THIẾU GIA CON NHÀ GIÀU ĐÍCH THỰC TÁI HÔN

“Em biết, cảm ơn chú đã nhiều năm như vậy nhưng không có từ bỏ giúp em điều tra chân tướng.” Khâu Hàn chôn mặt mình vào lòng ngực Diệp Huyên Thành, nội tâm cậu đã tiếp nhận sự thật bà ngoại mình đã mất rồi, mà những đau đớn trong lòng chỉ có thể để thời gian giúp cậu chậm rãi khép lại.

Kỳ thật, trong lòng Diệp Huyên Thành cảm thấy rất may mắn vì việc Khâu gia cháy không liên quan đến những người này, Khâu Hàn đã tổn thương quá nhiều rồi, y không hy vọng hận ý trong lòng lại tăng thêm nữa, như vậy đối với cậu mà nói là quá mức tàn nhẫn, cậu không có làm sai gì cả, vận mệnh không nên trêu đùa cậu như vậy.

Công ty Diệp gia xảy chuyện lớn dần dần truyền ra ngoài, Diệp lão gia tử chống đỡ thân thể suy yếu tận lực muốn cứu vớt lại nhưng cũng khó có thể ngăn cơn được cơn sóng dữ này.

Lâm gia cùng Diệp gia lần lượt xảy ra chuyện, Khâu Hàn biết hiện tại hai nhà này đang rất loạn, vì tránh cho những người đó có hành vi gì quá kích mà liên lụy đến cậu, cậu dứt khoát không ra khỏi cửa, đối với những việc đó cũng chẳng quan tâm, chỉ ở nhà an tâm dưỡng thai. Thời điển mang thai ba tháng yêu cầu phải thật cẩn thận, nằm ở nhà là an toàn nhất, Khâu Hàn cũng muốn tạm thời quên đi những người đó, vì muốn tốt cho quá trình phát triển của bé cưng, cậu hy vọng mình sẽ luôn duy trì cảm xúc ổn định này.

Ngày hai người tổ chức hôn lễ càng ngày càng gần, Diệp Huyên Thành cũng không bị những việc đó ảnh hưởng, vẫn cứ dựa theo ngày lành tháng tốt đã chọn mà tổ chức hôn lễ. Chẳng qua vốn dĩ là y muốn tổ chức cho Khâu Hàn một hôn lễ thật long trọng nhưng hiện tại Khâu Hàn đang mang thai, Diệp Huyên Thành không muốn để cậu phải mệt, chỉ có thể tận lực đem quá trình làm đơn giản đi một ít nhưng hôn lễ vẫn như cũ sẽ long trọng và to lớn.

Khâu Hàn cứ như vậy ăn rồi uống, uống rồi ngủ, mỗi ngày nghe một chút nhạc đọc một chút sách, ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền đến hôn lễ bọn họ rồi, khách nhân đều đã tới mà Khâu Hàn còn đang ngủ.

“Khâu Hàn? Khâu Hàn!” Cố Dương đứng ở mép giường bất đắc dĩ gọi Khâu Hàn dậy: “Hôm nay là ngày cậu kết hôn đó, cậu định kết hôn trong mơ sao?”

Khâu Hàn mở mắt, ở trong chăn giãn người ra, vốn dĩ cậu định dậy sớm rồi nhưng ai ngờ dậy một chút lại ngủ lại.

Cố Dương nhìn cậu nói: “Cậu ngủ ngon thật nha, ngày quan trọng như vậy mà cậu cũng có thể ngủ nướng được đó chời.”

Khâu Hàn ngồi dậy, có chút vô tội nói: “Không thể trách tớ đâu, lúc trước tớ cũng đâu có ngủ nướng như vậy, nhưng hiện tại tớ đang mang thai bé cưng đó nha, tớ cũng không có cách nào mà.”

“Cậu còn không mau rời giường đi rửa mặt thay quần áo, cậu định để Diệp tổng cử hành nghi thức một mình sao?” Cố Dương thúc giục nói.

“Biết gòi mà.” Khâu Hàn xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm.

Khâu Hàn rửa mặt xong, nhìn mặt mình trong gương, cậu có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, những việc xảy ra ở kiếp trước giống như là xảy ra ngày hôm qua, mà ngày hôm nay cậu sẽ cùng Diệp Huyên Thành kết hôn, đây là ước mơ năm cậu mười mấy tuổi, hôm nay rốt cuộc cũng đã thành hiện thực rồi.

Khâu Hàn thay xong quần áo vừa bước ra, Diệp Huyên Thành cũng vừa vặn tiến vào trong phòng đón cậu.

Diệp Huyên Thành ôm lấy Khâu Hàn, cúi đầu nhìn cậu hỏi: “Chuẩn bị xong rồi sao?”

“Dạ.” Khâu Hàn gật đầu.

“Hôm nay có rất nhiều khách, ngay khi nghi thức kết thúc, em phải ngồi xuống sô pha liền không được đi loạn nhé, việc em mang thai còn chưa có công khai, phải cẩn thận đừng để người khác đụng phải em.” Diệp Huyên Thành dặn dò: “Nếu mệt liền về phòng nghỉ ngơi, không được giấu chú.”

“Em biết gòi.” Khâu Hàn đáp.

“Đi thôi.” Diệp Huyên Thành hôn lên trán Khâu Hàn một cái, sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài.

Khâu Hàn hiện tại rất thích ngủ, hay đi vệ sinh vào ban đêm, ngẫu nhiên còn buồn nôn nữa, Diệp Huyên Thành không muốn cậu mệt vì thế nghi thức trong hôn lễ đều tận lực đơn giản hóa.

Khi hai người xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả đều xúm lại chúc phúc, Khâu Hàn vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ, toàn bộ hành trình đều là y làm gì cậu làm theo đó, cứ như vậy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu đã cùng Diệp Huyên Thành trao đổi nhẫn hoàn thành nghi thức.

Tuy rằng việc Khâu Hàn mang thai không có công khai ra ngoài nhưng chỉ cần thấy bộ dáng Diệp Huyên Thành cẩn thận che chở cậu như vậy, người có đầu óc đều có thể nhìn ra được.

Hôm nay, người Lâm gia đều không được mời tới, đây đều là ý của Khâu Hàn, tuy rằng hết thảy đều đã qua nhưng mọi tổn thương cậu đã gặp sẽ vĩnh viễn không thay đổi, cậu tuyệt đối sẽ không giải hòa với người Lâm gia kể cả bố mẹ cậu, về sau cả đời không cần qua lại với nhau.

Người Diệp gia bởi vì còn đang tiếp nhận điều tra, cho nên cũng không có tới tham gia hôn lễ, lấy tình huống sứt đầu mẻ trán hiện tại của bọn họ, dù cho bọn họ có thể tới, cũng sẽ không có tâm tình tới tham gia hôn lễ Diệp Huyên Thành cùng Khâu Hàn.

Cha mẹ hai bên, chỉ có một mình Phương Quân Mân trình diện, nàng thấy Diệp Huyên Thành rốt cuộc cũng kết hôn như bà mong muốn, Khâu Hàn nhìn qua hẳn là cũng đã có thai, nguyện vọng ôm cháu của bà rốt cuộc cũng sắp thực hiện được rồi. Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, bà sẽ dọn đi, đi làm một số việc bà muốn làm, không muốn lại vây giữ mình trong cái nhà giam xa hoa này nữa.

Diệp Huyên Thành vẫn luôn ở tiếp khách, Khâu Hàn cũng vẫn luôn ở cùng y chào hỏi khách khứa nói chuyện, còn chưa tới buổi tối, Khâu Hàn đã chịu đựng không nổi nữa, vì thế liền về phòng nghỉ ngơi trước.

Cố Dương bồi Khâu Hàn về phòng, đỡ cậu ngồi xuống sô pha, có chút lo lắng nhìn cậu hỏi: “Cậu không sao chứ? Có cảm thấy chô nào không thoải mái không?”

“Không sao đâu mà.” Khâu Hàn lắc đầu nói: “Chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

“Cậu có muốn ăn gì không?” Cố Dương nói: “Tớ bảo phòng bếp làm rồi đưa tới, ăn xong rồi lại nghỉ ngơi.”

“Tớ không muốn ăn.” Khâu Hàn sờ sờ bụng, nghĩ thầm dù mình không muốn ăn, cũng không thể để bé cưng đói, vì thế cầm lấy điện thoại trên bàn trà, bảo phòng bếp đưa hai phần canh gà lên.

Chờ giúp việc đưa canh tới, Khâu Hàn cùng Cố Dương một bên uống canh, một bên tán gẫu.

“Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, tình tiết quá là cẩu huyết rồi, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu.” Cố Dương thở dài nói: “Ai mà có thể tưởng tượng nỗi, Lâm gia cùng Diệp gia, sẽ ra nông nỗi này chứ.”

- ------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi