THIẾU GIA HẮC ĐẠO ĐỘNG TÌNH, KHÔNG CẦM CHẮC CẢ SÚNG

25.

Anh ấy vừa mới nói xong, điện thoại lập tức vang lên.

Anh ấy liếc qua màn hình điện thoại, lấy điện thoại lắc lắc trước mặt tôi, bất đắc dĩ cười cười, sau đó nghe máy.

Là Lục Tử Kiêu.

Xong rồi!

Tôi ở bên cạnh mà đứng ngồi không yên.

Hai người trò chuyện một số chuyện làm ăn.

Vất vả lắm mới chờ bọn họ trò chuyện xong, chuẩn bị cúp máy, đột nhiên đầu dây bên kia hỏi một câu.

“Trong xe cậu có phụ nữ à?"

Tim tôi sắp vọt lên cổ họng.

“Đúng vậy, chẳng lẽ tôi không thể có phụ nữ à?" Tiếu Tử Diệp còn không sợ chết trả lời một câu.

“Là ai?”

Tiếu Tử Diệp nhìn tôi một cái, "Cậu không quen.”

“Tốt nhất là người mà tôi không quen. Tiếu Tử Diệp, tôi cảnh cáo cậu, nếu để tôi biết cậu có chủ ý gì với Trần Song, tôi sẽ giết cậu.”

“Lục thiếu gia có cần phải bạo lực vậy không, không phải cậu đã chia tay với cô ấy rồi sao?"

“Đánh rắm.”

“Tôi nghe chị em tốt của cô ấy nói.”

“Cậu muốn chết hả, đời này cũng không tới lượt cậu!”

Tôi:!

Tiếu Tử Diệp muốn làm gì?

Lục Tử Kiêu tức giận trực tiếp cúp máy.

Một giây sau, điện thoại di động của tôi vang lên.

Là Lục Tử Kiêu.

Tiếu Tử Diệp ở bên cạnh nhìn thấy, đã cười đến run người.

"Lục Tử Kiêu này, đúng là chạm một cái là nổ tung ngay. Chơi vui thật đấy.”

“Nghe đi, cô mà không nghe, đêm nay tuyệt đối cậu ta sẽ gọi máy bay tư nhân, lập tức trở về.”

Làm sao tôi nhấc máy được? Nhỡ bị phát hiện...

“Vậy anh đừng có lên tiếng”.

Nói xong, tôi ấn nút nối máy.

“Em ở đâu?” Giọng điệu của anh ấy có vẻ đã rất gấp gáp.

“Bên ngoài.”

Rõ ràng chúng tôi còn đang chiến tranh lạnh, anh quên rồi sao?

“Ở cùng với ai?”

“Lâm Xảo.” Tôi nói dối.

“Vậy em bảo cô ấy nói một câu đi.”

Tôi:?!

"Anh gọi cho em có chuyện gì không?" Tôi cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ tức giận.

“Không có việc gì thì không thể gọi cho em sao?" Anh có chút xù lông.

“Anh còn lớn tiếng với em, em cúp máy đây.” Tôi tỏ vẻ cứng rắn hơn một chút, thực ra là vì tìm lý do cúp máy.

“Em dám!”

Không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi giơ tay muốn cúp điện thoại.

Tiếu Tử Diệp ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn tôi.

“Chờ một chút!" Đầu dây bên kia lại đột nhiên thay đổi giọng điệu.

“Hửm, còn có chuyện gì?”

"Bác sĩ Trần, vết thương của anh có vẻ hơi bị nhiễm trùng..."

Tôi:?!

“Không phải miệng vết thương của anh đã sớm khỏi rồi sao?”

“Sau khi tới đây, khí hậu không hợp, vẫn nhiễm trùng mãi, đau tới nỗi không ngủ được, anh sắp chết rồi.”

Sắp chết?

Trán tôi lướt qua ba vạch đen.

Vừa rồi gọi điện đòi đánh đánh giết giết Tiếu Tử Diệp, giờ lại nhu nhược tới mức hấp hối, cũng nhanh quá rồi đấy.

“Tự anh tìm bác sĩ khám xem.”

Tôi sợ anh nói thêm gì đó nữa, chỉ muốn cúp điện thoại.

Nhưng mà sợ cái gì tới cái đó.

“Anh chỉ quen bị em nhìn, bác sĩ Trần phải chịu trách nhiệm với anh.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tiếu Tử Diệp cũng cười đến nỗi mặt vặn vẹo, còn làm động tác bịt tai.

“Về rồi nói.”

“Được, anh chờ em.”

Lúc này anh mới hài lòng cúp máy.

Cúp máy xong, toàn bộ không khí trong xe viết rõ hai chữ -- "Xấu hổ".

“Không thể tưởng được, Lục đại thiếu gia giết người không chớp mắt, giờ lại chỉ có thể bán thảm để cầu hòa.” Tiếu Tử Diệp liếc tôi một cái.

“Anh ấy cũng không phải đang cầu hòa đâu.”

“Còn không phải? Cô tin một người lớn lên ở nước ngoài như cậu ta lại không quen với khí hậu bên đó hả?” Anh ấy nói xong thì thở dài một hơi, “Quả thực cậu ta rất thích cô.”

Anh ấy nói vậy, tôi cũng không biết nói cái gì.

Mãi cho đến khi xuống xe, tôi cũng không nói thêm một câu gì với anh ấy nữa.

26.

Về đến nhà, tôi gọi điện thoại cho Lục Tử Kiêu.

Nói chuyện một lúc, tôi cảm thấy hình như anh đối xử với tôi có chút lãnh đạm.

Sao lại tức giận rồi?

Nghĩ vừa rồi tôi lừa anh, tôi như có tật giật mình, muốn dỗ dành anh, "Em có thể gặp anh không?”

“Không phải không để ý tới anh sao? Gặp anh làm gì?”

Xem đi, quả nhiên anh còn đang dỗi.

“Không phải anh nói miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng sao, không nhìn, làm sao em biết được.”

“Để chế.t quách đi không phải tốt à? Để em hẹn hò với ai khác cũng không bị ai quản, bây giờ biết quan tâm tới anh rồi sao?"

Anh âm dương quái khí nói tôi một câu.

“Vậy được rồi, anh đã không muốn nói chuyện với em, em sẽ gọi điện cho bạn học tiếp.”

“Bạn học nào? Nam hay nữ?”

“Nam.”

“Em dám gọi thử xem!”

"Anh ở nước ngoài, có thể làm gì được em chứ?" Tôi đột nhiên muốn trêu chọc anh.

“Vậy em thử xem...... Đệ.t.”

Anh vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy bên kia có chút ồn ào.

“Lục tổng, cuộc họp này còn tiếp tục không?”

“Không.”

“Vậy tiệc tối?”

“Lùi đi.”

“Anh đây là…”

“Về nhà thu thập người.”



Anh đang họp à? Tôi sợ đến mức lập tức cúp điện thoại.

Khó trách vừa rồi anh biểu hiện lạnh lùng như vậy, là bởi vì trong hội nghị có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm sao?

Vì trấn an anh, tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh.

“Lục Tử Kiêu, em trêu anh thôi, anh đừng tức giận, anh mở họp tiếp đi, em ngủ trước.”

Kết quả anh trả lời một câu: "Em sợ à?”

Giọng anh nghe có vẻ không đúng, tôi vội vàng trả lời: "Không có, Lục Tử Kiêu, em mệt thật, ngày mai nói chuyện tiếp.”

Anh trả lời: "Em ngủ một lát đi, dù sao sau đó em cũng không được ngủ nữa.”

Nhìn thấy tin nhắn, tim tôi đập mạnh.

27.

Cả ngày hôm sau, tâm trí tôi cứ bồn chồn không yên.

Nhưng khi tôi đi thăm dò tiếng gió từ chỗ Tiếu Tử Diệp, anh ấy lại nói Lục Tử Kiêu còn đang ở bên kia đàm phán hạng mục.

Tâm trạng thấp thỏm của tôi lúc này mới an ổn lại, cho rằng chuyện này cứ như thế trôi qua, kết quả buổi tối đi học, trước cửa phòng học có một người đang đứng.

Anh mặc âu phục, áo sơ mi bên trong lỏng lẻo, nút áo cởi đến nút cúc thứ hai, hai tay đút túi đứng ở chỗ đó...

Trên bục giảng, thầy giáo triết học nâng mắt kính, hỏi anh: "Bạn học, em đến đi học sao?”

Trong nháy mắt toàn bộ ánh mắt trong phòng học đều tập trung lên người anh.

“Trần Song, ra đây.”

Giọng nói trầm thấp của anh mang theo cảm giác áp bách trời sinh.

“Nhà cậu tới trường bắt cậu kìa!” Lâm Xảo vốn đang ngủ, nhưng lại bị tiếng ồn ào trong lớp đánh thức.

Nhưng đến khi cô ấy quay lại tìm tôi, tôi đã không còn ở chỗ ngồi nữa.

Tôi đang chui xuống dưới bàn.

“Tìm Trần Song?” Thầy giáo triết học nhìn quanh chỗ ngồi, nhưng không thấy tôi đâu, "Vừa rồi điểm danh vẫn còn đó mà?"

"Bạn học, bây giờ là giờ đi học, có chuyện gì..."

Thầy giáo triết học còn chưa nói xong.

Anh đã không chút cố kỵ, bước đôi chân dài đi vào phòng học, đi về phía chỗ ngồi của tôi.

“Đây là hiện trường tổng giám đốc bá đạo bắt giữ cô vợ bé bỏng bỏ trốn sao?”

“Tiểu thuyết đi vào hiện thực, nam sinh này cũng đẹp trai quá rồi.”

“Lớn lên đẹp trai như vậy, nếu cãi nhau tớ cũng muốn tự tát mình.”



Trong phòng học toàn là tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Tôi trốn dưới gầm bàn, khẩn cầu ông trời đừng để Lục Tử Kiêu tìm thấy tôi.

Đừng bao giờ tìm thấy tôi.

Nếu không thì mất mặt lắm.

Kết quả ——

Anh đi thẳng đến chỗ tôi ngồi, cả người ngồi xổm xuống, "Còn trốn nữa à?"

Tôi lấy sách chắn ngang mặt mình.

Anh đưa tay lấy quyển sách trong tay tôi ra: “Em không ngoan rồi.”

Nói xong kéo cổ tay tôi đi ra ngoài.

“Á aaaa…”

“Sắp điên rồi.”

“Rụng tim rùiii.”



Các bạn học lại hét chói tai.

“Bạn học, em không thể…” Thầy dạy Triết cả sinh sợ hãi, nửa ngày không nhả ra được một câu hoàn chỉnh.

“Thưa thầy, anh ấy… Anh ấy là anh trai em, trong nhà xảy ra chút chuyện.” Tôi giải thích với thầy.

“Hả, chuyện gì?”

"Thì..." Đầu óc tôi bị kẹt.

“Trong nhà đang cháy.” Lục Tử Kiêu trả lời thay tôi, “Cần em gái dập lửa.”

Tôi:?

“Xin lỗi, cho mượn người một hôm." Lục Tử Kiêu ghét bỏ tôi đi chậm, trước mắt bao người, trực tiếp cúi người ôm ngang tôi lên.

“Lục Tử Kiêu, anh thả em xuống." Tôi thấp giọng cầu xin anh, mặt cũng đỏ bừng.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, thật sự là quá xấu hổ.

“Nhanh như vậy đã bắt đầu cầu xin anh rồi à?" Anh khẽ nhếch khóe miệng, “Nhưng anh vẫn thích lát nữa em cầu xin anh hơn.”

“Lục Tử Kiêu, em sai rồi, thật đấy.”

Tôi thừa nhận một giây này tôi rén rồi.

Sao tôi ngờ được, anh lại trở về như thế, bắt người ngay trong trường học.

Lần này thì tốt rồi, nhờ phúc của anh, có thể tôi đã nổi tiếng toàn trường rồi.

Sau đó, ngay khi xuống cầu thang, tôi đã bị anh ném vào chiếc Maybach của anh.

“Lục Tử Kiêu!”

Tôi vừa định lên án, anh đã giữ chặt đầu tôi, cúi đầu hôn xuống.

Cũng không biết qua bao lâu, anh rốt cục buông tôi ra.

Anh trai tài xế đằng trước đã vòng vo mấy chục vòng quanh quốc lộ bên ngoài trường học.

“Lục thiếu, đi đâu bây giờ?" Tài xế run rẩy hỏi.

Lục Tử Kiêu nhướn mày nhìn tôi, "Đến chỗ anh nhé?”

“Không được, em phải về phòng.” Bỗng tôi có hơi hoảng: “Tối nào phòng em cũng bị kiểm tra phòng, em không thể không về được.”

Anh chỉ nhìn chằm chằm tôi không nói lời nào.

"Thật sự, không về sẽ rớt môn đấy.”

“Sẽ không tốt nghiệp được.”

“Về sau ra ngoài cũng sẽ không kiếm được việc làm.”



Tôi bịa ra một đống lý do, vẻ mặt anh kiểu: anh xem em bịa tiếp thế nào.

“Qua chỗ anh đi.” Lúc này giọng nói của anh vô cùng chắc nịch.

28.

“Em muốn xuống xe.”

"Trần Song, em cảm thấy lần này em còn trốn được sao?" Anh cười nhìn tôi, "Em thật sự muốn bạn trai em làm hòa thượng à?"

“Em…”

Tuy rằng không phải tôi không nghĩ tới ngày này, nhưng lúc chuyện tới gần ngay trước mắt, tôi vẫn sợ muốn chết.

“Được rồi, anh sẽ không ăn em.”

Anh nói xong ôm tôi vào trong ngực, "Để anh ôm một lát.”

Đến nhà anh, anh trực tiếp bế tôi lên lầu hai.

Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi biết.

Lúc ở trên xe tôi có nhắn tin cho Lâm Xảo xin giúp đỡ: "Làm sao bây giờ?”

"Đương nhiên là hưởng thụ chứ sao, còn có thể làm sao bây giờ?"

“Hôm nay Lục Tử Kiêu đẹp trai muốn chết.”

Tôi:...

Tôi không nên hỏi cô ấy mà.

Lục Tử Kiêu liếc qua giao diện điện thoại của tôi, khóe miệng mỉm cười, "Hỏi cô ấy còn không bằng hỏi anh, em có cái gì không biết, anh dạy cho em.”

Tôi thèm anh dạy chắc.

Tên cầm thú này, vừa mới vào nhà đã đè tôi lên cửa hôn tôi.

Hôn đến mức hai tai tôi nóng lên, anh còn không muốn sống mà nói ra những lời tâm tình mê người kia.

"Lúc trên máy bay bay về, anh vẫn luôn nghĩ nên trừng phạt em như thế nào."

"Nhưng gặp được em, anh lại luyến tiếc."

"Thật ra cũng chỉ có vài ngày không gặp, sao lại nhớ em đến vậy?"

“Em đã rót canh mê hồn gì cho anh thế?”

“Tiểu Song Song.”



“Đủ rồi anh đừng nói nữa." Tim của tôi như muốn nổ tung luôn rồi.

"Em có biết dáng vẻ sợ hãi của em bây giờ đáng yêu đến thế nào không?"

“Lục Tử Kiêu, anh đứng đắn một chút đi.”

“Thích loại đứng đắn nào cơ?”

“Lúc chọc anh xù lông, không ngờ tới hậu quả này sao?”

“Hay em cố ý chọc anh, là vì cái này?”

Anh buồn cười mà nhìn tôi.

“Lục Tử Kiêu, anh thật đáng ghét.”

“Đáng ghét sao? Nhưng anh rất thích em.” Anh cười càng thêm xấu xa, “Song Song đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng.”

Tôi tin anh có quỷ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi