THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Gọi nhiều xe cứu thương đến như vậy, nhưng kết quả chỉ có một mình Đường Dục bị thương, tuy những người khác bị kẹt ở bên trong vài tiếng đồng hồ, nhưng ngoại trừ thiếu chút oxy thì hoàn toàn không sao cả.

Đường Dục bị Vương Tô và giáo sư Mã khuyên bảo một lúc lâu, không thể không về nhà dưỡng thương.

Ngay từ đầu Vương Từ và Dư Nhạc Dương biết Đường Dục bị thương còn tỏ vẻ an ủi bạn mình, sau đó biết được giữa một đống người chỉ có mình cậu bị thương, an ủi liền biến thành nghi vấn — Cậu làm thế nào mà bị thương hay vậy?

Đường Dục cũng không biết mình đã làm thế nào, chuyện này phải quy công cho thiết lập nhân vật của cậu, là một pháo hôi, cậu chắc chắn đoạt giải nhất trong việc gặp chuyện xui xẻo.

Ngày hôm sau Tần Thời Luật dẫn Đường Dục tới bệnh viện thay thuốc, trên đường từ bệnh viện trở về, điện thoại Đường Dục vang lên vài tiếng ting ting, cậu ấn vào xem, tất cả đều là lời cười nhạo đến từ bốn phương tám hướng.....

Dư Nhạc Dương: "Ha ha ha ha trời ơi, cậu đây là hất chân sau sao?"

Vương Từ: "Ha ha ha xin lỗi ông nhỏ, con cũng không muốn cười đâu, nhưng con thật sự không nhịn được."

Lý Hi Nhã: "Ôi má ơi, đây là cậu đúng chứ, muốn chọc tôi cười chết hả?"

Đường Dục nhìn tấm hình bọn họ gửi tới, cả người đều choáng váng.

Hiện trường ngày hôm qua có rất nhiều phóng viên, không biết tên phóng viên nào không có đạo đức như vậy, vì chứng minh hiện trường có người bị thương, cư nhiên đăng tấm ảnh chụp cảnh cậu đang đá chân vào trong ngực Tần Thời Luật.

Bức ảnh không chụp được mặt Tần Thời Luật, chỉ chụp được Đường Dục đang bị Tần Thời Luật bế ngang, cậu duỗi chân đá vào ngực hắn, lúc đó Đường Dục giãy giụa không chịu đi bệnh viện, đầu và chân đều ở trong tấm ảnh, Tần Thời Luật giống như đang ôm một con cá nằm ngửa duỗi thẳng, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

"Làm sao vậy?" Tần Thời Luật đã chạy về tới nhà, thấy vẻ mặt cậu thâm cừu đại hận trừng mắt nhìn điện thoại.

Đường Dục đưa điện thoại tới trước mặt hắn: "Anh xem đi."

Tần Thời Luật nhìn thấy người bị chơi xấu trên tấm ảnh, không nhịn được cười khẽ: "Ảnh ở đâu ra vậy?"

Đường Dục không vui nói: "Bọn Dư Nhạc Dương nói nhìn thấy ở trên mạng."

Dì Trương nghe được tiếng xe, biết bọn họ đã trở lại liền đẩy xe lăn từ bên trong đi ra.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, chân Đường Dục chưa từng chạm đất, đều là Tần Thời Luật bế lên ôm xuống, Tần Thời Luật bế cậu từ trong xe ra muốn đặt cậu lên xe lăn, Đường Dục ôm chặt cổ hắn không chịu buông.

Tần Thời Luật: "Làm sao vậy, không muốn ngồi xe lăn?"

Đường Dục lắc đầu: "Ảnh chụp thật xấu."

Tần Thời Luật đã hiểu: "Biết rồi, em buông ra trước đi, để anh gọi cho Lê Thành, bảo hắn cho người xoá tấm ảnh đó."

Thời điểm Tần Thời Luật gọi cho Lê Thành, ảnh trên mạng đã bị người ta xoá hết, tài khoản đăng tấm ảnh đó cũng biến mất.

Tốt xấu gì cũng là tài khoản được chứng nhận tích xanh, nói biến mất liền biến mất. Bởi vì tài khoản đó biến mất, rất nhanh đã có một vài người tự xưng là "người trong cuộc" xuất hiện, nói bọn họ nhận được thư của luật sư gửi tới, kiện bọn họ xâm phạm hình ảnh cá nhân của người khác, còn nói đã bị một người nào đó uy hiếp.

Thư của luật sư cùng một lời uy hiếp, Tần Thời Luật chỉ có thể nghĩ đến chú của hắn, hắn gọi cho Lâm Miễn, kết quả Lâm Miễn nói ông căn bản không hề biết chuyện này.

Tần Thời Luật: "Chẳng lẽ là mẹ con?"

Lâm Miễn nói: "Gần đây mẹ con đang bận chuyện ly hôn với Tần Chung, không rảnh lo chuyện của hai đứa đâu."

Tần Thời Luật không thể nghĩ ra ai khác có thể làm chuyện này, trên ảnh không lộ mặt hắn, chuyện người này xoá ảnh chụp vì hắn có khả năng rất nhỏ, cho nên chắc chắn là xoá vì Đường Dục, nhưng trừ bỏ bọn họ ra, còn ai sẽ vì Đường Dục mà làm chuyện này?

1

So với việc Tần Thời Luật muốn tìm cho ra người này, Đường Dục không hề tò mò ai đã xoá tấm ảnh đó xíu nào, chỉ cần ảnh dìm của cậu không bị lưu truyền trên mạng là được, nhìn bộ dáng có vẻ buồn rầu của Tần Thời Luật, cậu nói: "Hay là chú em chê em làm mất mặt?"

"Ông ta có tư cách gì ghét bỏ em?" Tần Thời Luật không thích nghe cậu tự coi nhẹ bản thân, Đường Dục ngại tấm ảnh kia xấu, nhưng hắn lại không cảm thấy.

Phải nói là cực kì đáng yêu, hiếm khi mới thấy cậu làm nũng, xấu chỗ nào!

Hơn nữa việc này không có khả năng là Đường Vĩ Hoành làm, không nói tới chuyện ông ta có năng lực đó hay không, cho dù có, cũng chưa chắc ông ta chịu tốn số tiền này lên người Đường Dục, huống hồ gần đây Đường Vĩ Hoành đang vội vàng hợp tác với Tiền Chấn Hùng, làm gì có thời gian quản cậu?

Tra xét cả một ngày, buổi tối Tần Thời Luật nhận được điện thoại của Lê Thành, nói không tra ra được.

Lê Thành cũng cảm thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết chút chuyện nhỏ này không có gì phải lén lút, nhưng hắn tra xét cả một ngày, lại không hề phát hiện được chút gì.

1

Cuối cùng chuyện xoá ảnh vô tật mà chết, Đường Dục không phải người nổi tiếng, người chú ý cũng không nhiều, rất nhanh đã không còn ai quan tâm cậu.

Buổi tối, Đường Dục mơ mơ màng màng muốn đi ngủ, liền nghe Tần Thời Luật hỏi bên tai: "Bảo bối, có phải em lại quen biết người nào đó ở bên ngoài mà anh không biết hay không?"

Đường Dục buồn ngủ đến không mở nổi mắt, cậu lẩm bẩm nói: "Gần đây không có."

Tần Thời Luật: "Vậy trước đó em đã quen biết những ai?"

Đường Dục vùi đầu vào trong ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái: "Chu lão, Đàm Nam Sơn, chú anh, cục trưởng Trương của Cục Văn Vật, còn có vài giáo sư với người của đội khảo cổ."

...... Đều là một số người quăng tám sào cũng không tới, hơn nữa nghe qua đều là người lớn tuổi.

Nghĩ đến Đường Dục nhận vị kia làm "anh trai", Tần Thời Luật có chút đau đầu, rốt cuộc là làm thế nào mà cậu có thể thân thiết với những người chênh lệch nhiều tuổi như vậy?

Tần Thời Luật còn muốn hỏi chuyện khác, lại phát hiện cậu đã ngủ mất.

Cái tay quấn băng gạc kia đặt trên eo hắn, Tần Thời Luật nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, cho dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng lúc ngủ, tay Đường Dục vẫn không bao giờ đặt lung tung, cho dù bị hắn ôm, cậu cũng nằm đơ ra đó, cả tay chân đều thành thật để một chỗ, tối hôm qua là lần đầu tiên cậu chủ động đặt tay lên người hắn.

Tần Thời Luật nhìn Đường Dục ngủ...... Thật sự rất ngoan, so với thần long thấy đầu không thấy đuôi trong hai tháng trước khi ký hợp đồng, hiện tại cậu càng giống dáng vẻ khi còn nhỏ hơn.

3

Hắn cảm thấy rất may mắn vì Đường Dục không trở nên xấu xa trong tay Đường Vĩ Hoành, nếu tính cách cơ linh ngoan ngoãn này bị Đường Vĩ Hoành nuôi hỏng, có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà giết Đường Vĩ Hoành mất.

Đường Dục an phận hai ngày, buổi sáng ngày hôm sau Tần Thời Luật tỉnh lại, phát hiện người trong ngực đã biến mất.

Hắn từ trên lầu đi xuống, hỏi dì Trương: "Đường Dục đâu?"

Dì Trương nói: "Sáng sớm Tiểu Đường thiếu gia đã được một chiếc mô tô đón đi rồi."

Tần Thời Luật: "......"

Tần Thời Luật cảm thấy Đường Dục có một cái tật xấu là ngủ sớm dậy sớm, rõ ràng là một quả trứng lười, cậu lấy đâu ra nhiều tinh lực để dậy sớm như vậy?

Phía bên Tây giao, lối vào bị sụp xuống đã được đào lại, mấy ngày Đường Dục không tới, lối vào đã được dựng thêm mấy cái giá đỡ để phòng bị sụp xuống lần nữa.

Gần đây Đường Dục đã được tất cả nhân viên của đội khảo cổ an ủi.

Giáo sư Mã đẩy đẩy mắt kính: "Vết thương của cậu đã khá hơn chút nào chưa, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"

Đường Dục cử động cổ tay bị băng bó: "Không còn đau nhiều nữa."

Giáo sư Mã nói: "Chuyện này cũng kì lạ thật đấy, vốn tưởng cậu đi ra ngoài sẽ an toàn, ai ngờ chúng tôi không một ai bị thương, cố tình người trốn thoát ra ngoài là cậu lại thương tích đầy mình."

Đường Dục cười khổ: "Chắc là do tôi xui xẻo."

Trên tay Đường Dục còn quấn băng gạc, chân cẳng cũng không nhanh nhẹn, giáo sư Mã không cho cậu đi theo xuống mộ, Đường Dục cũng không kiên trì, nghĩ lại bản thân mình đang xui xẻo, lỡ như lại xảy ra chuyện gì liên luỵ đến mọi người thì không hay.

Đường Dục trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, vốn đang có thể giúp mấy công nhân kỹ thuật đào đất, nhưng cậu vừa muốn cầm lấy xẻng nhỏ đã bị một công nhân kỹ thuật phát hiện, đẩy cậu sang một bên: "Đi đi đi, cậu bị thương thì ngồi yên đợi ở đây đi, giáo sư Mã đã nói không được cho cậu làm bất cứ việc gì, cậu chỉ cần ngồi ở bên trong nghỉ ngơi là được."

Đường Dục bĩu môi, đang muốn trở về thì nghe thấy có người đang la lối bên ngoài.

"Tôi cũng đâu có trộm thứ gì, sao lại không thể vào?"

Hai công nhân đang ngăn một nam sinh mặc đồng phục cao trung: "Chỗ này không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện đi vào, cậu vào đây bằng cách nào vậy, mau đi đi?"

Nam sinh khó chịu đẩy người công nhân đang lôi kéo cậu ta: "Tại sao tôi không được vào, miếng đất này, phải nói là toàn bộ miếng đất này đều là của nhà tôi, tôi muốn vào thì vào!"

Đường Dục nhìn thiếu niên dõng dạc bên kia, thầm nói đúng là nói hươu nói vượn, rõ ràng miếng đất này là của nhà tôi!

Dư quang thiếu niên nhìn thoáng qua Đường Dục đang đứng một bên xem náo nhiệt, quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, đột nhiên nâng ngón tay chỉ vào cậu nói: "Vậy tại sao anh ta có thể ở đây?"

Hai công nhân nói: "Cậu ấy là nhân viên công tác ở chỗ chúng tôi."

"Gạt người, anh ta không mặc áo blouse trắng, cũng không mặc đồng phục của đội thi công như các anh." Cậu ta nhìn chằm chằm Đường Dục vài giây, nhe răng: "Anh ta mặc đồ còn xịn hơn tôi nhiều!"

Tuy thiếu niên mặc đồng phục học sinh, nhưng áo quần hay giày đều là hàng hiệu, Đường Dục nhìn quần áo trên người mình, một thân quần áo này là do lúc trước Lâm Nghi dẫn cậu đi dạo phố mua về, cậu cố ý không mặc là do chiều cao không thích hợp.

Đường Dục không muốn xen vào chuyện của người khác, mắt thấy lửa chiến sắp dẫn tới người mình, cậu xoay người muốn đi, thiếu niên chạy tới giữ chặt cậu: "Sao anh lại ở đây?"

Đường Dục quay đầu lại nhìn cậu ta: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"

Thiếu niên kiêu căng ngạo mạn hừ một tiếng, "Vừa rồi lúc tôi nói anh không nghe thấy sao? Tôi nói, miếng đất này là của nhà tôi!"

Đường Dục khó hiểu nhìn cậu ta, "Có phải cậu không biết hay không, miếng đất mà hiện tại cậu đang dẫm chân lên này đã bị chính phủ mua lại, cũng có nghĩa là nó thuộc về quyền sở hữu của quốc gia, xin hỏi cậu là....... con trai của chủ tịch nước?"

Tần Thời An: "......"

11

Nói bậy, rõ ràng ba cậu ta đã nói miếng đất Tây giao này là của nhà bọn họ.

Tần Thời An nói: "Anh biết cái rắm!"

Đường Dục không biết nhóc con này nhảy từ đâu ra, thật sự quá phiền phức.

Đường Dục xoay người rời đi, Tần Thời An quay đầu lại trừng mắt nhìn hai công nhân vừa nãy ngăn cậu ta, quay đầu đuổi theo Đường Dục.

Đường Dục vốn dĩ đi chậm, hơn nữa đầu gối bị thương nên đi càng chậm, Tần Thời An đi theo phía sau Đường Dục: "Anh còn chưa nói anh là ai đâu, anh không phải là nhân viên công tác của nơi này đúng chứ, nhìn anh lớn lên trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn liền biết không phải người làm công, anh rốt cuộc là ai vậy, vì sao lại ở đây? Sao anh lại đi chậm như vậy, anh thuộc họ rùa đen hả?"

Đường Dục: "......"

Cậu vốn cho rằng Dư Nhạc Dương đã nói đủ nhiều rồi, thật sự không nghĩ tới cư nhiên còn có người nói nhiều hơn Dư Nhạc Dương.

Đường Dục chậm rì rì đi vào lều của mình: "Tôi là Đường Dục, là nhân viên công tác tạm thời."

Tần Thời An cũng đi theo vào: "Đường Dục? Sao tôi lại cảm giác đã từng nghe qua tên này ở đâu rồi?" Tần Thời An cũng lười nghĩ, "Tôi tên là Tần Thời An."

Bước chân Đường Dục ngưng lại, Tần Thời An đi phía sau chưa kịp phanh lại, theo quán tính đánh vào lưng cậu, Tần Thời An ồn ào: "Tôi nói này, anh bị làm sao vậy, đi đường chậm cũng thôi đi, sao đang đi mà lại muốn dừng thì dừng như vậy?"

Đường Dục quay đầu lại nhìn cậu ta, "Cậu tên Tần Thời An?"

Tần Thời An nghiêng đầu, kiêu ngạo hếch mũi lên trời: "Thế nào, anh có ý kiến?"

Tần Thời An, Tần Thời Luật...... Khó trách cậu ta lại nói miếng đất này là của nhà mình.

Đường Dục nhẫn nhịn, thôi bỏ đi, cậu đã quen đi tới chỗ nào cũng có thể gặp được người nhà của Tần Thời Luật.

4

Tần Thời An không chịu ngồi yên, lúc thì sờ sờ cái này, lúc thì nhìn xem cái kia, miệng còn không ngừng hỏi đông hỏi tây, ồn ào đến mức khiến Đường Dục đau đầu.

Cậu nhắn tin cho Tần Thời Luật:【Anh có biết một người tên là Tần Thời An không?】

Tần Thời Luật:【Sao em biết nó? 】

Đường Dục gửi một dán nhãn thở dài:【Cậu ta ồn ào quá.】

Tần Thời An như là 800 năm chưa được nói chuyện, tóm được một người liền nói không ngừng, nói cậu ta trốn học ra ngoài, nói cậu ta không muốn về nhà, nóitrong lòng ba mẹ cậu ta đều là tranh tài sản, nói nhà cậu ta cái này cái kia, hận không thể nói luôn mật mã thẻ ngân hàng của mình ra.

3

Thời điểm Tần Thời Luật tới, Đường Dục đang nỗ lực che tai chặn tạp âm, Tần Thời An ngồi ở trước mặt cậu, duỗi hai chân dài nhìn cậu vẽ, "Sao anh lại không nói lời nào vậy, anh thật sự không thú vị chút nào, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, tốt xấu gì anh cũng nên lịch sự một chút đi, tôi chỉ biết anh tên là Đường Dục, những cái khác tôi không biết gì hết, anh bao nhiêu tuổi rồi, nhà anh ở đâu thế?"

"Nhà em ấy ở toà nhà 612 Hưng Thụy, em muốn làm gì?"

Thanh âm bọc vụn băng từ trên đỉnh đầu ập xuống, cái trình độ chỉ nói một câu đã khiến da đầu người ta tê dại này, Tần Thời An vừa nghe liền biết người đến là ai, da đầu cậu ta căng thẳng, lập tức nhảy dựng từ trên ghế lên, thẳng tắp đứng ở một bên, hai tay đều hận không thể dính chặt vào đường chỉ quần.

Cậu ta không thể tưởng tượng nhìn Tần Thời Luật: "Anh, anh cả? Sao anh lại tới đây?"

"Câu này anh nên hỏi em mới đúng." Tần Thời Luật liếc mắt nhìn cậu ta: "Em tới đây làm gì?"

Tần Thời An lắp bắp: "Em, em tới đây chơi."

Đường Dục kỳ quái nhìn Tần Thời An, vừa rồi còn một hơi nói hơn 800 chữ không thèm chấm câu lấy một lần, sao bây giờ nhìn thấy Tần Thời Luật liền nói lắp?

Mấy ngày nay Đường Dục được nuông chiều đến mức nghiễm nhiên quên mất khoảng thời gian trước cậu đã từng kinh hồn táng đảm trước mặt Tần Thời Luật như thế nào.

Tần Thời Luật không đổi sắc mặt nhìn Tần Thời An: "Không phải giờ này em đang ở trường học đi học sao, tới đây chơi?"

Đường Dục sợ cậu ta chết không đủ nhanh, giúp châm thêm mồi lửa: "Cậu ta nói cậu ta trốn học."

2

Tần Thời An: "......" Em gất cảm ơn anh.

3

Tần Thời Luật không có thời gian dạy dỗ con thay người khác, hắn nhìn Đường Dục đang cầm bút trên tay: "Tay bị thương chưa khỏi đã cầm bút, cầm được không?"

Đường Dục giơ tay cầm bút lên cho hắn xem: "Được."

Tần Thời Luật nắm cổ tay cậu rồi lấy bút đi, "Đi ăn trưa, anh đi ăn với em."

Hai mắt Tần Thời An trừng to, anh cả ghét nhất là tiếp xúc tứ chi với người khác, vậy mà lại có thể kéo tay Đường Dục, còn ôm eo!

Trong đầu giống như bị chập mạch, thẳng đến khi hai người bọn họ ra ngoài cậu ta mới nhớ tới vừa rồi lúc anh cả đi vào có nói một cái địa chỉ, đó không phải nơi ở hiện tại của anh cả sao!

Tần Thời An hít một ngụm khí lạnh?

Cậu ta lao ra ngoài, gọi to một tiếng với hai người đằng trước: "Anh cả, chị dâu!"

4

Đường Dục: "......"

Tần Thời Luật quay đầu lại, "Kêu réo cái gì?"

Tần Thời An chạy tới: "Anh cả, anh ấy chính là chị dâu mà anh vẫn luôn không chịu dẫn về nhà sao?"

Tần Thời An đã không còn dáng vẻ lỗ mũi hếch lên trời như vừa nãy, đổi sang vẻ cợt nhã như chó mặt xệ nhìn Đường Dục: "Em đã nói mà, sao khí chất anh ấy lại tốt như vậy, vừa nhìn liền biết là người nhà mình."

1

Tần Thời Luật không ăn bộ dạng này của cậu ta: "Bớt lôi kéo làm quen đi."

Tần Thời An không dám đi bên cạnh Tần Thời Luật, cậu ta chạy đến chỗ Đường Dục, một phen ôm chặt cánh tay cậu: "Chị dâu, hai người muốn đi ăn cơm hả, dẫn em đi cùng với."

Đường Dục giật giật cánh tay, không rút ra: "Tôi không phải chị dâu."

Tần Thời An ôm chặt cánh tay cậu: "Sao lại không phải, chẳng lẽ người kết hôn với anh cả không phải anh sao? Anh kết hôn với anh cả, vậy anh chính là chị dâu của em, đúng không anh cả!"

Tần Thời Luật trừng cậu ta: "Bỏ cái móng vuốt chó của em ra!"

Tần Thời An lập tức buông tay ra, hai tay che lỗ tai: "Bỏ rồi."

Tần Thời Luật túm Đường Dục sang một bên, trừng mắt nhìn Tần Thời An: "Cút về trường đi học đi, về sau đừng có tới phiền em ấy."

Tần Thời An cúi đầu, trong nháy mắt hoá thân thành chó con bị bỏ rơi, Đường Dục đã từng thấy cậu ta ồn ào bao nhiêu, đột nhiên không nói nữa, nhìn qua có chút đáng thương.

Đường Dục gọi cậu ta một tiếng, Tần Thời An nâng mắt lên, khóe miệng trĩu xuống: "Làm gì?"

Đường Dục nói: "Cậu đổi xưng hô đi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm."

Tần Thời An nhìn lướt qua Tần Thời Luật, thấy Tần Thời Luật không nói chuyện, Tần Thời An thử thăm dò gọi: "Anh?"

Đường Dục gật đầu: "Được, đi thôi."

Tần Thời An đứng ở kia không nhúc nhích, trong nhà bọn họ, cậu ta chỉ sợ duy nhất anh cả, nói một không hai, anh cả muốn cậu ta cút, cậu ta nào dám trái ý đi ăn cơm với bọn họ? Muốn tìm chết hay gì?

Tần Thời An ngó mắt qua nhìn Tần Thời Luật, chờ hắn lên tiếng.

Thật vất vả có thể đi ăn cơm trưa riêng với Đường Dục, Tần Thời Luật một chút cũng không muốn mang cái bóng đèn Tần Thời An này theo, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo Tần Thời An, tốt nhất nên cút lẹ đi.

Tần Thời An biết mình không đi được, vừa định nói thôi, liền thấy Đường Dục cầm tay anh cả: "Dẫn cậu ta đi cùng đi."

Tần Thời An lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Luật, liền thấy anh cả nhà mình một giây trước còn như hổ rình mồi trừng cậu ta, giây tiếp theo đã lập tức thu lại sạch sẽ.

Nhìn dáng vẻ mãn nhãn nhu tình kia, Tần Thời An nổi lên một thân da gà.

Tần Thời Luật dắt tay Đường Dục, ôn nhu nói: "Được, em quyết định."

Tần Thời An: "......"

Tần Thời An: "???"

Đây là anh cả tôi sao?

Đây chắc chắn không phải anh cả tôi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi