THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

"Số 12 xe số 6, ở đây, hai người mau nhanh lên."

Bình minh vừa lên chưa được bao lâu, Dư Nhạc Dương một tay cầm vé xe, một tay dẫn theo hành lý, đứng ở cửa toa giường nằm, vẫy tay với người ở phía sau.

Vương Từ vừa mới bước vào nhà ga, suýt chút nữa đã bị đẩy văng ra xa, hắn cầm lấy túi hành lý của Đường Dục oán giận: "Sao chúng ta phải khởi hành sớm như vậy, tôi buồn ngủ đến mức không nhìn thấy đường luôn đây này."

Toa giường nằm cũng không có nhiều người lắm, Đường Dục vừa đi vào bên trong vừa nói: "Dư Nhạc Dương nói chỉ có một chuyến xe lửa đi Miến Giang."

Vương Từ vẻ mặt ngái ngủ, đánh ngáp nói: "Không thể đi bằng máy bay sao, đi xe lửa sẽ phải ngồi đến hai ngày, nghĩ thôi tôi đã thấy đau đầu rồi."

Dư Nhạc Dương nghe thấy Vương Từ nói: "Không có chuyến bay bay thẳng tới đó, tới nơi lại phải chuyển chuyến bay, càng phiền phức, không bằng nằm trên xe lửa trực tiếp đi thẳng tới nơi."

Bốn chiếc giường nằm bị ba người bọn họ chiếm hơn phân nửa, Dư Nhạc Dương đóng cửa lại, "Ngồi xe lửa cũng khá tốt, nếu cậu buồn ngủ thì bây giờ có thể ngủ......" Lời còn chưa dứt, cửa đang đóng đột nhiên bị người từ bên ngoài kéo ra.

Đường Dục đang ngồi xổm nhét hành lý vào gầm giường, quay đầu nhìn thoáng qua người đang đứng ở cửa, sửng sốt.

Người ở cửa nhìn ba người bọn họ cũng sửng sốt.

Vương Từ kinh ngạc, đang đánh ngáp cũng bị nghẹn trở về: "...... Anh Đàm?"

Dư Nhạc Dương giật mình nhảy xuống khỏi giường tầng trên: "Ôi má ơi, sao anh lại ở đây?"

Đàm Nam Sơn gỡ kính râm xuống, híp mắt nhìn ba người: "Câu này phải là tôi hỏi mới đúng, các cậu ở đây làm gì?"

Dư Nhạc Dương cứng cổ, vẻ mặt "thề sống chết không từ", nhấp miệng không nói gì, Đường Dục không ngờ lại đụng mặt Đàm Nam Sơn ở đây, chưa nghĩ ra nên nói thế nào.

Đây là trùng hợp, Đường Dục có thể khẳng định, nhưng cậu không chắc Đàm Nam Sơn có nói chuyện này cho Tần Thời Luật hay không, dù sao xét về quan hệ, hắn và Tần Thời Luật hẳn là thân thiết hơn một chút.

Đàm Nam Sơn nhìn về phía Vương Từ.

Ngày hôm qua ở trà lâu Vương Từ còn cầu xin hắn cứu mạng, cậu ta không dám không trả lời: "Chúng em muốn đi Miến Giang."

Ba thanh niên đi ra ngoài chơi cũng không có gì ghê gớm, Đàm Nam Sơn hỏi Đường Dục: "Tần Thời Luật biết cậu đi không?"

Dựa theo tính tình của Tần Thời Luật, Đường Dục ra ngoài sớm như vậy, cho dù nó không hộ tống đến nơi cũng sẽ dẫn người lên tận xe lửa, nhưng hắn lại không thấy ai cả.

Sau khi Đường Dục nhét hành lý xong, đứng dậy ngồi lên giường tầng dưới: "Tôi để lại một tờ giấy cho hắn."

Đàm Nam Sơn: "......"

Đúng thật là chưa nói, trộm đi ra ngoài chứ gì.

Đàm Nam Sơn thầm nói Tần Thời Luật vô dụng, hắn còn tưởng ngày hôm qua nó bắt được người về thì có thể dỗ người ta cho tốt, vậy mà vẫn còn chiến tranh lạnh.

Vương Từ hỏi Đàm Nam Sơn: "Anh Đàm, anh cũng đi chuyến xe này sao, anh đi đâu?"

Đàm Nam Sơn đi vào trong, dựa theo vị trí trên vé xe đem hành lý đặt ở giường tầng dưới đối diện Đường Dục: "Giống các cậu, đi Miến Giang."

Dư Nhạc Dương nhíu mày: "Tôi không tin, hay là anh muốn theo dõi chúng tôi, anh tới Miến Giang làm gì?"

Đàm Nam Sơn đưa vé xe cho cậu ta xem: "Đi nhập hàng."

Dư Nhạc Dương nhìn vé xe của Đàm Nam Sơn, điểm đến quả thật là Miến Giang.

Dư Nhạc Dương lẩm bẩm một tiếng "Xui xẻo".

Đường Dục cảm thấy không sao cả, cậu cũng không sợ Đàm Nam Sơn mật báo cho Tần Thời Luật, bằng không mấy ngày nay cậu cũng sẽ không đến tiệm đồ cổ của hắn trốn mỗi ngày.

Hơn nữa, cho dù bây giờ hắn có gọi cho Tần Thời Luật, trừ phi Tần Thời Luật có cánh, nếu không lúc hắn tới xe lửa cũng đã rời bến.

Thấy Đàm Nam Sơn ngồi xuống giường tầng dưới ở đối diện, Đường Dục hỏi: "Anh không định nói cho Tần Thời Luật sao?"

Đàm Nam Sơn hiếm lắm mới được "ăn dưa" của Tần Thời Luật, nói cái gì mà nói? Hơn nữa, chính nó vô dụng không dùng được, cũng không thể trách hắn không thông báo kịp thời.

Đàm Nam Sơn cố ý nói: "Không vội, chờ lát nữa xe lửa rời bến tôi sẽ nói với nó."

Đường Dục ngẩn người: "Tại sao?"

Đàm Nam Sơn nghịch nghịch gọng kính, cười nói: "Không phải cậu nói đã để lại một tờ giấy cho nó sao, trước tiên cứ chờ nó phát hiện ra tờ giấy đi đã, nếu không bất ngờ cậu chuẩn bị cho nó sẽ không còn nữa không phải sao."

Đường Dục nói thầm trong lòng, vậy anh cứ chờ đi, tôi giấu tờ giấy khá kĩ, nói không chừng Tần Thời Luật sẽ không thể phát hiện ra.

2

Dư Nhạc Dương nghi ngờ nhìn chằm chằm Đàm Nam Sơn, Đường Dục không nghe ra lời hắn cố tình nói, nhưng cậu ta thì có, tám chín phần mười là lão già này vẫn chưa chết tâm với Đường Dục! Nếu không tại sao lại không nói cho chồng Đường Dục biết cậu đang ở trên xe lửa?!

2

Dư Nhạc Dương đã quyết định rồi, nguyên một đoạn đường này cậu ta chắc nhắn phải nhìn chằm chằm hắn mới được!

5 giờ 50, xe lửa đúng giờ xuất phát.

Dưới ánh nắng ban mai, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng chậm rãi di động về phía sau, Đường Dục nhìn ra cửa sổ, đột nhiên tự hỏi nếu cậu cứ đi như vậy, đến lúc Tần Thời Luật biết được không biết hắn có tức giận hay không, cậu có nên nói với hắn một tiếng không ta.

Dư Nhạc Dương lấy đồ ăn vặt cậu ta mang theo ra, đưa một gói khoai tây chiên cho Đường Dục: "Nào nào nào, ăn đi."

Thời điểm xe lửa xuất phát, Đàm Nam Sơn cầm điện thoại đi ra ngoài, hắn đứng ở lối đi nhỏ bên cửa sổ, gọi cho Tần Thời Luật.

Tối hôm qua Tần Thời Luật cài báo thức lúc 6 giờ, hiện tại còn kém năm phút, hắn còn đang trong mộng, nghe thấy điện thoại vang lên, hắn bực bội cúp máy.

Đàm Nam Sơn tính tình tốt gọi lại lần nữa, điện thoại vang lên thật lâu mới có người tiếp.

Giọng Tần Thời Luật hơi khàn, mang theo chút ngái ngủ: "Sáng sớm anh gọi làm gì?"

"Ai da, còn ngủ sao?" Đàm Nam Sơn cười vui vẻ như không sợ lớn chuyện: "Tiểu Đường chạy mất mà còn ngủ được, rất bình tĩnh nha."

Tần Thời Luật tạm dừng hai giây, tức khắc tỉnh táo: "Anh nói cái gì?"

Đàm Nam Sơn nói: "Cái gì là cái gì? Đừng nói là em bị đuổi đến thư phòng ngủ nha, người không có ở đó mà cũng không biết?"

Tần Thời Luật vội vàng ngồi dậy đi ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng bên cạnh ra, cửa đã mở được, nhưng người thì không thấy.

Tần Thời Luật nhíu mày, hỏi Đàm Nam Sơn: "Làm sao anh biết em ấy không ở nhà?"

Đàm Nam Sơn cười cười: "Bởi vì hiện tại cậu ấy chỉ cách anh một cánh cửa, muốn biết bây giờ anh đang ở đâu không?"

Vừa rồi Tần Thời Luật có nghe thấy bên phía Đàm Nam Sơn có tiếng "xình xịch xình xịch", có chút dự cảm không lành: "Anh đang ở đâu?"

Đàm Nam Sơn nghe tiếng cười truyền đến từ phía bên kia cánh cửa: "Hiện tại anh đang ở trên xe lửa tới Miến Giang đóa."

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật cảm thấy hình như hắn còn chưa tỉnh ngủ, đang nói khùng nói điên gì vậy?

"...... Miến Giang?" Tần Thời Luật xoa xoa huyệt Thái Dương, "Em ấy đi Miến Giang làm gì?"

Đàm Nam Sơn nói sự thật: "Chắc là muốn đi tới một nơi mà em không tìm thấy."

Tần Thời Luật còn chưa kịp thay quần áo đã chạy ra ngoài, lại nghe Đàm Nam Sơn nói: "Em không cần tới đâu, tới cũng không đuổi kịp, anh đặc biệt chờ xe lửa xuất phát mới gọi cho em mà."

1

Bước chân Tần Thời Luật hơi ngừng lại: "Anh có bệnh?"

Đàm Nam Sơn nói: "Anh không bệnh, anh thấy hình như em rất thích chiến tranh lạnh, dù sao em cũng không vội dỗ người về, vừa lúc anh đi một mình quá nhàm chán, có cậu ấy làm bạn trên đường còn có thể giải toả nỗi buồn."

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật biết Đàm Nam Sơn gọi cho hắn là muốn nói hành tung của Đường Dục, đáng tiếc từ nhỏ anh ta đã không biết nói tiếng người.

Cũng may anh ta ỷ vào cha mình họ Lâm, nếu không anh ta đã sớm bị đánh chết vì cái mồm thiếu đánh của mình rồi!

Tần Thời Luật nói: "Anh lo mà chăm sóc người cho tốt, thiếu một cọng tóc em cũng tính lên đầu anh."

Đàm Nam Sơn "xuỳ" một tiếng, "Nếu lo lắng như vậy sao không tự mình tới đi, chuyện của mình tự mình làm, lúc học tiểu học cô giáo không dạy cho em hả?"

Tần Thời Luật biết anh ta có ý gì, chuyện của mình tự mình làm, không phải hắn đang làm sao, chuyện của người phụ nữ kia hắn đã xuống tay tra xét, nhưng hắn cũng cần thời gian!

Cúp điện thoại, Đàm Nam Sơn tìm một chỗ để hút thuốc.

Điện thoại trong túi "ting ting ting" không ngừng, vừa lấy ra liền thấy, tất cả đều là tin nhắn dặn dò của Tần Thời Luật, sợ Đường Dục say xe, sợ Đường Dục không quen khí hậu, sợ Đường Dục ăn không quen đồ ăn bên kia, lúc xuống xe phải để Đường Dục nghỉ ngơi một lát, không được làm cậu mệt, không được cho cậu ăn đồ ăn linh tinh......

Đàm Nam Sơn nhét điện thoại vào túi, không thèm trả lời bất cứ tin nào.

Tần Thời Luật ba mươi năm chưa từng yêu ai, cũng không hiểu phải làm thế nào để yêu người khác, ai cũng nhìn ra hắn thích Đường Dục, hắn nâng niu Đường Dục như chim hoàng yến nhỏ, rất cẩn thận tỉ mỉ, không cho cậu tiếp xúc với bất cứ nguy hiểm hay khó khăn nào, nhưng Đường Dục không phải chim, cậu chỉ nhìn như thuận theo, nhưng thực tế lại là một người có chủ kiến, có tính cách cũng có cảm xúc riêng của mình.

Cả hai đều đang thử thăm dò tính cách của đối phương, nhưng Tần Thời Luật toàn "sờ" ra góc cạnh, rõ ràng Đường Dục không hề "trơn nhẵn" như vẻ bề ngoài, không hợp nhau có thể sẽ làm đối phương bị thương, thật ra Đàm Nam Sơn cũng cảm thấy nên để hai người tách nhau ra mấy ngày, để Tần Thời Luật có thời gian đi xử lý những chuyện kia, cũng để Đường Dục có thời gian tiếp nhận Tần Thời Luật mạnh miệng mềm lòng.

Đàm Nam Sơn nói chuyện điện thoại xong trở về, Đường Dục nhìn hắn một cái.

Đàm Nam Sơn nói: "Đừng sợ, nó không có bản lĩnh ngăn xe lửa lại."

Đường Dục kiên cường nói: "Tôi không sợ."

Đàm Nam Sơn cười: "Đã nhìn ra, không rên một tiếng đã dám tự mình chạy ra ngoài, chắc chắn là không sợ rồi."

Đường Dục: "......"

Ờm...... Lá gan tui cũng không có lớn như anh nói đâu.

Đường Dục dùng răng cửa gặm gặm vài miếng khoai tây chiên, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Hắn có tức giận không?"

Đàm Nam Sơn cố ý nói: "Hình như tức giận, tôi nghe thấy động tĩnh bên đó, giống như cánh cửa bị đá gãy vậy."

Sắc mặt Đường Dục cứng đờ.

Xin là xin vĩnh biệt........

3

"Anh bớt hù doạ cậu ấy đi!" Dư Nhạc Dương mặt hùng hổ trừng Đàm Nam Sơn: "Đừng cho là tôi không biết anh có tâm tư gì, tôi cảnh cáo anh, đừng có đánh chủ ý lên cậu ấy, một đường này tôi sẽ nhìn chằm chằm anh, tốt nhất là anh nên giác ngộ một chút đi."

Lúc Đường Dục mua vé cũng không sợ, hiện tại lại có chút lo lắng, không biết sau khi trở về có bị Tần Thời Luật đánh gãy chân hay không.

Cậu cầm điện thoại do dự, có nên nhắn tin nói với Tần Thời Luật hay không, nhưng mà nói cái gì bây giờ, cậu đều đã ở trên xe đi mất rồi, hiện tại có nói gì cũng đã muộn rồi.

Đường Dục đao đớn trong lòng, kéo đen Tần Thời Luật.

15

Sống hay chết đều chờ đến lúc trở về rồi tính sau.

"Cậu không sao chứ?" Vương Từ nhìn gương mặt tái nhợt của Đường Dục: "Hay là cậu say xe?"

Đường Dục lần đầu tiên đi xe lửa, cậu cũng không biết mình có bị say xe hay không, Vương Từ vừa nói như vậy, hình như cậu bắt đầu có chút buồn nôn, bất quá cậu cảm thấy không liên quan đến chuyện say xe, chắc chắn là cậu bị dọa sợ rồi.

1

...

Dư Nhạc Dương vốn tưởng rằng chỉ cần lên xe rồi ngủ nghỉ ngon lành là sẽ đến nơi, kết quả sau hai ngày, ba người đều hữu khí vô lực, mặt mày xám tro bước xuống xe.

Dư Nhạc Dương không sức lực tranh cãi với Đàm Nam Sơn: "Đã đến nơi rồi, chúng ta ai cũng có chỗ cần đến, anh đừng có đi theo chúng tôi."

Vương Từ lần đầu tiên tới Miến Giang, nơi nào cũng cảm thấy xa lạ, nói: "Tới cũng tới rồi, chúng ta đi cùng nhau đi, bằng không tôi sợ sẽ lạc mất hai người."

Dư Nhạc Dương lập tức kéo Vương Từ qua, thề non hẹn biển nói: "Tôi đã lên kế hoạch hết rồi, sẽ không lạc đâu, sao lá gan cậu lại nhỏ như vậy?"

Đàm Nam Sơn không để ý đến hai người đang bí mật thì thầm bên kia, hắn hỏi Đường Dục: "Cậu kéo đen Tần Thời Luật?"

Đường Dục chột dạ: "Sao anh biết?"

Sao hắn biết hả, đương nhiên là Tần Thời Luật nói rồi, hai ngày nay điện thoại của hắn đều bị đống tin nhắn của Tần Thời Luật tấn công đây này.

Đàm Nam Sơn cười: "Lá gan rất lớn, cậu không sợ lúc trở về sẽ bị nó "dạy dỗ" hả?"

......Sợ mà.

Sắc mặt Đường Dục lúc này không tốt lắm, cậu đáng thương hề hề nói: "Vậy tôi đành phải mua nhà định cư ở đây thôi, không về nữa đâu."

"......" Nếu định cư ở đây thì sẽ càng k/ích thích, sợ là Tần Thời Luật sẽ dời toàn bộ Tần gia đến Miến Giang mất.

3

Đàm Nam Sơn không dám hù dọa cậu, sợ cậu thật sự định cư ở đây: "Được rồi, dọa cậu chút thôi, nó cũng chưa nói gì."

Đường Dục bán tín bán nghi nhìn hắn: "Thật sao?" Hắn dễ nói chuyện như vậy sao? Hắn chính là đại vai ác cực kì bi.ến thái đó.

Để bản thân không bị mất liên lạc hoàn toàn, Đường Dục đồng ý để Đàm Nam Sơn đi theo ở cùng khách sạn với bọn họ.

Sau khi nghỉ ngơi cả một buổi tối, nhóm người đã nạp đủ máu sống lại, ba người không có kế hoạch cụ thể nào nên quyết định đi dạo chợ đồ cổ với Đàm Nam Sơn.

Chợ đồ cổ rất lớn, cũng rất hỗn loạn, có đủ loại người đủ loại tầng lớp, không chính quy và an toàn như chợ đồ cổ ở Phú Dương, nhóm người Đường Dục mặt mũi tươi tắn, tuổi không lớn, hơn nữa thoạt nhìn không giống người có hiểu biết.

Một người phụ nữ ôm một con ngựa gốm sơn lao tới, sống chết muốn nhét vào tay Vương Từ, Vương Từ cự tuyệt muốn đẩy ra: "Không muốn không muốn, tôi không hiếm lạ cái thứ này."

Mắt thấy người phụ nữ kia muốn buông tay, Vương Từ cũng đẩy ra, Đường Dục đột nhiên vươn tay, tiếp được con ngựa gốm sơn suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Sắc mặt người phụ nữ tối sầm, lườm Đường Dục một cái.

Phá hư chuyện tốt của cô ta!

Đàm Nam Sơn trở về, vừa vặn nhìn thấy một màn này, đi theo phía sau hắn là một ông chủ họ Hoắc.

"Xảy ra chuyện gì?" Đàm Nam Sơn hỏi.

Đường Dục đưa con ngựa gốm sơn cho người phụ nữ: "Không có việc gì."

"Cái gì mà không có việc gì?" Dư Nhạc Dương trừng mắt nhìn người phụ nữ: "Nếu không phải vừa rồi cậu chụp nhanh, cái thứ kia liền rớt xuống đất rồi."

Ở nơi này, nếu đồ vật cầm trên tay bị rơi vỡ, thì phải bồi thường theo giá của người chủ đưa ra, con ngựa kia vừa nhìn liền biết không phải thứ gì đáng giá, nhưng nếu thật sự bị vỡ, cho dù cô ta muốn một trăm vạn cũng phải trả.

Vương Từ không hiểu điều này, cậu ta chỉ cảm thấy khó hiều khi người phụ nữ này cứ nhét con ngựa vào tay mình, nên cự tuyệt muốn đẩy trở về.

Vương Từ không hiểu, nhưng Dư Nhạc Dương hiểu, người phụ nữ này là muốn tới ăn vạ!

Người phụ nữ nhìn người đàn ông đi phía sau Đàm Nam Sơn, thu hồi biểu tình trên mặt, thay bằng vẻ mặt cười mỉa: "Hoắc gia, bạn anh à?"

Hoắc Quân liếc mắt nhìn con ngựa gốm trong tay cô ta, mắng: "Con mẹ nó lại tới đây lừa người bên ngoài? Đem đi đi, thị lực của cô đúng là càng ngày càng kém, người ta đến từ thành phố lớn, nhãn lực có thừa, còn đến lượt cô giở mấy cái trò bịp bợm này sao?"

Người phụ nữ cười hắc hắc vài tiếng, nói một câu "Giỡn thôi mà", sau đó ôm con ngựa gốm của cô ta rời đi.

Dư Nhạc Dương lẩm bẩm: "Ai giỡn với cô, chỗ quái quỷ gì thế này, toàn bịp người ta thôi."

Dư Nhạc Dương nói lời này là muốn nhằm vào Đàm Nam Sơn, nơi này là do hắn dẫn bọn họ tới, tất nhiên cũng do hắn sai.

1

Đàm Nam Sơn xoa xoa đầu Dư Nhạc Dương: "Được rồi, đừng lải nhải nữa."

Hoắc Quân nhìn một màn vừa rồi cũng biết đám nhóc con này không hiểu cái gì, hắn hỏi Đàm Nam Sơn: "Mấy nhóc ngoài ngành này là do cậu dẫn đến? Bắt đầu chơi với trẻ con từ khi nào vậy?"

"Nói ai ngoài ngành hả?" Dư Nhạc Dương chỉ vào Đường Dục nói: "Người anh em này của tôi có hoả nhãn kim tinh đó!"

Đường Dục nhỏ gầy tinh tế, trông giống một người không rành thế sự, Hoắc Quân tất nhiên không tin: "Ha, còn bày đặt hoả nhãn kim tinh?"

Đàm Nam Sơn cười nói: "Không tin à, cái chén tráng men ở Phú Dương kia là do cậu ấy đào ra đấy."

Hoắc Quân ánh mắt biến đổi, nhìn Đường Dục: "Thật hay giả?"

Cái chén tráng men kia hắn có nghe nói, có rất nhiều người muốn ra giá cao mua nó.

Hoắc Quân ở Miến Giang chuyển đồ cổ nhiều năm, rất nổi tiếng trong vùng, hắn đi dạo một vòng trong chợ đồ cổ, ai gặp hắn cũng đều chào hỏi, những người trạc tuổi đều gọi hắn là Hoắc gia, tuổi lớn hơn thì gọi hắn là nhóc Quân.

Cửa hàng của Hoắc Quân giống như một cái kho, ở đây đều là gian hàng ngoài trời, trong phòng cũng bày đầy đồ lặt vặt, sắp xếp của không ngay hàng thẳng lối.

Đường Dục dạo quanh trong tiệm một vòng, Hoắc Quân muốn nhìn xem cậu có thể nhìn ra được thứ tốt nào, kết quả từ đầu đến cuối, ánh mắt Đường Dục chưa từng dừng lại ở bất cứ món đồ nào quá ba giây.

Hoắc Quân "Này" một tiếng: "Chỗ tôi chính là nơi có đồ chất lượng nhất toàn bộ Miến Giang này đấy, cậu thật sự không coi trọng bất cứ món nào sao?"

Đường Dục lắc đầu.

Khi đến tiệm của hắn, không một ai có thể ra về tay không cả, Hoắc Quân không tin tà, hắn lấy ra bảo vật trấn tiệm, là một chiếc bình Lục Nhĩ.

"Cậu nhìn cái này xem."

Sau khi Đường Dục thấy rõ đó là cái gì, lập tức lùi về sau một bước.

Hoắc Quân nhìn cậu: "Trốn cái gì chứ, tôi đâu có tống tiền cậu."

Đường Dục cau mày nói: "Không phải, dơ."

Hoắc Quân kỳ quái nói: "Cái gì dơ?"

Đường Dục chỉ chỉ chiếc bình Lục Nhĩ trong tay hắn.

Hoắc Quân nói: "Nói bậy, mỗi ngày tôi đều nghịch thứ này, dơ chỗ nào chứ?"

Đường Dục nhíu mày càng sâu, ánh mắt nhìn Hoắc Quân cũng biến thành một lời khó nói hết.

Cậu há miệng thở d.ốc, ngữ khí thong thả mang theo một tia ghét bỏ khó thể che giấu: "...... Nhưng, đây là cái bô mà, anh rảnh rỗi lắm hả, nghịch nó làm gì, không sợ dơ sao?"

16

Hoắc Quân: "........."

1

Hoắc Quân: "???"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi