THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Lúc này Đinh Linh lại đến trước mặt Diệp Mặc cảm tạ ân cứu mạng, Diệp Mặc cũng biết Sa Nguyên dược cốc nhiều lắm thì cũng chỉ nửa tháng nữa là sẽ phải đóng cửa, hắn cũng chuẩn bị cáo từ mấy người Quách Kỳ Phàm. Thấy Đinh Linh đến cảm ơn mình, cũng muốn tặng chút đan dược cho mấy người.

Đối với ba người Quách Kỳ Phàm, Diệp Mặc rất có cảm tình. Diệp Mặc lấy ra bốn bình ngọc, tặng mỗi người một bình, hắn cũng tặng cho Đinh Linh hai bình. Nói là hai bình, nhưng thực chất bên trong mỗi bình cũng chỉ có một viên "Bồi chân đan".

Đinh Linh sắp kết đan rồi, không cần phải nói mục đích cô đến nơi này là tìm cơ duyên. Bây giờ trên người hắn cũng không thiếu "Bồi chân đan", tặng cho cô ấy một viên cũng không có vấn đề gì. Cho dù là tông môn năm sao, một viên "Bồi chân đan" cũng không phải dễ dàng lấy được

Yến Thất vừa muốn mở ra, Diệp Mặc lại ngăn lại nói:

- Cái này quay về rồi mở sau, tôi phải đi rồi, sau này gặp lại.

- Hả, Diệp đại ca phải đi rồi sao?

Đinh Linh rất có cảm tình với Diệp Mặc đã từng cứu mạng cô, bây giờ Diệp Mặc phải đi, đương nhiên có chút không muốn sau khi nói một câu, lại nói thêm:

- Hay là, Diệp đại ca cùng tôi đi tìm dược liệu đi, Sa Nguyên dược cốc nửa tháng nữa mới đóng cửa.

Diệp Mặc lắc đầu, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy một giọng nói bên cạnh vang lên:

- Vị bằng hữu, tại hạ tên Vương Phổ, là đệ tử của tông môn bảy sao Thiên Diễn tông.

Diệp Mặc hơi sửng sốt, cái người tên Vương Phổ này căn bản hắn không quen, hơn nữa Diệp Mặc lại biết tác phong của đệ tử mấy môn phái này. Nói trắng ra, căn bản là khinh thường tông môn dưới sáu sao, làm sao có thể chủ động đến chào hỏi được? Thậm chí còn báo môn phái của mình là bảy sao

Đừng nói là Diệp Mặc, đến cả Quách Kỳ Phàm và Yến Thất cũng có chút không hiểu nhìn Vương Phổ, không hiểu tại sao Vương Phổ lại đến chỗ Diệp Mặc tiếp lời.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Vương Phổ rất phong độ chắp tay nói:

- Vừa nãy tôi thấy anh Diệp đến "Ma quang tỏa hồn võng" cũng có thể xé rách một cách dễ dàng, trong lòng có ý kết giao, hi vọng anh Diệp chớ trách tôi đường đột.

Diệp Mặc có chút cảnh giác, hắn cảm giác có chút không bình thường ở đây. Không nói Vương Phổ là một tu sĩ Kim Đan tần thứ tám đến xung anh gọi em với Diệp Mặc, điều khiến hắn để ý nhất chính là hắn và Cố Nhất Thành đánh nhau không ngờ lại lọt vào tầm ngắm của người này. Thậm chí còn biết mình đã tiêu diệt "Ma quang tỏa hồn võng", nhưng không biết gã có nhìn thấy mình dùng thiên hỏa hay không?

Mặc dù Diệp Mặc không phải là lão yêu quái trăm nghìn năm, nhưng những chuyện hắn trải qua lại rất nhiều, Vương Phổ cho dù thoạt nhìn rất chân thành, nhưnggiác quan thứ sáu của Diệp Mặc lại biết những lời nói của con người này căn bản chính là muốn tiếp cận hắn mà thôi. Nói cách khác, người kia tìm đến hắn là có mục đích.

Diệp Mặc cũng thản nhiên chắp tay nói:

- Chút ý vui đùa, khiến người ta chê cười rồi.

Vương Phổ lại lắc đầu nói:

- Tôi thấy anh Diệp khiêm tốn quá rồi, mặc dù lúc đó anh Diệp bỗng nhiên thi triển một thủ pháp ẩn hình, nhưng tôi vẫn cảm giác thấy cái đó dường như có gì đó rất nóng…

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn đã biết chắc Vương Phổ tìm hắn là có mục đích. Nhưng Vương Phổ hình như lại cố ý nói như vậy, chỉ có điều sau khi nói ra hai chữ cực nóng, liền đột nhiên chuyển sang chuyện khác nói:

- Tôi chỉ biết anh Diệp họ Diệp, còn không biết danh tính thế nào.

- Vương Phổ, ý của anh là gì?

Không chờ Diệp Mặc trả lời, một giọng nữ lạnh lùng bên cạnh vang lên.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Khâu Tuyết và Vương Phổ, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Làm sao lại không biết Vương Phổ sở dĩ chú ý đến hắn chắc chắn là có quan hệ gì đó với người phụ nữ kia.

Diệp Mặc căn bản không để ý đến hai người Vương Phổ và Khâu Tuyết, nhưng lại chắp tay nói với mấy người Quách Kỳ Phàm:

- Anh Quách, Yến Thất, Đinh sư muội, sau này gặp lại.

Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một thanh đao mà trong mắt mọi người chỉ dài hơn con dao làm bếp. Trực tiếp đạp đao mà đi.

Vương Phổ thấy Diệp Mặc bỏ đi, sắc mặt xanh mét, gã không tưởng tượng được chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng thứ nhất, không ngờ lại không dám nể mặt gã.

Nhưng gã cũng không vội đuổi theo, gã sớm đã khắc dấu hiệu thần thức lên người Diệp Mặc rồi. Hắn không cần phải ngay lúc này trước mặt mọi người mà phải đuổi theo Diệp Mặc.

Khâu Tuyết thấy Diệp Mặc đối với mình chỉ có chán ghét, mặc dù biết rõ Diệp Mặc muốn thông qua thủ đoạn này mà tiếp cận cô, Khâu Tuyết trong lòng vẫn rất không thoải mái. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cô ngẫm nghĩ một lát, không chào hỏi Dương Nhu đang đứng bên, không ngờ lại bước lên phi kiếm đuổi theo.

Diệp Mặc tin rằng nếu như hắn dốc hết tốc lực mà bay, cho dù là Khâu Tuyết cũng không đuổi kịp, nhưng ở đây có rất nhiều người nhìn, hắn thực sự không biết Khâu Tuyết còn đuổi theo hắn làm gì.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc dứt khoát dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Tuyết.

Khâu Tuyết cứ như biết Diệp Mặc sẽ dừng lại vậy, trong mắt mang theo vẻ thản nhiên nói:

- Anh tặng cho tôi đan dược quý báu như vậy, hoặc là anh biết tôi không có cách nào từ chối…

Dừng một chút, Khâu Tuyết phát hiện ra Diệp Mặc không có ý muốn đáp lại lời nói của cô, đành tiếp tục nói:

- Đúng vậy, đan dược đó rất quan trọng đối với tôi, cho nên tôi đồng ý một yêu cầu của anh, chỉ cần không vượt quá sức của tôi là được, anh nói đi.

- Đồng ý yêu cầu của tôi?

Diệp Mặc trong chốc lát liền phản ứng lại, hóa ra người phụ nữ này đến bây giờ vẫn cho mình là tốt, cho rằng mình đang thu hút sự chú ý của cô ta.

Chính mình tặng cho cô ta đan dược quý báu như vậy? Diệp Mặc có chút tức cười, đan dược trên cấp Kim Đan kỳ trên người hắn ngoài "Ngưng bích đan" ra, thì "Thanh uẩn đan" là kém nhất rồi. Mà "Ngưng bích đan" mặc dù quý báu nhưng dù sao còn có thể mua được.

Trong lòng hắn lo lắng tung tích mấy người Khinh Tuyết, cũng không thể tặng đi "Ngưng bích đan" – loại đan dược kém nhất trong những đan dược Kim Đan trở lên trên người hắn đi được, trong tình huống cấp bách thì sẽ tặng bốn viên "Thanh uẩn đan". Hơn nữa "Thanh uẩn đan" trên người hắn bây giờ không có một trăm thì cũng có bảy tám chục viên, lại không nghĩ rằng bị người phụ nữa này cho rằng tặng cho đan dược cao cấp như vậy.

Khâu Tuyết chẳng phải người của tông sao bảy sao? "Thanh uẩn đan" như nào cũng thành đan dược quý báu rồi?

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Mặc cũng hiểu, tông môn bảy sao mặc dù tài nguyên phong phú, nhưng linh thảo cấp năm cũng không phải có từng bó lớn, nói không chừng muốn đổi lấy "Thanh uẩn đan" còn cần lượng lớn tích lũy của tông môn. Huống chi hắn tặng đi "Thanh uẩn đan" còn là hạng nhất, "Thanh uẩn đan" hạng nhất là thứ tốt chỉ đan vương mới có thể luyện chế ra được.

Ngày trước hắn vì trong sơn cốc kia lấy được quá nhiều đan dược cao cấp, hơn nữa hắn chính là đan vương, cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Nhưng bây giờ Khâu Tuyết vừa nhắc đến, hắn liền hoàn toàn hiểu được.

Bốn viên "Thanh uẩn đan" đối với Diệp Mặc mà nói thật không là gì, cho nên Diệp Mặc cũng sẽ không có phẩm vị gì mà đòi lại bốn viên đan dược này. Nhưng bây giờ Khâu Tuyết nói đến chuyện này rôi, trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái, mình cũng xem như đã trả phí rồi, hỏi chút đường cũng khó khăn.

- Chuyện tôi muốn hỏi cũng hỏi rồi, cũng không cần cô đến giúp đỡ nữa. Bây giờ tôi phải đi rồi, chỉ hi vọng cô không theo tôi nữa là được rồi.

Nói xong, Diệp Mặc lại bước lên "Tử Đao", chỉ trong chốc lát, trước mặt Khâu Tuyết đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Diệp Mặc đâu nữa.

Cô gái mắt to Dương Nhu kia cũng đến, cô thấy Khâu Tuyết có chút run rẩy lập tức hỏi

- Chị Tuyết, sao rồi? Tên kia sao lại chạy đi rồi? Chị có phải là đã giải thích cho hắn hiểu cách làm của hắn là mơ mộng hão huyền rồi không?

Khâu Tuyết lắc lắc đầu, cô lúc này cũng không biết Diệp Mặc có chủ ý gì, muốn nói lạt mềm buộc chặt đi, bây giờ mục đích của hắn đạt được rồi, không cần phải tiếp tục như vậy nữa. Nếu nói hắn thực sự hào phóng đến mức tặng bốn viên "Thanh uẩn đan" cũng chẳng coi là gì, Khâu Tuyết cũng tuyệt đối không tin nổi.



Diệp Mặc vừa đi, ba người Quách Kỳ Phàm cũng rời khỏi hồ Tử Quỳ.

- Sư huynh, anh nói Khâu Tuyết đi tìm anh Diệp, có gây phiền toái cho anh ấy hay không?

Khi ba người đã đi được rất xa, Yến Thất cuối cùng không chịu được hỏi một câu.

Quách Kỳ Phàm lắc lắc đầu nói:

- Tính khí của Thập đại mỹ nữ anh mặc dù không rõ lắm, nhưng Khâu Tuyết thì anh có nghe qua, không phải là người thích tùy đâu giết đó. Cô ta đuổi theo anh Diệp chắc hẳn là có việc khác, hơn nữa, cho dù là cô ấy có ý nghĩ đó, với tu vi anh Diệp dễ dàng giết Cố Nhất Thành, cũng không sợ gì cô ấy.

Đinh Linh trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Nếu không phải là Diệp đại ca cứu em, thì em đã chết từ lâu rồi…

Nói xong cô lại lấy hai bình ngọc ra, vừa mở ra vừa nói:

- Để em xem Diệp đại ca tặng đan dược gì cho em, hả…

- Làm sao vậy?

Đinh Linh vừa mới kêu lên, Quách Kỳ Phàm và Yến Thất liền đi tới bên người cô.

- Là, là "Bồi chân đan" thượng đẳng, còn có một bình "Ngưng bích đan" hạng nhất, cái này, cái này…

Đối với tông môn năm sao như phái Chân Đỉnh mà nói, hai loại đan dược này đã là nghịch thiên rồi.

Quách Kỳ Phàm và Yến Thất hơi ngạc nhiên, lập tức mở bình ngọc mà Diệp Mặc tặng bọn họ ra, cũng kêu lên nói:

- Của anh cũng là một lọ mười hai viên "Ngưng bích đan".

- Ân tình này thật lớn…

Yến Thất lẩm bẩm một mình.

Quách Kỳ Phàm thu bình ngọc lại rồi nói:

- Thu hết những thứ này lại, không phải nói nhiều. Lai lịch của anh Diệp nhất định không đơn giản, nói đến ân tình, còn lớn hơn ân tình cứu giúp sư muội sao? Chúng ta ghi nhớ trong lòng là được rồi.

- Vâng…

Yến Thất và Đinh Linh cũng đáp lại.

Ba người thu hồi đan dược lại, lại tăng thêm tốc độ, nhanh chóng rời xa.



Diệp Mặc cũng bay chưa xa, lại dừng lại, hắn cởi bỏ tất cả quần áo trên người xuống, sau đó dùng Thanh Thủy quyết tắm rửa, cuối cùng mới thay một bộ quần áo sạch sẽ, bộ quần áo vừa mới cởi ra thì đem đốt sạch.

Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, không phải là một lần bị người khác khắc dấu hiệu thần thức, nếu như đã trải qua bao nhiêu lần mà vẫn bị Vương Phổ khắc dấu hiệu thần thức lại, vậy thì hắn ngu không khác gì con heo. Nếu là người có tu vi cao hơn hắn nhiều thì không tính, nhưng Vương Phổ là Kim Đan tầng thứ tám, đối với Diệp Mặc bây giờ mà nói, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Vương Phổ vừa mới động thủ, Diệp Mặc đã chú ý đến. Hắn sở dĩ đi xa như vậy, mới thiêu hủy quần áo, là không muốn chạm trán với Vương Phổ.

Thực ra với bản tính của hắn, nếu không phải lo lắng mấy người Quách Kỳ Phàm bị gặp rắc rối, hắn nhất định sẽ không phải ở đây mà bố trí khốn trận, sau đó dụ dỗ Vương Phổ đến đây chém giết. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, khi Vương Phổ nói chuyện cùng hắn, mấy người Quách Kỳ Phàm đều có mặt, Vương Phổ chết, ba người Quách Kỳ Phàm nhất định sẽ bị nghi ngờ.

Quả nhiên khi Diệp Mặc đi chưa được bao lâu, Vương Phổ liền xuất hiện ở chỗ Diệp Mặc đứng lại, sắc mặt xanh mét nói:

- Tên này gian trá thật…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi