THIẾU GIA KIỀM CHẾ MỘT CHÚT

Quá trình đi tới Càn Nguyên giới tiến triển rất thuận lợi, một đường đến Càn Nguyên giới, mọi người cũng không cưỡi xe ngựa hay kỵ linh thú nữa, đều ngự kiếm phi hành.

Không nói ai khác ngoài đệ tử Ngự Kiếm Môn, tư thế ngự kiếm thật ra cực kỳ đẹp, trang phục thống nhất thêu hoa văn trắng, động tác đồng loạt, phối hợp thêm chút vẻ mặt, mười phần vui tai vui mắt.

Tề Thiên Dương giật nhẹ cẩm y màu tím hoa lệ trên người, nhìn thân thể mình rõ ràng đã co lại một vòng, có chút khó chịu.

Lúc viết truyện không chú ý khác biệt “Thiếu niên” “Thanh niên” là cái gì, cảm thấy Dương Tiểu Điên nhỏ hơn một cỡ không có gì ghê gớm, dù sao bản thân cậu qua năm cũng mới mười chín, chính là lúc thanh xuân vô địch, nhưng chân chính đứng chung một chỗ cùng một đám nam tử trưởng thành, Tề Thiên Dương mới phát hiện, đệt con mẹ nó chứ thanh xuân vô địch, chiều cao mới là trọng yếu nhất có được không?

Lăng Vân Bích phì một tiếng bật cười, thấy sắc mặt Tề Thiên Dương càng đen, mới có thái độ đoan chính đề nghị: “Ngươi có thể thỉnh luyện đan sư giúp ngươi luyện chế mấy lò Sinh Tức đan, có thể khiến cho thân thể của ngươi trưởng thành đến thời kì cao nhất, mặc dù là một lần, hiệu quả chỉ có nửa tháng, nhưng loại đan dược này tạp chất cực kì ít, sử dụng nhiều lần cũng không có hại gì.”

Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, vẫn cự tuyệt, vừa nghĩ tới luyện đan sư cậu liền nghĩ đến Cố Thiên Hàn, vừa nghĩ tới Cố Thiên Hàn cậu đã sợ hãi cả người, vì điều này, còn không đáng cho cậu phiền lòng.

Lăng Vân Bích không có ý kiến gì cứ tùy theo cậu.

Kỳ thực Tề Thiên Dương vẫn cảm thấy mình nhặt được bảo bối, quá trình Sở ngựa giống thu phục mười ba tiên khí vô cùng đơn giản thô bạo, thông thường đều là thực lực đến trực tiếp nghiền ép qua, nhưng trên thực tế mười ba tiên khí đối với hắn không có tác dụng gì, bởi vì Sở ngựa giống hắn là kiếm tu, người ta đều một đời chỉ tu một kiếm, muốn tiên khí lòe loẹt này kia làm gì chứ? Mười ba tiên khí đối với Sở ngựa giống mà nói càng giống như vật phẩm được thưởng khi vượt ải vậy.

Trong nguyên văn Lăng Vân Bích bị mạt tiêu mất ý thức rất sớm, tiên khí phía sau cũng là bị bạo lực thu phục chiếm đa số, bởi vì Càn Khôn Đồ tồn tại nên chỉ có thể càng thêm phụ thuộc, thế là chẳng có ai biết những khí linh được linh khí thiên địa uẩn nhưỡng ra này, chính là bách khoa toàn thư trong tu chân giới.

Tề Thiên Dương không hiểu sao lại nhớ lại một tiết mục tấu hài ngắn: “Tôi biết tất cả mọi chuyện, nhưng tôi vẫn không nói ra.”

Có thể có được một khí linh biết tất cả nhưng không giữ riêng cho mình, cậu cũng đủ may mắn rồi.

Đoàn người tiến vào Càn Nguyên giới, ngự kiếm phi hành một ngày vạn dặm, rất nhanh đã đến chủ thành Càn Nguyên giới, Nghênh Tiên thành.

Lấy danh tự này khá là khôi hài, cứ như tiệm cơm tửu lâu, nhưng lại là khắc họa chân thật của tòa thành này.

Bởi ở nơi lân cận lối vào Càn Nguyên Tam Thế cảnh, Nghênh Tiên thành mỗi ngày nghênh đón không biết bao nhiêu người tu chân, có lẽ do Càn Nguyên Tam Thế cảnh, linh khí của Càn Nguyên giới thậm chí còn mỏng manh hơn rất nhiều hạ giới, linh khí mỏng manh thông thường sẽ tạo thành hai loại cực đoan, một là không có chút linh căn nào, không thể thu nạp linh khí, hai là linh căn siêu phàm, một khi thu nạp linh khí giống như động không đáy, đương nhiên, người sau so với người trước ít hơn nhiều, nói là vạn người chọn một cũng không quá đáng.

Cứ như vậy, đệ tử có linh căn thiên phú từ rất sớm đã bị chọn đi, còn dư lại đều là người vô vọng tu chân, trải qua mấy đời đã thành bách tính thế tục, đối với bách tính thế tục mà nói, bay tới bay lui gì đó, còn không phải là bản lĩnh thần tiên sao?

Bởi vì đợt trước vẫn còn các tu sĩ ở bên trong, cần phải đợi thêm chốc lát, đoàn người liền tìm khách sạn ở lại, bọn họ đến vừa khéo, còn cách nửa ngày, đừng nói khách sạn, ngay cả thanh lâu cũng đầy người, nghe đâu Triệu gia đại tiểu thư Triệu Thanh Ca vì tranh một viện tử vừa ý, cưỡng chế đuổi một tu sĩ kỳ Phân Thần ra ngoài.

Tề Thiên Dương một bên nghe mấy đệ tử Ngự Kiếm Môn kia nghị luận Triệu Thanh Ca điêu ngoa cùng mỹ mạo ra sao, một bên bình tĩnh mà húp cháo ăn bánh bao, nguyên liệu nấu ăn có chứa linh khí cùng thủ pháp nấu nướng đặc biệt của tu chân giới triệt để biến cậu thành một kẻ tham ăn.

Mỹ nhân ai cũng yêu, nhưng nữ nhân của Sở ngựa giống, cậu vẫn là xin thứ cho kẻ bất tài, Triệu Thanh Ca, đại tiểu thư Triệu gia trong ngũ đại thế gia, con gái tộc trưởng, thân phận so với Tề Băng Nhi còn cao hơn một chút, bởi mẹ đẻ được sủng ái vô cùng, có thể nhìn ra là chân ái của đồng chí tộc trưởng Triệu Viễn Đình, ngay cả đệ tử đích tôn còn phải một mực cung kính với nàng, duy nhất chỉ có đệ đệ con vợ cả hận mẹ con các nàng tận xương tủy, cuối cùng đang sống bị nàng lột da trút xương, thần hồn yên diệt.

Tề Thiên Dương cắn một cái bánh bao, kỳ thực vừa bắt đầu cậu muốn viết là một cô gái như Quách Phù vậy đó, điêu ngoa nhưng cũng rất động lòng người, nhưng viết viết rồi lại không được bình thường, cuối cùng viết xong nội dung câu chuyện hành hạ đệ đệ ruột đến chết, cậu quả thực đã đổ một thân mồ hôi lạnh, lấy nước lạnh tắm, quay lại liền viết cho Triệu Thanh Ca chết.

Lúc trước còn tưởng rằng mình tam quan bất chính cộng thêm huyết tinh biến thái, bây giờ mới biết, cậu sáng tạo là một thế giới chân thực, cậu có thể nắm giữ vận mệnh của bọn họ, nhưng không cách nào nắm giữ tâm lý của bọn họ, thậm chí tính cách do cậu miêu tả ra thế mà cũng chỉ là một mặt của họ mà thôi, Cố Thiên Hàn chính là ví dụ tốt nhất.

“Vậy đó hả, Triệu Thanh Ca đáng sợ như vậy?” Lăng Vân Bích kinh ngạc.

Tề Thiên Dương: “…” Holy shit! Tại sao cậu luôn xem nhẹ học sinh dự thính trong thức hải này chứ?

“Bất quá Triệu đại tiểu thư đắc tội dù sao cũng là…” Một tên đệ tử Ngự Kiếm Môn liếc mắt về phía Tề Thiên Dương một cái, thấp giọng nói: “Sợ là không dễ thu dọn đâu?”

Bèn có người cười đùa, âm thầm truyền âm: “Ngươi cho là Triệu đại tiểu thư kia không biết? Tuy là đắc tội, nhưng ai có năng lực chỉ vì một trưởng lão tạm trú ở Tề gia mà trách tội nàng? Trái lại càng tăng danh tiếng cho nàng ta.”

Kim Đan kỳ truyền âm chỉ phòng được cùng cấp trở xuống, trưởng lão Ngự Kiếm Môn nghe vào tai, không khỏi nhìn về phía thiếu niên áo gấm kiêu căng bàn đối diện, nghi hoặc nghĩ, người như vậy, thật sự nhịn được khẩu khí kia?

Lăng Vân Bích thật ra cũng nghe thấy, đang do dự có nên nói cho Tề Thiên Dương biết hay không, đã thấy cậu xiết chặt đũa, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Đúng rồi, cõi đời này không cấm chế nào có thể phòng được lỗ tai của đấng tạo hóa.

“Đáng tiếc cô nương đi theo bên người trưởng lão kia, nghe đâu cũng hoa nhường nguyệt thẹn, bị Triệu đại tiểu thư một roi đánh hư mặt, không thể nhìn.”

“Roi của Triệu đại tiểu thư? Chính là cái ngâm dịch của trăm loại rắn kia đó sao? Thật đúng là bị huỷ rồi.”

Sắc mặt Tề Thiên Dương càng lúc càng khó coi, Ngự Kiếm Môn bên kia dần dần phát hiện manh mối, đều không lên tiếng, chỉ có hai đệ tử đưa lưng về phía Tề Thiên Dương vẫn không nhận ra, thảo luận vui vẻ.

“Mấy vệ sĩ Tề gia kia đều để trang trí thôi hả? Cô nương tốt…” Có người tiếc hận.

“Ta nói này Tống Nhất Triêu, mỹ nhân che mắt thì thế nào? Chính chủ còn ở chỗ chúng ta này, một trưởng lão làm sao dám động tới đại tiểu thư Triệu gia?”

Nghe đến đó, Tề Thiên Dương lên cơn giận dữ, nặng nề đập bàn, túm cổ áo một đệ tử Tống Nhất Triêu trong số đó lên, “Người ở đâu? Dẫn ta đi!”

Tống Nhất Triêu ngẩn người, không biết thiếu niên trước mắt đều là Kim Đan kỳ giống hắn làm thế nào nghe được truyền âm của mình, lại không đề phòng cậu lập tức chỉ ra phương hướng địa điểm: “Rẽ qua hẻm sau, phố Đông Hoa đi về phía tây năm dặm, khách sạn Thanh Phong, Triệu đại tiểu thư ở bên trong. Một nhóm Tề gia tạm ở Y Nhân lâu, cuối đường Tây Hoa.”

Người Tề gia cư nhiên bị đẩy đến nơi trăng hoa!

Tề Thiên Dương thả Tống Nhất Triêu ra, mặt lạnh nén giận, sải bước đi ra ngoài.

Tống Nhất Triêu ngập ngừng quay đầu: “Bình Giang trưởng lão…”

Tiền Bình Giang thở dài, “Nhớ kỹ, chuyện này không liên quan đến chúng ta.”

Nếu không phải chủ Tề gia không có mặt, người trưởng lão kia không dám cùng người nhà họ Triệu tranh đấu, Triệu Thanh Ca cũng không đến nỗi hung hăng thành cái dạng đó, hiện tại, ai chịu thiệt còn không chắc đâu.

Tề gia xuất yêu nghiệt, đời đời có con cháu phi thăng, cũng chính vì thực lực quá mạnh, mạnh cỡ mấy chục ngàn năm mới có hai tán tiên, không thì thế lực tại tu chân giới cũng không yếu đến mức phải cùng những gia tộc khác xưng thế gia, bây giờ có Thần Hiên kiếm tiên, bố cục này… thật vi diệu. ( =]]] ý ở đây hình như nói là nhà họ Tề giỏi quá phi thăng hết ít ai ở lại che chở cho người nhà.)

Tề Thiên Dương rời khách sạn đi thẳng đến phố Tây Hoa, tuy rằng cậu bây giờ hận không thể một kiếm chém Triệu Thanh Ca thành hai khúc, nhưng nỗi lo cho Ninh Lạc lại chiếm thượng phong, đây là cô gái đầu tiên trừ Cố Kiều Kiều ra cho cậu cảm giác của một cô em gái, bởi vì cậu không có mặt nên bị người hủy dung… Cảm giác áy náy trong nháy mắt tăng cao, Tề Thiên Dương bước lên phi kiếm, cấp tốc lao về phía phố Tây Hoa.

Yến Thanh nhíu chặt lông mày, nhìn Nghiêm Bách Lý bước ra khỏi phòng, “Thế nào?”

Nghiêm Bách Lý lắc đầu: “Thương thế rất nặng, giải độc đan bình thường chỉ có thể áp chế nọc độc ăn mòn, vết thương vẫn đang chuyển biến xấu, nha đầu này không sống nổi.”

“Triệu Thanh Ca này tại sao độc ác như vậy!” Người hầu cận đi theo sau lưng Nghiêm Bách Lý cả giận nói.

“Chu Thanh!” Nghiêm Bách Lý quát lạnh.

Yến Thanh vung vung tay, có chút mệt mỏi nói: “Thôi, hắn cũng là tức không nhịn nổi, ngay cả chúng ta, cũng có nhịn được cơn giận này đâu?”

Nghiêm Bách Lý không nói gì.

“Đợi các vị thiếu gia trong tộc trở về, rồi hãy thương lượng tiếp, hai người chúng ta không làm chủ được.”

“Vậy thì để ta làm chủ!” Thanh âm lạnh lùng truyền vào lỗ tai của mọi người, Tề Thiên Dương dừng phi kiếm, một đường xông vào nghe thấy câu này, nổi giận đùng đùng nói.

Cậu mới rời đi bao lâu? Người của cậu thế mà uất ức thành như vậy rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi