THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Sau khi Tô Tĩnh Văn theo Diệp Mặc đi về phòng, mới nhớ tới toàn bộ quần áo trên người mình đều không giống như ban đầu rồi, cô nhìn nhìn Diệp Mặc, lập tức biết được chuyện gì xảy ra. Tuy rằng Diệp Mặc là người mà cô thích, nhưng nghĩ tới việc mình bị hắn nhìn thấy hết, trong lòng vẫn có chút mất tự nhiên.

Tuy nhiên cô lập tức nghĩ tới chuyện mình đã rất hy vọng được ở cùng một chỗ với Diệp Mặc, cần gì để ý tới việc đó? Giữ gìn không phải để cho hắn hay sao?

Diệp Mặc đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này, trong đầu Tô Tĩnh Văn lại xuất hiện nhiều ý nghĩ như vậy, hắn và Lê Kinh Mân hai người sau khi chào hỏi, liền bắt đầu luyện đan.

Thái Linh Đan là đan dược Thiên Cấp nhất phẩm, đối với Diệp Mặc cũng không có bất kỳ áp lực gì.

- Hoa sen thật đẹp.

Khi Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc lấy ra Ngũ Thải Liên, lập tức quên đi sự xấu hổ vừa rồi, vô ý thức kêu lên.

Diệp Mặc cũng cười cười, nói:

- Đây là Ngũ Thải Liên, hiện tại còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nghe nói sau khi trưởng thành sẽ có chín loại màu sắc, được gọi là Cửu Thải Liên. Cửu Thải Liên chính là một trong những vật trân quý nhất Tu Chân Giới, bất cứ ai cũng mơ ước, cho dù là trả bất cứ giá nào cũng muốn có được Cửu Thải Liên, nhưng cho tới nay vẫn chưa có người nào phát hiện ra Cửu Thải Liên chân chính.

- Vậy hiện tại anh sử dụng Ngũ Thải Liên để luyện đan chẳng phải đáng tiếc sao?

Tô Tĩnh Văn có chút lo lắng hỏi, cô không có ý nghĩ đặc biệt gì, chỉ cảm thấy đóa hoa sen đẹp như vậy nếu dùng để luyện đan thì thật đáng tiếc. Hơn nữa Diệp Mặc còn nói Cửu Thải Liên vô cùng quý báu, cô cũng có chút tiếc nuối.

Tô Tĩnh Văn không biết rằng Ngũ Thải Liên tuy chỉ có năm màu như cũng là một vật quý trong Tu Chân Giới.

Diệp Mặc lại dịu dàng nói:

- Không cần nói Ngũ Thải Liên cho dù là Cửu Thải Liên, anh cũng sẽ không do dự đưa cho em dùng.

- Diệp Mặc…

Tô Tĩnh Văn nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, có chút động tâm. Cô bỗng nhiên có lại cảm giác khi cùng Diệp Mặc trở lại Ninh Hải, cô nhớ tới tình cảnh cùng Diệp Mặc tới Tây Hồ Nhân Gia ăn cơm. Nếu có thể cho cô trở về đó một lần, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn kiêu ngạo, cô nhất định sẽ giống Ninh Khinh Tuyết, dũng cảm biểu đạt ra ngoài.

Trải qua mấy năm phiêu bạt, trải qua mấy năm mưa gió, hiện tại cô mới hiểu được đôi khi những gì đã qua, muốn quay trở lại là rất khó. Cô đã chờ đợi mười mấy năm, đi qua vô số con đường, thậm chí đi tới thế giới xa lạ này, lúc này mới gặp lại hắn. Vẫn là ngẫu nhiên trong ngẫu nhiên.

Sẽ có nhiều sự ngẫu nhiên sao? Hiển nhiên là không. Khi Tô Tĩnh Văn hiểu được đạo lý này, cô rốt cuộc cũng tìm được Diệp Mặc. Nếu không phải Diệp Mặc hiện đang luyện đan, cô đã không thể khắc chế xúc động trong nội tâm kia, sẽ ôm lấy hắn để biểu đạt tâm ý của mình. Cho dù hắn đã biết, cô cũng muốn biểu đạt tâm ý của mình một lần.



Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong quá trình luyện chế Thái Linh Đan, đây là một lò đan dược đặc thù, Diệp Mặc không thêm bất kỳ dược liệu nào, chỉ sử dụng Ngũ Thải Liên cùng Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy.

Lúc này, Diệp Mặc vô cùng cảm kích Ly Thành của Thái Ất Môn, nếu không phải Ly Thành đưa cho hắn Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy hắn sẽ vô cùng tiếc nuối. Nếu ở Lạc Nguyệt gặp được Ly Thành, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ dùng năng lực lớn nhất để giúp y.

Ngũ Thải Liên chậm rãi hòa tan trong lò luyện đan, một chút tạp chất bị Diệp Mặc loại bỏ ra bên ngoài, mà Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy đang bao bọc lấy Ngũ Thải Liên sau đó dần dần dung hợp lại với nhau.

Sau một nén nhang, đan dịch dưới đan quyết của Diệp Mặc, quay cuồng theo một quy tắc ở trong lò. Vụ Liên Tâm Hỏa không ngừng lay động bên trong, vì luyện chế một viên Thái Linh Đan, Diệp Mặc đã sử dụng toàn bộ bản lãnh của mình.

Sau hai nén nhang, Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương ở bên ngoài đều ngửi được một hương thơm mát dịu. Tô Tĩnh Văn lại càng ngất ngây trong mùi thơm của đan dược.

Sau ba nén nhang, Diệp Mặc thu lại đan quyết, tay vung ra, một viên đan dược nhiều màu đang nằm trong tay hắn.

Viên đan dược này dường như có linh tính, nhảy nhót trong lòng bàn tay của Diệp Mặc tựa hồ đang nói tới những gì mình đã trải qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Mặc chưa bao giờ luyện chế loại đan dược nào xinh đẹp tuyệt vời như vậy, nhìn Thái Linh Đan vô cùng có linh tính trong tay mình, thình lình chợt hiểu ra. Một lát sau, hắn đứng lên, lúc này trong lòng hắn đã hiểu được, trình độ luyện đan của hắn lại tăng lên một cấp bậc.

Lúc trước hắn tối đa chỉ có thể luyện chế đan dược Thiên Cấp tam phẩm, nhưng hiện tại Diệp Mặc tin tưởng cho dù là đan dược Thiên Cấp tứ phẩm hắn cũng có thể luyện chế được.

Trong Đan Vương Thiên Cấp, Đan Vương cấp ba và Đan Vương cấp bốn chênh lệch vô cùng lớn, Diệp Mặc có thể trong lúc vô tình tăng lên Đan Vương cấp bốn, đối với hắn mà nói chính là một niềm vui bất ngờ.

Thu hồi lò luyện đan và Thiên Hỏa, Diệp Mặc cầm theo đan dược đi tới trước mặt Tô Tĩnh Văn, nói:

- Tĩnh Văn, em há miệng ra.

Ngũ Thải Đan tản mát ra sắc thái xinh đẹp động lòng người, khiến cho Tô Tĩnh Văn thậm chí không muốn ăn. Nhưng cô nghe thấy Diệp Mặc nói vậy liền yên lặng há miệng ra.

Ngũ Thải Đan sau khi tiến vào trong miệng Tô Tĩnh Văn liền trực tiếp hóa thành hư vô. Mà Tô Tĩnh Văn hiện tại lại cảm giác được lỗ chân lông khắp người đều tràn ngập cảm giác nhẹ nhàng và sảng khoái, cô thậm chí muốn bay lên.

Tuy Diệp Mặc vẫn không nói gì nhưng Tô Tĩnh Văn cũng hiểu được, cô thật sự có thể tu luyện được. Loại cảm giác này khiến cô không nói được nên lời, là một loại vui sướng xuất phát từ đáy lòng.

Chẳng lẽ mình đã có Linh Căn? Tô Tĩnh Văn vừa định hỏi, đã thấy Diệp Mặc lấy ra dụng cụ khảo nghiệm Linh Căn, nói:

- Em khảo nghiệm lại lần nữa xem sao.

Kích phát Ẩn Linh Căn cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ cần ăn đan dược vào, thậm chí vài lần hô hấp là có thể kích phát, cho nên Diệp Mặc lập tức kiểm tra Tô Tĩnh Văn.

Tay của Tô Tĩnh Văn đặt lên không lâu sau, Diệp Mặc liền sử dụng chân nguyên để kích phát dụng cụ khảo nghiệm, ngay lập tức dụng cụ phát ra một ánh sáng màu trắng ngà giống như minh châu. Hạt châu màu trắng ngà kia chẳng những tỏa sáng, hơn nữa còn sáng một cách dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.

- Tĩnh Văn, Linh Căn của em kích phát rồi, thật sự là Thuần Băng Linh Căn.

Ngay cả Diệp Mặc cũng nhịn không được sự kinh hỉ trong lòng, hắn đã luyện chế thành công Thái Linh Đan để kích phát Ẩn Linh Căn của Tô Tĩnh Văn. Hắn thậm chí vội vã muốn biết tốc độ tu luyện của Tô Tĩnh Văn hiện giờ.

Đôi mắt của Tô Tĩnh Văn đỏ lên, cô chẳng những tìm được Diệp Mặc, hơn nữa còn có thể tu luyện. Lúc này cô không thể khắc chế được sự kích động và tình yêu trong lòng, cũng không có sự kiêu ngạo, liền ôm lấy Diệp Mặc, thấp giọng nói vào tai Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, lấy em đi

Diệp Mặc bị Tô Tĩnh Văn ôm lấy, còn nói những lời đó, lập tức toàn thân trở nên nồng nhiệt. Lúc trước, thời điểm hắn trợ giúp Tô Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn bị vây trong nỗi ám ảnh về tinh thần, hắn không có ý kiến gì, nhưng hiện tại nếu nói không muốn, thì chính là tự lừa gạt mình.

Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn làm theo những gì Tô Tĩnh Văn nói nhưng hắn vẫn khắc chế bản thân, lúc này Tô Tĩnh Văn không thích hợp làm chuyện đó. Tuy rằng Ẩn Linh Căn rất nghịch thiên, nhưng tuổi của cô cũng đã lớn. Nếu lúc này chung chăn gối thì Băng Linh Căn vừa được kích phát sẽ bị phá vỡ. Như vậy đối với tu luyện của cô sau này có ảnh hưởng rất lớn, Diệp Mặc không muốn như vậy, hắn không phải loại người lấy thân dưới làm chủ.

- Đợi sau khi em tu luyện ổn định, lúc Băng Linh Căn đã trưởng thành, thì chúng ta sẽ làm thế

Diệp Mặc hôn Tô Tĩnh Văn một cái, một lát sau tiếp tục nói:

- Hiện tại anh có thể dạy em tu luyện, em muốn công pháp tu luyện hay tự mình lĩnh ngộ. Em trước tiên thử một chút, nếu như có thể, anh sẽ đem phần sau của công pháp cho em.

Diệp Mặc không giao Hồng Mông Tạo Hóa Quyết cho Tô Tĩnh Văn, hắn lúc này đã không còn là người lúc trước vừa mới tu luyện Tam Sinh Quyết nữa, hắn đã là tu sĩ Kim Đan tầng hai. Chi tiết của Tam Sinh Quyết thâm hậu, hắn cũng có Băng Linh Căn, hắn quyết định đem công pháp tu luyện Băng Linh Căn của mình tách ra, sau đó cho Tô Tĩnh Văn tu luyện, xem xem hiệu quả thế nào.

Tô Tĩnh Văn hiện tại vừa bắt đầu tu luyện, Diệp Mặc dùng bút viết lại công pháp tu luyện Luyện Khí Kỳ, sau đó đem công pháp tu luyện sau Trúc Cơ Kỳ khắc vào Ngọc Giản rồi giao cho Tô Tĩnh Văn.

- Môn công pháp này là do anh sáng tạo ra, không ai biết, anh gọi là Tam Sinh Băng Tuyết Quyết, tên mặt dù có chút phổ thông, nhưng nếu em có thể tu luyện, tuyệt đối sẽ không kém.

Diệp Mặc vừa giao công pháp cho Tô Tĩnh Văn vừa nói.

Tô Tĩnh Văn vì động tình nên sắc mặt có chút ửng đỏ, vội vàng ừ một tiếng. Cô căn bản không cần Diệp Mặc nói những lời này, qua những gì cô thấy, những gì Diệp Mặc làm cho mình sẽ không phải là lừa dối.

Hai người ở trong phòng nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, Tô Tĩnh Văn mới chìm vào giấc ngủ. Diệp Mặc biết tâm tư của Tô Tĩnh Văn, cô sở dĩ cả đêm đều ở cạnh mình, đó là vì cô quyết tâm cố gắng tu luyện gấp đôi.

Một khi cô bắt đầu tu luyện, phỏng chừng sẽ rất khó cùng mình có thời gian bên nhau.

Chạng vạng ngày hôm sau, khi Tô Tĩnh Văn tỉnh lại, Diệp Mặc đã chuẩn bị đầy đủ những vật cần thiết để Tô Tĩnh Văn tu luyện, gồm cả nhẫn và đan dược.

Tuy rằng rất muốn làm một bữa ăn ngon cho Tô Tĩnh Văn nhưng Diệp Mặc chỉ để lại một ít Ích Cốc Đan. Tô Tĩnh Văn khi tu luyện ăn Ích Cốc Đan so với bất cứ thứ gì đều hiệu quả hơn nhiều, hắn muốn cho Linh Căn của Tô Tĩnh Văn phát triển tới cấp độ lớn nhất.

Lúc Tô Tĩnh Văn tu luyện, Diệp Mặc cũng chỉ sử dụng linh thạch cấp thấp để bố trí một Tụ Linh Trận. Dù sao Tô Tĩnh Văn vừa bắt đầu tu luyện, không cần phải bố trí Tụ Tinh Trận cấp cao, thậm chí hiện tại ngay cả Linh Tủy cô cũng không dùng được.



Không quấy rầy Tô Tĩnh Văn tu luyện, Diệp Mặc đi tới đầu thuyền, Lê Kinh Mân đang chỉ điểm Dư Kỳ Dương tu luyện, thấy Diệp Mặc tới, hai người đều đứng lên.

Dư Kỳ Dương đã là Trúc Cơ Kỳ, hiển nhiên không thích hợp tu luyện công pháp mới nữa, Diệp Mặc lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Dư Kỳ Dương, nói:

- Đây là tài nguyên để tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tu luyện, thời điểm anh kết Đan, tôia cho anh thêm Bồi Chân Đan. Bên trong còn có một chút lý giải cùng quan điểm của tôi về trận pháp, anh có thể xem qua.

Dư kỳ Dương vô cùng kích động tiếp lấy chiếc nhẫn, vốn dĩ là y phải chết, không nghĩ tới lại có kỳ ngộ lớn như vậy. Y bỗng nhiên quỳ xuống, nói:

- Diệp tiền bối, xin người cho phép tôi bái người làm thầy, người đã giúp sư phụ tôi báo thù, vậy người là sư phụ của tôi.

Lê Kinh Mân ngơ ngác nhìn hành động của Dư Kỳ Dương, bỗng nhiên nói:

- Anh Diệp, tôi cũng có thể bái anh làm thầy không?

- Bái sư?

Diệp Mặc khẽ nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu bỗng nhiên nói

- Có lẽ tôi cũng có thể thành lập một môn phái rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi