết khi đối mặt với sự tranh cãi về lợi ích, tính mạng cũng bị coi như con kiến.

Sạp hàng ở Phường thị Tu chân và thế tục không giống nhau, cứ cho là sạp hàng của Diệp Mặc bày ở góc khuất nhất nhưng không lâu sau đó đã có người qua lại.

- Bồi Nguyên Đan, Đại Bồi Nguyên Đan... đan được này bán thế nào?

Vị khách đầu tiên là một tên tu sĩ tầng 6, y vừa nhìn thấy đan dược trên sạp hàng của Diệp Mặc liền bước nhanh đến.

Hai loại đan dược này đều là những loại đan dược cần thiết cho tu sĩ trong thời luyện khí kỳ, hơn nữa Đại Bồi Nguyên đan là loại đan dược chủ yếu phổ biến sau kỳ luyện khí. Tuy ở một số cửa hiệu đan dược cũng có thể mua được loại đan dược này, nhưng là một tán tu đương nhiên y biết những đồ bày bán trên vỉa hè sẽ rẻ hơn trong cửa hàng rất nhiều.

- "Bồi Nguyên Đan" - một viên hai mươi linh thạch hạ phẩm, "Đại Bồi Nguyên đan" - một viên ba mươi linh thạch hạ phẩm

Diệp Mặc đã từng xem qua ở cửa hiệu đan dược, ở đó "Bồi Nguyên Đan" bán hai mươi lăm viên linh thạch hạ phẩm còn "Đại Bồi Nguyên Đan" bán ba mươi tám viên linh thạch hạ phẩm. Hắn biết giá mình đưa ra không phải là cao.

Quả nhiên là rẻ hơn đan được ở trong của hiệu đan dược từ năm tới tám viên linh thạch, tên tu sĩ luyên khí tầng 6 này nghe nói vậy bỗng nhiên có chút kích động, nên nhớ rằng thông thường đan dược của các sạp bán rong nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm được hai viên thạch linh mà thôi. Nếu như chỗ thạch linh này là thật thì quả là vớ bở rồi.

- Vị sư huynh có thể cho ta xem đan được được không?

Tên tu sĩ luyện khí tầng 6 khống chế sự kích động của bản thân, hạ giọng hỏi một câu.

- Đương nhiên là được.

Diệp Mặc không hề lưỡng lự cầm một viên "Bồi Nguyên Đan" và một viên "Đại Bồi Nguyên Đan" đưa cho tên tu sĩ.

Tên tu sĩ này cầm lấy đan được ngửi ngửi, khi y cảm nhận được mùi vị của đan được, nhất thời xúc động thốt lên một tiếng,

- Bồi Nguyên Đan thượng đẳng…

Nhưng y biết không nên thốt lên như vậy, vội nói:

- Tôi mua ba viên Bồi nguyên Đan, còn Đại Nguyên Đan tôi lấy một viên...

Có điều không đợi y nói hết, lập tức xuất hiện mấy tên tu sĩ luyện khí hậu kỳ, đường như bọn họ đều nghe thấy câu nói cuối cùng của tên tu sĩ kia "Bồi Nguyên Đan thượng đẳng..."

Tu chân phường thị và thế tục phường thị giống nhau, con người đều thích những nơi vui vẻ và náo nhiệt, khi biết đan được mà Diệp Mặc tung ra là đan dược thượng đẳng, thì mười viên "Bồi Nguyên Đan" và mười viên "Đại Bồi Nguyên Đan" bán hết rất nhanh.

Trong nháy mắt đã có trong tay năm trăm viên linh thạch, Diệp Mặc thầm than cuộc sống luyện đan sư quả thực là tốt.

Một số tu sĩ không mua được đan dược không bằng lòng ra đi, Diệp Mặc cũng không quan tâm tới chuyện đó, hắn dọn dẹp sạp hàng đơn giản của mình, đang định ra đi thì bị hai người ngăn lại...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi