Ngu Vũ Thiên thấy vẻ mặt Diệp Mặc, lập tức biết Diệp Mặc đã hiểu được đạo lý này. Cô trầm ngâm một lát nói:
- Thật ra tôi biết một chỗ có một mồi lửa. Chính là ở bên trong Trường Phần Khâu. Nơi đó có một Ly Chập Hỏa. Tuy rằng xếp hạng hơi thấp, nhưng đối với tu sĩ hệ hỏa mà nói đã là kỳ trân dị bảo. Ly Hỏa Chi Vũ của tôi cũng lấy được từ chỗ đó. Bởi vì tôi không phải tu sĩ hệ hỏa, cho nên lúc ấy tôi đã không hề động đến nó.
Ly Hỏa Chi Vũ kia lợi hại thế nào Diệp Mặc đã tận mắt nhìn thấy. Cho dù Lý Trường Sinh là Kim Đan đại viên mãn cũng bị Ly Hỏa Chi Vũ trói chặt, chỉ có thể nuốt hận trước Vô Ảnh. Diệp Mặc không ngờ được Ly Hỏa Chi Vũ của Ngu Vũ Thiên lại đến từ Trường Phần Khâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Đối với mồi lửa, Diệp Mặc là một luyện đan sư, đương nhiên chắc chắn sẽ không xa lạ. Mồi lửa chẳng những có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với luyện đan sư, hơn nữa đối với tu sĩ hệ hỏa mà nói, có một mồi lửa thiên địa kỳ dị, lực công kích và tu vi của hắn sẽ khác biệt một trời một vực.
Nhưng mồi lửa thiên địa kỳ lạ cực kỳ khó có được. Theo Diệp Mặc biết, trong thiên địa có một trăm lẻ tám loại mồi lửa kỳ quái. Nhưng ở Tu Chân Giới nghe nói chỉ tồn tại có ba mươi sáu loại trong đó. Ly Chập Hỏa xếp hạng thứ hai mươi chín trong ba mươi sáu loại mồi lửa ở Tu Chân Giới. Có thể nói là trong một trăm lẻ tám mồi lửa đã là đứng ở thứ hạng gần chót.
Nhưng cho dù một thiên địa kỳ hỏa xếp hạng cuối cùng, cũng là vật vô giá. Bởi vì mồi lửa kỳ thiên dị địa so với mồi lửa khác, chúng đều có một tính chung, chính là có thể lớn lên. Tốc độ mhững mồi lửa lớn lên liên quan đến công pháp tu luyện của chủ nhân nó, còn có quan hệ tới linh vật hệ hỏa mà chủ nhân có cơ hội cùng cắn nuốt.
Cho nên nói cách khác, nếu như mồi lửa xếp hạng cuối cùng lớn đến trình độ nhất định, uy lực của nó thậm chí còn khủng khiếp hơn những mồi lửa xếp hạng trước nó.
Mồi lửa này ngoại trừ là thứ tu sĩ hệ hỏa thích nhất, thì chính là luyện đan sư. Một luyện đan sư tốt nhất định phải có một mồi lửa tốt. Luyện đan sư không có thiên địa kỳ hỏa, tuyệt đối sẽ không trở thành một luyện đan sư cao nhất.
Diệp Mặc đã từng nghe nói về Trường Phần Khâu. Sau khi ổn định chỗ ở tại Hà Châu, hắn đã xem qua rất nhiều sổ ghi chép địa lý của Bắc Vọng Châu, nên đã biết được về Trường Phần Khâu. Nơi này từng là một thành phố do người phàm ở. Nhưng sau đó, bởi vì hai đại thế lực tu chân đã xảy ra tranh chấp ở đây. Kết quả hai đại thế lực này đại chiến tại đây.
Bởi vì thế lực của hai thế lực tu chân này đều cực kỳ khổng lồ, cho nên người tới trợ giúp cũng rất nhiều. Cuối cùng bởi vì người chết càng ngày càng nhiều, người tham gia trận đại chiến này cũng càng ngày càng nhiều. Đánh tới cuối cùng, mọi người đã quên lý do vì sao lại diễn ra trận đại chiến này.
Mãi cho đến khi nơi này hoàn toàn bị phá hủy. Người trong thành phố này không ai có thể chạy trốn. Tu sĩ đã chết ở đây thì càng nhiều vô số kể. Khi nơi này biến thành núi xác biển máu, trận đại chiến này mới dần dần ổn định trở lại.
Mấy ngàn năm sau, rất nhiều tu sĩ quyết đấu đều thích đến nơi này giải quyết ân oán. Thời gian lâu dần, nơi này cũng giống như mộ phần. Cái tên Trường Phần Khâu cũng vậy mà được truyền xuống.
Diệp Mặc không ngờ được Trường Phần Khâu còn có một mồi lửa. Không cần phải nói hắn không thể tưởng tượng được, mà cho dù là bất cứ kẻ nào cũng không chắc có thể nghĩ ra.
Dường như Ngu Vũ Thiên biết Diệp Mặc sẽ kinh ngạc. Cô lấy ra một ngọc giản, nhanh chóng vẽ một bản đồ trên ngọc giản sau đó giao cho Diệp Mặc nói:
- Lúc trước tôi cũng ngẫu nhiên mới phát hiện được chỗ đó. Cậu cứ đi sẽ biết. Lúc trước Ly Chập Hỏa kia cũng do một Đan tu để lại. Sau khi người đó cướp được Ly Chập Hỏa, còn chưa kịp luyện hóa, liền chết trong Trường Phần Khâu.
Diệp Mặc rất cảm kích, nhận lấy ngọc giản. Diệp Mặc hiểu rõ những mồi lửa kỳ quái trong thiên địa này rất quý giá. Ngu Vũ Thiên biết chỗ của Ly Chập Hỏa, cho dù cô không nói cho mình, bán lấy tiền, cũng có thể bán được vô số linh thạch.
Ngu Vũ Thiên thấy Diệp Mặc cất ngọc giản, cuối cùng liền nhẹ nhàng thở ra. Thứ nhất, cũng là cô nợ Diệp Mặc. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng giúp được hắn việc gì. Hơn nữa về sau khẳng định cô còn nợ Diệp Mặc nhiều hơn. Là một tu sĩ Kim Đan, lại thường xuyên cần một tu sĩ Trúc Cơ hỗ trợ, trong lòng Ngu Vũ Thiên đã thực sự cảm thấy bất lực. Hiện tại cuối cùng cô đã có thể trợ giúp Diệp Mặc một chút. Đối với cô mà nói, đây là sự hồi báo tốt nhất.
...
Ba ngày sau, khi Diệp Mặc đưa một viên Bồi Chân Đan đến tay Chân Tiểu San, Chân Tiểu San đã kích động thiếu chút nữa thì khóc. Cho dù là khi cô mua được Tố Đan Thảo, cũng không kích động như vậy. Bởi vì cô biết, biến một gốc cây Tố Đan Thảo thành một viên Bồi Chân Đan không phải là chuyện dễ dàng. Thậm chí rất có thể cây Tố Đan Thảo này cũng không đổi lại được một viên Bồi Chân Đan. Nhưng hiện nay đã thay đổi. Không ngờ cô lại nhận được một viên Bồi Chân Đan.
Thấy Chân Tiểu San kích động khó kìm chế được như vậy, Diệp Mặc cũng hiểu được tâm tình của cô. Nói cách khác nếu như đổi lại là mình năm đó, không có Tam Sinh Quyết, không có bản lĩnh của luyện đan sư, tâm tình hắn kích động chắc chắn sẽ không kém hơn Chân Tiểu San là mấy. Huống gì năm đó hắn còn có một tông môn ủng hộ, mà Chân Tiểu San lại chỉ là một tán tu không có nơi nương tựa.
- Chị Chân, chị ở lại Ngành dược Hoa Hạ đột phá Kết đan đi. Linh khí chỗ này coi như không tồi. Chờ sau khi chị kết thành Kim Đan, nếu như chị bằng lòng, tôi hi vọng chị có thể ở lại giúp tôi. Chị yên tâm, tôi sẽ không để chị thất vọng.
Diệp Mặc thấy Chân Tiểu San thật sự kích động không thôi, không thể làm gì khác hơn là chủ động nói.
Một khi Ngành dược Hoa Hạ của mình có một tu sĩ Kim Đan, có một tu sĩ Nguyên Anh, như vậy ở Hà Châu coi như có một nơi sống yên ổn.
Chân Tiểu San cố gắng trấn tĩnh trở lại. Cô đọc rõ ràng từng tiếng một nói:
- Anh Diệp, Ngành dược Hoa Hạ bằng lòng thu nhận và giúp đỡ tôi, đó là may mắn của tôi. Tôi thề, chỉ cần anh còn ở Ngành dược Hoa Hạ một ngày, ngày đó tôi chính là người của Ngành dược Hoa Hạ.
Chân Tiểu San không phải là kẻ ngốc. Cô vốn là tán tu, đương nhiên biết được khó khăn của tán tu. Hiện nay đi theo phía sau Diệp Mặc một linh đan sư trên thất phẩm, tiền đồ của mình so với lúc trước mà nói, đó là khác biệt một trời một vực.
Thấy Chân Tiểu San đã đồng ý ở lại Ngành dược Hoa Hạ, trong lòng Diệp Mặc rất vui mừng. Hắn lập tức lấy ra một lọ Ích Nguyên Đan đưa cho cô nói:
- Chị cầm lấy bình đan dược này để chuẩn bị Kết đan. Về phần linh khí chị cần còn có trang bị, nửa năm sau tôi sẽ cầm qua đây cho chị.
Mãi đến khi Chân Tiểu San bế quan Kết Đan, lúc này Diệp Mặc mới lấy ra một bình ngọc thoáng nhìn vào trong, sau đó rất thoả mãn cất bình ngọc đi.
Một lò Bồi Chân Đan hắn luyện ra được sáu viên. Cho Chân Tiểu San một viên, hắn còn còn lại năm viên. Nói cách khác hắn và đám người Diệp Lăng khi tu luyện đến Kim Đan đều không cần lo lắng.
Thời gian còn lại, Diệp Mặc vừa giúp Tiên Bảo Lâu luyện đan, vừa chế luyện ra đan dược mình cần, đồng thời chế luyện ra Duẩn Ích Đan
Mục đích Diệp Mặc chế luyện Duẩn Ích Đan là để phục vụ cho Mính Nguyên Đan. Tuy rằng Trường Phần Khâu hẳn không có nguy hiểm gì quá lớn, nhưng Diệp Mặc vẫn cẩn thận quyết định sau khi tấn cấp đến Trúc Cơ tầng sáu mới qua đó. Mà Mính Nguyên Đan lại đúng lúc có thể giúp cho hắn tấn cấp đến Trúc Cơ tầng sáu. Hơn nữa Duẩn Ích Đan cũng không có tác dụng phụ.
Một tháng sau, Diệp Mặc dưới sự trợ giúp của hai loại đan dược này, đã thành công tấn cấp tới Trúc Cơ tầng sáu, chân nguyên lại mạnh thêm một tầng. Diệp Mặc biết, mỗi lần nâng cao, tư cách để hắn sinh tồn được ở đây lại tăng thêm một chút.
Tuy rằng rất muốn nghiên cứu thêm một chút về Huyễn Vân Đao Pháp, nhưng Diệp Mặc cũng biết thời gian của hắn không phải rất nhiều. Hắn quyết định đi tới Trường Phần Khâu lấy Ly Chập Hỏa trước rồi nói sau. Một khi nhận được Ly Chập Hỏa, hắn có thể lập tức chế luyện ra Thảo Hoàn Đan.
Đối với Diệp Mặc mà nói, Ngu Vũ Thiên càng sớm tấn cấp càng tốt. Từ lần trước, sau khi đánh gãy chân của con trai chủ chi nhánh Vạn Đan Các Hà Châu, cho đến giờ Vạn Đan Các còn chưa tìm đến gây phiền toái. Tuy rằng Diệp Mặc biết đây là nhờ Nhan Tranh giúp đỡ, nhưng có một số việc hắn không thể không đề phòng trước.
Một khi chủ phân các Vạn Đan Các - Lỗ Cửu Thành tấn cấp Nguyên Anh, mà Ngu Vũ Thiên còn chưa tấn cấp, như vậy hắn và Ngành dược Hoa Hạ của hắn liền bị vây trong thế đối địch. Diệp Mặc cũng sẽ không cho rằng mình đánh gãy chân con trai người khác, một tu sĩ Nguyên Anh còn có thể bỏ qua cho hắn.
Mặc dù đang ở Tu Chân Giới, đánh gãy bắp đùi căn bản không tính là vết thương gì nghiêm trọng, nhưng một khi người khác muốn tìm anh gây phiền toái, không cần phải nói là đánh gãy chân, chính là tổn thất một sợi tóc cũng có thể lấy làm cái cớ.
Trước khi rời khỏi Ngành dược Hoa Hạ, Diệp Mặc còn phải bố trí một Truyền Tống Trận. Lúc trước hắn bố trí Truyền Tống Trận kia ở trong một hẻm núi cách xa đây mười vạn dặm. Hiện tại hắn muốn bố trí một nửa Truyền Tống Trận đương nhiên là bên trong Ngành dược Hoa Hạ.
Diệp Mặc không bố trí Truyền Tống Trận ngầm. Hắn biết Truyền Tống Trận của hắn dùng vào thời điểm khẩn cấp phải chạy trốn. Đôi khi càng bí mật ngược lại càng nguy hiểm. Dù sao Ngành dược Hoa Hạ chỉ lớn như vậy mà thôi.
Cho nên Diệp Mặc dự định bố trí một nửa Truyền Tống Trận này ở chỗ Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng bế quan tu luyện. Lúc này Ngu Vũ Thiên và Chân Tiểu San đều đang bế quan. Diệp Mặc không tìm các cô ấy. Hắn trực tiếp đi tìm Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng.
Hiện tại Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đều tới tu vi luyện khí tầng bảy. Tư chất linh căn của hai người rất tốt. Hơn nữa Ngành dược Hoa Hạ có linh khí dồi dào lại có đủ đan dược, hai người tu luyện tiến triển cực nhanh.
Hơn nữa hai người cũng biết tu vi của hai cô rất thấp, nên cố gắng dành tất cả thời gian để tu luyện. Diệp Mặc từ Phường thị Nam Sơn trở về đã hơn một tháng, vậy mà ngay cả một chút thời gian Tống Ánh Trúc và Diệp Mặc thân thiết cũng không có.
- Anh, anh lại muốn ra ngoài sao?
Diệp Lăng thấy Diệp Mặc tới chỗ cô và Tống Ánh Trúc tu luyện, đã biết anh trai lại muốn đi ra ngoài.
Tống Ánh Trúc cũng lộ vẻ lo lắng. Tuy rằng Thành Hà Châu có mấy thế lực lớn, nhưng bọn họ ở lại Ngành dược Hoa Hạ nói tóm lại được coi như là một nơi an toàn. Một khi rời khỏi Ngành dược Hoa Hạ, vậy sẽ rất khó nói. Hơn nữa hai người cũng biết chuyện của sư phụ Ngu Vũ Thiên. Lúc trước nếu như không phải Diệp Mặc cứu giúp, cho dù là Ngu Vũ Thiên một tu sĩ Kim Đan cũng khó có thể trốn khỏi vận hạn.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải tăng tốc độ tu luyện, mới có thể đứng vững ở Hà Châu. Lần này anh ra ngoài để tìm một mồi lửa. Khi quay trở về sẽ giúp sư phụ hai em luyện đan. Nửa năm sau, anh còn phải xa nhà một chuyến. Cho nên hai người càng cần phải cố gắng tu luyện hơn. Hôm nay anh đến, một là mang đan dược tới cho hai người. Hai là bố trí ở trong này một Truyền Tống Trận.
- Bố trí Truyền Tống Trận trong phòng của bọn em sao?
Diệp Lăng ngạc nhiên hỏi.
Diệp Mặc lại nghiêm túc gật đầu nói:
- Đúng, nếu chẳng may gặp phải tu sĩ lợi hại, chúng ta đánh không lại liền thông qua Truyền Tống Trận chạy trốn. Cho nên anh sẽ sử dụng thần thức ngọc bài của chúng ta để đánh dấu Truyền Tống Trận này. Trừ những người chúng ta có thể dẫn qua, người khác là không thể kích hoạt được Truyền Tống Trận này.