THIẾU GIA CÁ MẶN XUYÊN THÀNH VAI ÁC BẠCH NGUYỆT QUANG

Đường Vĩ Hoành giao hạng mục hợp tác với Tiền Chấn Hùng cho Đường Lạc đi làm, để cậu ta có thể tiếp xúc và quen biết thêm nhiều người, có quan hệ rộng thì về sau Đường Lạc tiếp nhận công ty sẽ càng thêm thuận lợi.

Tuy nhiên không ai ngờ rằng ngay từ đầu việc hợp tác này đã gặp rắc rối, Đường Lạc chạy khắp toàn bộ thành phố Phú Dương cũng không thể đặt mua được số vật liệu mà bọn họ cần, nghe nói tất cả vật liệu đều bị Tưởng gia mua hết, cậu ta vốn muốn mua vật liệu từ nơi khác, nhưng bây giờ lại cần gấp, hơn nữa giá vận chuyển sẽ cao hơn gần gấp đôi.

Lần trước sau khi Tưởng Lục Xuyên gọi điện thoại cho cậu ta, bọn họ liền không liên hệ với nhau nữa, Đường Lạc cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì Tưởng Lục Xuyên cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện công ty.

Đường Lạc tới công ty Tưởng gia vài lần, mỗi lần đều bị ngăn ở ngoài cửa, không phải Tưởng tổng không có ở công ty, thì là Tưởng tổng đang mở họp.

Mở họp cái rắm, một công ty nhỏ rách nát mà thôi, thật sự coi mình là tập đoàn lớn đưa ra thị trường hả!

Đường Lạc đã bị chặn cửa rất nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Tưởng Lục Xuyên, cái tên Tưởng Lục Xuyên kia cũng giống như Đường Dục, đều không có đầu óc, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, bằng không lúc trước cậu ta cũng không tìm tới hắn, để hắn dẫn Đường Dục đi chơi.

Đường Lạc gọi cho Tưởng Lục Xuyên, Lục Xuyên nói hắn đang ở quán bar, bảo cậu ta là có việc gì thì tới đó rồi nói.

Đường Lạc đến quán bar đã hơn 10 giờ, bước vào phòng bao mới phát hiện hầu hết người bên trong đều là người mà cậu ta quen, trước kia những người này nhìn thấy cậu ta sẽ lập tức nhiệt tình chào đón, nhưng lần này lại không một ai đứng lên, ánh mắt của đám người nhìn cậu ta giống như đang nhìn một tên bartender quèn.

Tưởng Lục Xuyên: "Ay dô, Đường đại thiếu tới?"

Từ lần trước bị Tần Thời Luật châm chọc ở tiệc sinh nhật của giáo sư Vương, Đường Lạc liền đặc biệt không thích cái xưng hô "Đường đại thiếu" này.

Cậu ta nhìn về phía Hồ Chính Đình đang ngồi bên cạnh Tưởng Lục Xuyên...... Bọn họ đã rất lâu chưa thấy mặt nhau.

Người càng rất lâu không gặp chính là Từ Hải Triều, lúc trước cha của Từ Hải Triều cũng có hứng thú với hạng mục của thương mại Bành Phái, thời điểm sắp ký hợp đồng, tập đoàn Đằng Phong đột nhiên vươn cành ôliu về phía nhà bọn họ.

Tiền Chấn Hùng bị chặn đường không còn cách nào khác, lúc này mới chọn hợp tác với Đường gia, bất quá chưa được bao lâu, Từ Hải Triều nghe nói chuyện hợp tác giữa Đường gia và ông chủ Tiền xuất hiện vấn đề, mà vấn đề này không ai ngờ lại nằm trên người Tưởng gia.

Từ Hải Triều nhìn Tưởng Lục Xuyên, Tưởng Lục Xuyên ngày thường không coi ai ra gì, thế mà hôm nay lại như "chó đội lốp người", mặc một thân tây trang nghiêm chỉnh, nghe nói hắn còn tìm cho nhà mình một chỗ dựa cực cứng, cứng đến nỗi thiếu điều muốn đi ngang đi dọc.

Tưởng Lục Xuyên nhấc chân lên bắt chéo: "Không phải Đường đại thiếu nói có việc tìm tôi sao, nói đi, chuyện gì?"

Đường Lạc không thích thái độ này của Tưởng Lục Xuyên, giống như đang đùa giỡn cậu ta vậy: "Chúng ta ra ngoài nói."

Tưởng Lục Xuyên liếc mắt nhìn Đường Lạc: "Tại sao tôi phải ra ngoài với cậu? A, tôi biết rồi, nghe nói gần đây mỗi ngày cậu đều chạy đến công ty muốn gặp ba tôi, ngôi miếu nhỏ nhà chúng tôi thật đúng là vinh hạnh quá."

Nghe được lời này, Đường Lạc càng thêm khẳng định Tưởng Lục Xuyên gọi mình tới là để nhục nhã chứ chẳng có ý tốt gì.

Đường Lạc xoay người muốn đi, lại nghe Tưởng Lục Xuyên hừ cười một tiếng: "Làm sao? Không muốn mua vật liệu? Hiện tại toàn bộ Phú Dương này chỉ có nhà tôi là có vật liệu mà cậu đang cần, cậu thật sự không muốn suy xét?"

Bước chân Đường Lạc khựng lại, gắt gao siết chặt nắm tay.

Bắt đầu từ khi nào mà loại người như Tưởng Lục Xuyên cũng có thể đạp lên đầu cậu ta?

3

Tưởng Lục Xuyên đứng lên: "Hai ngày nay ba tôi đang liên hệ với những nhà cung cấp vật liệu, ông ấy muốn mua hết tất cả vật liệu ở mấy thành phố gần nhất."

Đường Lạc muốn nói "Chỉ bằng nhà cậu", bất quá lời này cậu ta vẫn chưa nói ra, bởi vì cậu ta biết khoảng thời gian trước Tưởng gia đã mất đi vài hạng mục hợp tác, đột nhiên lại có tiền làm lũng đoạn thị trường vật liệu, đây không phải là chuyện chỉ dựa vào thực lực của nhà bọn họ có thể làm được.

Hơn nữa, cùng với cuộc gọi lúc trước của Tưởng Lục Xuyên, Đường Lạc đoán tám chín phần mười là do Tần Thời Luật yêu cầu Tưởng gia làm như vậy.

2

Cậu ta và ba đều đã quá coi thường Tần Thời Luật, cư nhiên lại cho rằng những gì hắn nói hôm đó chỉ là hù dọa bọn họ.

Nhưng bọn họ đã quên, đó là Tần Thời Luật, sao có thể làm loại chuyện nhàm chán như hù doạ?

Tưởng Lục Xuyên bày rượu vang đỏ lên mặt bàn, "Cậu muốn vật liệu cũng không phải không được, uống hết mấy chai rượu này, tôi sẽ suy xét đến chuyện bán vật liệu cho cậu."

Nhìn Tưởng Lục Xuyên bày một hàng 6 chai rượu vang đỏ, Đường Lạc cảm thấy hắn điên rồi: "Sáu chai?"

Tưởng Lục Xuyên: "Thế nào, chê ít? Nếu không tôi gọi thêm 6 chai nữa cho Đường đại thiếu nhé?"

Từ Hải Triều cảm thấy Tưởng Lục Xuyên có hơi quá, đây là muốn người ta uống đến chết sao: "Đủ rồi, sáu chai là nhiều lắm rồi."

Tưởng Lục Xuyên nhìn về phía Từ Hải Triều: "Nhiều? Lần trước cậu ta bảo tôi lừa Đường Dục tới, Đường Dục đã uống đến sáu chai đấy."

Từ Hải Triều: "......"

Lừa ai vậy? Sáu chai rượu vang đỏ, uống xong chắc bị nâng ra ngoài luôn.

Tưởng Lục Xuyên làm bộ làm tịch dùng tay gõ gõ đầu, "Shhh" một tiếng: "Để tôi ngẫm lại nào, ngày đó Đường đại thiếu đã bảo tôi làm gì nhỉ? A, tôi nhớ ra rồi, cậu bảo tôi chuốc say Đường Dục, sau đó tới khách sạn bên cạnh đặt một phòng, tùy tiện tìm một con ma men tới hầu hạ cậu ấy."

Tưởng Lục Xuyên chỉ chỉ vào những người đang ngồi, "Cậu nói xem có trùng hợp không chứ, những người có mặt vào buổi tối hôm đó đều có mặt ở đây hôm nay."

Trong đám người ngoại trừ Hồ Chính Đình với Từ Hải Triều, những người khác ngày hôm đó đều bị Đường Dục uống đến đổ gục, nghe thấy Tưởng Lục Xuyên nói, bọn họ không thể tin nổi nhìn nhau.

Tuy bọn họ mê chơi, cũng thích hùa theo để lừa Đường Dục ngu ngốc kia, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ nguyện ý làm việc này.

Đường Lạc nhìn những ánh mắt sùng bái của đám người trong dĩ vãng đã bắt đầu thay đổi, trong lòng bỗng dâng lên một tia khủng hoảng, cậu ta nhìn về phía Hồ Chính Đình, nhưng Hồ Chính Đình chỉ nhìn cậu ta một cái, không nói gì quay mặt qua chỗ khác uống rượu.

Đường Lạc cũng không muốn thừa nhận những chuyện mình đã làm trước mặt nhiều người như vậy: "Tôi không có......"

"Không có? Cậu có muốn xem lịch sử trò chuyện của tôi với cậu không?" Tưởng Lục Xuyên cầm lấy một ly rượu, "Xoảng" một tiếng nện xuống bên chân Đường Lạc, Đường Lạc cả kinh, xoay người muốn chạy, Tưởng Lục Xuyên oán hận đi tới trước mặt Đường Lạc, nắm cổ áo túm cậu ta lại.

"Đường Lạc, con mẹ nó tôi xem cậu là bạn, cậu lại dám chơi tôi!" Tưởng Lục Xuyên hung tợn nhìn cậu ta, "Bây giờ cậu còn không chịu thừa nhận, muốn cho ông đây gánh tội thay cậu chứ gì? Con mẹ nó cậu muốn tôi chết mới vừa lòng đúng không? Những người này đều là người mà cậu quen biết, cậu có muốn nói rõ trước mặt bọn họ hay không, em trai cậu, cũng chính là Đường Dục rốt cuộc là kết hôn với ai?"

Đường Lạc giãy giụa bẻ tay hắn: "Cậu buông ra!"

Sức lực Tưởng Lục Xuyên rất lớn, Đường Lạc giật nửa ngày cũng không thoát khỏi bàn tay đang nắm cổ áo mình.

Tưởng Lục Xuyên nói: "Đường Dục là em trai cậu, cậu đừng có nói với tôi là cậu không biết cậu ta kết hôn với Tần Thời Luật, chỉ một câu cậu nói không phải cậu làm sẽ lập tức đẩy tôi vào hố sâu vạn trượng, cậu nói xem, cậu muốn ai trong bọn họ đi hầu hạ Đường Dục? Nếu vậy thì thà cậu tự chọn một người tới tiễn bọn họ đi trước một đoạn thì hơn."

Tưởng Lục Xuyên kéo cổ áo Đường Lạc ném xuống trước bàn bày đầy rượu vang đỏ: "Nếu hôm nay cậu đã tới, vậy uống hết đống rượu này rồi hẳn đi, đừng nói cậu không uống, hôm nay muốn uống thì uống, không muốn uống cũng phải uống!"

5

*****

Đường Dục ngủ đến nửa đêm thì bị Tần Thời Luật đánh thức, nói điện thoại cậu reo.

Đường Dục trở mình, mặt chôn trong gối, rầu rĩ nói: "Anh nghe nhầm rồi."

Điện thoại đặt ở đầu giường bên kia, sáng lóa mắt, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi.

Tần Thời Luật cầm lấy điện thoại của Đường Dục, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên Hồ Chính Đình, Tần Thời Luật mắng một câu "Có bệnh" rồi ấn từ chối.

Điện thoại mới vừa đặt xuống lại vang lên.

Tần Thời Luật tiếp điện thoại liền nghe Hồ Chính Đình nói: "Anh cậu uống say, cậu có muốn tới đây nhìn một chút không?"

Tần Thời Luật nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Nghe ra đầu dây bên kia không phải Đường Dục, Hồ Chính Đình sửng sốt, sau đó lập tức cả kinh: "Tần, Tần tổng?"

Tần Thời Luật sợ đánh thức Đường Dục, nói chuyện không quá hung dữ: "Muốn uống đến chết cũng được, khi nào về chịu tang thì hẳn gọi tới, còn nữa, sau này qua 10 giờ đừng có gọi cho em ấy."

1

Điện thoại bị cúp, Hồ Chính Đình thở dài nhìn Đường Lạc say bất tỉnh nhân sự trong phòng bao. Đã từng là bạn bè, hắn cũng không muốn quá tuyệt tình.

Tần Thời Luật bên này vừa mới đặt điện thoại Đường Dục xuống, điện thoại của hắn ở một đầu khác cũng rung lên.

Đường Dục vươn chân từ trong ổ chăn ra đạp hắn: "Phiền."

Tần Thời Luật: "......"

Điện thoại em reo rầm rú cả nửa ngày em cũng không nghe thấy, điện thoại anh cài chế độ im lặng chỉ rung một chút em lại chê phiền?

3

Tần Thời Luật tiếp điện thoại: "Nói."

Điện thoại là do Tưởng Lục Xuyên gọi tới để tranh công, hắn còn gửi clip Đường Lạc uống say cho Tần Thời Luật, hỏi kế tiếp hắn phải làm thế nào.

Tần Thời Luật: "Lúc trước cậu ta muốn làm gì thì trả lại hết toàn bộ."

Cúp điện thoại, Tần Thời Luật lật con cá nào đó lại, sợ cậu vùi mặt vào gối ngủ sẽ bị ngợp thở.

2

Đường Dục lẩm bẩm hỏi: "Là ai vậy?"

Tần Thời Luật kéo người vào trong lòng: "Hồ Chính Đình, nói anh em uống say."

Nửa ngày không nghe được động tĩnh, Tần Thời Luật cho rằng cậu đã ngủ rồi, vừa mới chuẩn bị ngủ, liền nghe cậu hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

Tần Thời Luật: "Sắp hai giờ rồi."

Đường Dục giật giật, muốn đi lấy điện thoại, bị Tần Thời Luật ôm trở về: "Không ngủ?"

Đường Dục nói: "Em gọi điện thoại, anh ấy đã một phen tuổi như thế mà còn đi uống rượu vào đêm khuya thế này, còn uống say, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

...... Một phen tuổi?

Tần Thời Luật nghi ngờ cậu đang nói mớ, hắn hỏi Đường Dục: "Ai một phen tuổi?"

Đường Dục giãy giụa thoát khỏi hắn, cầm lấy điện thoại muốn bấm gọi: "Ông ngoại Hồ Chính Đình chứ ai, không phải anh nói anh ấy uống say sao?"

11

Tần Thời Luật: "......"

Là lỗi của anh, là anh không nói rõ ràng.

1

Tần Thời Luật đè tay cậu, khóa màn hình lại: "Không phải người anh này, là Đường Lạc."

Đường Dục sửng sốt hai giây, nhẹ buông tay, điện thoại liền nằm trong tay Tần Thời Luật, cậu lăn một vòng chui vào ngực hắn, "a~" một tiếng, tiếp tục ngủ.

Lồng ngực Tần Thời Luật hơi run run, cười một tiếng, "Giáo sư Vương lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, sao em lại có thể không có chút áp lực nào khi xưng huynh gọi đệ với ông ấy vậy?"

Đường Dục buồn ngủ muốn chết, hừ hừ nói: "Bình thường thoi."

3

*****

Trước khi Đường Lạc uống say đã nhắn tin cho Tiêu Sí Hành, nói mình uống hơi nhiều, bảo hắn tới đón.

Tiêu Sí Hành khiến công ty lỗ nhiều tiền như vậy, làm gì còn vẻ thanh nhàn sáng đi chiều về như lúc trước, hắn ở công ty tăng ca nên không để ý điện thoại đã hết pin, về tới nhà đã sắp 12 giờ, vừa mới tắm rửa xong lại bị Tô Ninh Tĩnh kêu đi nói chuyện, chờ hắn nhìn thấy tin nhắn của Đường Lạc đã là chuyện của hai tiếng sau.

Đường Lạc bị Hồ Chính Đình mang đi, vốn dĩ Tưởng Lục Xuyên không chịu giao người, không phải chỉ vì mệnh lệnh của Tần Thời Luật, mà hắn còn muốn trút giận.

Nhưng Hồ Chính Đình lại nói: "Nếu cậu ta thật sự xảy ra chuyện thì việc đầu tiên mà cậu ta làm sẽ là trả thù Đường Dục, chắc Tần tổng cũng không hy vọng Đường Dục xảy ra chuyện gì đâu."

Tưởng Lục Xuyên do dự một chút: "Nhưng rõ ràng vừa rồi Tần tổng đã nói như vậy."

Hồ Chính Đình nói: "Cậu chỉ cần làm mỗi việc này là được rồi, những chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết giúp cậu, bây giờ cứ giao người cho tôi, tôi đưa cậu ta về nhà trước."

Tưởng Lục Xuyên hoài nghi nhìn hắn: "Đừng nói là cậu còn muốn giúp Đường Lạc nha, loại người này đáng giá sao?"

Hồ Chính Đình nhìn thoáng qua Đường Lạc đã say bất tỉnh nhân sự: "Quả thật không đáng, coi như một lần cuối cùng đi."

*****

Giữa trưa ngày hôm sau, Hồ Chính Đình nói muốn mời Vương Hành ăn cơm, nói thế nào thì ngày hôm qua hắn đưa Đường Lạc về nhà cũng coi như vi phạm ý tứ của Tần Thời Luật, nếu Tần Thời Luật thật sự muốn tính sổ, hắn đành phải tìm cho mình một chỗ dựa.

Vương Hành cảm thấy Hồ Chính Đính có chút "vô sự hiến ân cần", nhưng vẫn tới, "Chọc phải phiền phức nên muốn cậu thu dọn cục diện rối rắm?"

Hồ Chính Đình nói: "Cũng không phải phiền phức gì lớn."

Vương Hành liếc eo hắn: "Lần trước đã nói với con rồi, về sau cách xa loại người này ra một chút, nghe không hiểu?"

Bạn bè nhiều năm như vậy đột nhiên phải "cắt bào đoạn nghĩa", Hồ Chính Đình cũng rất khó chịu: "Nghe hiểu, một lần cuối cùng."

Người phục vụ dẫn bọn họ tới phòng bao, trên hành lang đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Hồ Chính Đình nhìn qua: "Là Đường Dục."

Vương Hành cau mày.

Xác thật là Đường Dục, nhưng tại sao người đi bên cạnh Đường Dục lại là Tần Nguyên? Không phải lão Tần nói hắn chưa dẫn Đường Dục đi gặp người nhà sao?

Hồ Chính Đình cũng thấy Tần Nguyên, hắn nóng lòng muốn thử: "Chú nhỏ, chú vào trước đi, con qua đó chào một tiếng."

Vương Hành lập tức nắm cổ áo hắn lại: "Đi cái gì mà đi, quan hệ giữa con và cậu ấy rất tốt sao?"

Chính vì quan hệ không tốt nên mới muốn đi tới chào hỏi, hơn nữa bên cạnh Đường Dục còn có Tần Nguyên, tìm Tần Nguyên làm chỗ dựa hình như càng thích hợp hơn.

Vương Hành đẩy mạnh hắn vào phòng bao: "Con vào trước đi, chú đi gọi điện thoại."

Vương Hành đứng trên hành lang gọi cho Tần Thời Luật, đầu dây bên kia vừa bắt máy, Vương Hành đã lập tức hỏi: "Cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai?"

Tần Thời Luật không thèm đoán: "Thấy quỷ."

Hai chữ Đường Dục vừa mới uốn trên đầu lưỡi Vương Hành một vòng, cuối cùng lại nuốt trở vào, thật đúng là mẹ nó thấy quỷ: "Tôi thấy Tần Nguyên, cậu đoán xem cô ấy đi cùng với ai?"

Nói như vậy Tần Thời Luật liền hiểu, hắn cố ý nói: "Thời gian này hẳn là cô ấy đang ăn cơm với dượng nhỏ tương lai của tôi."

6

Vương Hành bị sặc nước miếng, không thể tưởng tượng hỏi: "...... Cậu nói cô ấy ăn cơm với ai?"

Tần Thời Luật cố ý gằn từng chữ một: "Dượng, nhỏ, tương, lai, của, tôi!"

Vương Hành: "???"

Hiện tại Tần Thời Luật không phải người cô đơn, nhưng lại lòi ra một sở thích thích kích người cô đơn: "Tần Nguyên nói cô ấy quen được một anh bạn nhỏ, lớn lên đẹp còn biết vẽ tranh, dù sao cô ấy cũng thích đến không chịu được, tôi đoán chắc chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ bắt được người thôi, chắc là cậu nhìn thấy bọn họ nhỉ?"

Vương Hành một trận hạn hán lời.

Sao trước kia hắn lại không phát hiện trong đầu Tần Thời Luật có bóng(?). Gọi vợ yêu của mình là dượng nhỏ?

Tần Thời Luật: "Chắc cậu không ghen tị đâu nhỉ? Chậc chậc, đáng thương ghê, dù sao hai người cũng chia tay nhiều năm như vậy, cũng không thể để cô ấy dây dưa với cậu cả đời được, tôi nói này, cậu cũng nên nghĩ thoáng một chút, Tần Nguyên rất vất vả mới bước tiếp được, cậu cũng phải nhanh chóng tìm cô gái nào đó bắt đầu lại đi."

"......"

Vương Hành mẹ nó nghe đến vui vẻ, tâm nói cậu cũng rất biết chơi, nhà các người như vậy có thể không lộn xộn sao!

Vương Hành: "A!"

Tần Thời Luật: "Cậu a cái gì?"

Vương Hành lại cười ha hả hai tiếng: "Tôi a dượng nhỏ của cậu!"

Tần Thời Luật coi như Vương Hành đang ghen: "Sao cậu lại chua như vậy?"

Vương Hành: "...... Tôi chua?"

Cũng không biết là ai kết hôn xong thì giống như lu dấm ủ trăm năm, trên đời này còn có người chua hơn cậu sao!

Vốn dĩ Vương Hành gọi cho Tần Thời Luật chỉ vì tò mò tại sao Tần Nguyên lại quen biết Đường Dục, hiện tại hắn ngược lại muốn nhìn một chút sau khi vị Tần đại tổng tài này biết dượng nhỏ của mình là ai thì còn có thể dõng dạc giống như bây giờ hay không.

Vương Hành nói: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tự mình đến xem vị "dượng nhỏ" này."

Vương Hành cố ý nói nửa chừng, ném cho Tần Thời Luật một cái địa chỉ rồi cúp điện thoại.

Vương Hành cười lạnh một tiếng.

Để xem một hồi cậu tới thì có thể tự tát mình hai cái hay không!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi