THIẾU GIA KIỀM CHẾ MỘT CHÚT

Cố Thiên Hàn bị chứng mù mặt bẩm sinh, từ nhỏ nhìn đâu cũng một bộ mặt, mơ hồ không rõ, nữ nhân có đẹp đi chăng nữa, nam nhân có anh tuấn cỡ nào, lạc vào mắt hắn, không khác gì củ cải rau xanh.

Hắn không phải một người hướng ngoại, gặp vấn đề cũng không nói với ai, cái tật không phải bệnh này mãi đến năm hắn bảy tuổi mới được phát hiện, sau khi phát giác tật này không cách nào sửa được, các trưởng bối trong nhà cũng không hề kinh hoảng, mà là tỉ mỉ dạy hắn làm sao không cần mắt cũng phân biệt được hình dáng, màu sắc của mọi người, bây giờ nếu có một người đứng trước mặt hắn, hắn sẽ có một trăm cách nhận biết thân phận của đối phương, đồng thời không thất lễ mà trò chuyện với nhau.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tề Thiên Dương, hắn thừa nhận bản thân đã bị đầu độc, ngũ quan tươi sáng, biểu tình sinh động, là màu sắc rực rỡ nhất hắn từng gặp qua trong đời, khiến hắn không thể nào tự chủ mà đến gần, muốn giữ lấy. Nhưng đồng thời hắn cũng rõ ràng, loại cảm tình này đến quá nhanh, quá đột ngột, vốn đã bất ổn, cần bỏ công chăm sóc mới đơm hoa kết quả, lúc mới quen còn chưa được bao lâu đã chia xa, đối với một mầm cây giống mà nói thì đó là một tai họa. Có thể nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào sáng tỏ kia bất chợt để lộ đủ loại tâm trạng, hắn phát hiện mình không tài nào chống cự nổi.

Vì vậy mới mang theo huynh muội họ Ninh quay về cốc trị liệu, vốn tưởng rằng không cần nhiều thời gian lắm, mà thực tế cũng không mất bao lâu, nhưng trên đời có một việc rất tàn nhẫn, không phải của ngươi, vĩnh viễn nó sẽ không bao giờ thuộc về ngươi, hắn cùng lắm chỉ chậm một chút, y đã không còn liên quan gì đến hắn nữa.

Mấy ngày nay vui vẻ đấu khí với Sở Hàn Phi, biết rõ không nên làm bộ như chẳng có gì mà đi theo bên cạnh Tề Thiên Dương, hắn nghĩ đây quả thực là một giấc mộng, hắn khẳng định, bất luận có thích một người hay không, niềm kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép hắn làm vậy.

Thích Tề Thiên Dương không phải hắn, mà là mắt của hắn, hắn lưu luyến đám mây chưa từng gặp qua, gần như muốn nhấn chìm cả bản thân vào trần ai.

Cố Thiên Hàn bỗng sực tỉnh, khí tức trên người hắn xảy ra biến hóa, có gì đó đen tối đang nhanh chóng hội tụ lại quanh hắn.

Sở Hàn Phi vốn đang đối chọi gay gắt với hắn chợt ngẩn ngơ, cái, cái kiểu này không đúng! Không phải nói tình địch gặp nhau mắt đỏ sòng sọc, tiếp đó một câu không hợp nảy sinh đánh nhau, cuối cùng bị mình đánh gục quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thề rằng không dám tiếp cận thiếu gia nhà mình nữa hay sao? Cứ tự nhiên đột phá như vậy à?

Mắt thấy mây kiếp đen xám không ngừng hội tự trên không, Sở Hàn Phi giật giật khóe miệng, không dây dưa với Cố Thiên Hàn nữa, kết thủ thế, linh quang lóe lên rồi bay khỏi nơi này, hắn không muốn bị sét đánh chung với y đâu. hơn nữa trong động phủ của Tề Thiên Nhai không cần phải hộ pháp.

Cố Thiên Hàn vốn là tu sĩ hậu kì Phân Thần, năm nay hắn cùng lắm cũng không quá sáu trăm tuổi, so sánh với đám đệ tử thiên kiêu thì có vẻ lạc hậu, nhưng luyện đan sư vốn không xem trọng tu vi cao thấp, với bộn họ mà nói. tu vi chỉ đem đến cho họ tuổi thọ, còn thân phận, địa vị, tôn nghiêm của họ, tất cả đều đến từ phẩm chất đan dược do chính họ luyện ra, đối với họ mà nói, trở thành luyện đan sư cấp Thiên, yên ổn phi thăng mới là mộng tưởng cuối cùng, dựa vào tu vi phi thăng trái lại, chính là một loại sỉ nhục. Lấy thực lực luyện đan sư cấp Địa của Cố Thiên Hàn, hắn hoàn toàn xứng đáng trở thành vương giả trong số đệ tử ngũ đại thế gia cũng thế hệ.

Kết quả vương giả này con mẹ nó ngay cả tu vi cũng muốn thăng cấp à! Còn muốn người ta sống nữa hay không đó!

Nghe được tin tức này, tất cả mọi người hận không thể đi tới đạp hắn hai cái. Tề Thiên Dương cũng rất muốn đạp hắn, đương nhiên không phải vì chuyện thăng cấp, bản thiếu gia tỏ vẻ cậu không có hẹp hòi thế đâu.

Lăng Vân Bích còn chưa dứt vẻ hả hê, trên đầu đã bị cú một cái, Tề Thiên Dương thu hồi vỏ kiếm, con mắt trừng lớn, “Ngươi lặp lại lần nữa?”

“Mười ba tiên khí không biết trúng gió gì đều đã nhận chủ giống như ta, trước đó ta chưa nhận ra, nhưng bây giờ Cố Thiên Hàn đang độ kiếp, chuyện khế ước giữa hắn và cái đỉnh thủng kia cũng không giấu được.” Lăng Vân Bích lập tức nói.

Trời mới biết nó cũng rất khiếp sợ đó được không! Nếu không phải đột nhiên phát hiện cái đỉnh thủng kia ký khế cùng người không nhịn được liên hệ mấy tiên khí khác, nó cũng không biết bọn chúng tự dưng đều nhận chủ! Ngay cả lão đại Vấn Tâm Kính cũng thế! Tính ra nó cũng không phải kẻ đầu tiên, chí ít cái đỉnh thủng kia đã sớm nhận chủ từ hai trăm năm trước!

“Nói tiếp!” Tề Thiên Dương thốt.

Lăng Vân Bích suy nghĩ một chút, “Chả trách với cái thị lực có vấn đề kia của Cố Thiên Hàn mà còn nhất kiến chung tình với ngươi?”

Trên trán Tề Thiên Dương bật gân xanh, cậu nắm quyền, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Đây, đến, cùng, là, chuyện, như, thế, nào!”

Lăng Vân Bích giật giật khóe miệng,:”Còn thế nào nữa? Có người thích là chuyện tốt không phải sao?”

Tề Thiên Dương lộ vẻ vừa khóc vừa cười: “Bị nữ nhân thích là chuyện tốt, bị nam nhân thích…” Cậu chợt thay đổi sắc mặt, nổi giận hét lớn: “Ngươi mẹ nó thử ta xem!”

Ta là thẳng nam! Thẳng nam! Tổ tiên tám trăm đời cũng không có huyết thống thích đồng tính!

Thấy tề Thiên Dương tức giận, Lăng Vân Bích cũng không dám nói giỡn với cậu nữa, thành thật giải thích với cậu: “Mười ba tiên khí là trời đất dưỡng thành, gần gũi với nguồn gốc thế giới nhất, vì thế chúng ta bẩm sinh đều có hảo cảm với ngươi, người để chúng ta nhận chủ phải có độ phù hợp rất cao, không phải chuyện tạm thời, nên thành ra bọn họ cũng phải thích ngươi như chúng ta…”

Tề Thiên Dương đã không còn muốn nói gì thêm nữa, lần đầu tiên cậu biết thế giới mình sáng tác có tấm màn đen che phủ lớn như vậy, tiên khí và kí chủ nhất định phải thích tạo hóa, bằng không không thể ngồi vào cương vị, ngồi vào cương vị rồi cũng không có giấy phép.

Đột nhiên Lăng Vân Bích nói: “Thật ra…”

“Thật ra cái gì?” Tề Thiên Dương mang theo một tia hy vọng cuối cùng, “Ngươi muốn nói cho ta biết thật ra thế giới sẽ tự động bù đắp hết đúng không? Sau đó ngoại trừ Cố Thiên Hàn, kí chủ của tiên khí còn lại đều là em gái rất dễ thương? Giống như Cố Kiều Kiều chẳng hạn?”

Cố Kiều Kiều chính là cô bé cậu quen lúc vừa đến thế giới này, suốt ngày cứ luôn miệng gọi cậu ca ca, thật lòng rất dễ thương có biết không hả! Nếu là em gái như vậy, ngẫm lại cũng không phải không thể tiếp thu…

Lăng Vân Bích không chút do dự đánh nát hy vọng của Tề Thiên Dương, “Không có, tụi tôi một bọn đàn ông sao lại đi tìm nữ nhân làm ký chủ được chứ, rất bất tiện.”

Tề Thiên Dương mắt chết trân nhìn Lăng Vân Bích, vô cùng muốn nấu một chén canh đá tảng.

“Nhưng mà,” Lăng Vân Bích còn nói thêm: “Ngươi là Tạo hóa, là nguồn gốc ban sơ, thích ngươi là bản tính trời sinh, nhưng chẳng nghe ai nói thích thế giới đến nỗi muốn lấy hắn về cả.”

Tề Thiên Dương đã không còn hy vọng gì với Lăng Vân Bích thường xuyên gạt người, cậu vô cảm nói: “Đúng hay không sao lại còn thế nhưng?”

Lăng Vân Bích cười hắc hắc: “Thế nhưng bọn họ sẽ không thể làm rõ được rốt cuộc là bản thân hay bản tính, nhất định phải trải qua quá trình tự mình khám phá, Cố Thiên Hàn đã khám phá ra, phía sau hắn còn mười một người xếp hàng nữa thôi.”

Tề Thiên Dương: “…”

Không ngờ cái sự yêu thích đó lại không phải là “thích”, nếu thật vậy thì cậu sẽ thảm lắm, bởi vì người ta căn bản không phải thích cậu, sau này còn phải vượt ải tình, thông suốt tỉnh ngộ mới được đúng không?

Hãm hại, đúng là hãm hại mà.

Tề Thiên Dương bất chợt nhớ đến Sở Hàn Phi, hắn là chủ vận mệnh của thế giới này, theo lý thì sẽ càng yêu thích căn nguyên thế giới hơn, vì lẽ đó, hắn phải chăng cũng có một quá trình như vậy? Nhất kiến chung tình, càng thêm si mê, mê hoặc đủ thứ, rồi khám phá được cửa ải tình yêu?

Tề Thiên Dương chợt nhận ra bản thân đã nghĩ nhiều, ngay từ đầu đã sai. Cậu đi đến thế giới xa lạ này, cứ theo bản năng mà ngăn cách bản thân ra khỏi nơi này, dùng một quyển tiểu thuyết đi so sánh với người mà mình căn bản không quen cũng chẳng biết, cho rằng mọi thứ sẽ dựa theo những gì bản thân tưởng tượng mà xảy ra. Nhưng cậu đã quên, tự thế giới này đã là một cá thể hoàn chỉnh, mỗi nhân vật đều sinh động, có sinh mạng hoàn chỉnh của riêng mình, cậu sao có thể cứ dùng hai chữ ngựa đực đi kết luận cả cuộc đời người khác chứ? Từ khi biết Sở Hàn Phi ngày đầu tiên, có lúc nào mà hắn mờ ám với nhân vật nữ cơ chứ?

Cho nên, Sở Hàn Phi, thật sự thích cậu? Ngay từ đầu đã thích cậu, cho tới tận bây giờ ư? Chỉ là hắn vẫn chưa khám phá ra tình cảm của mình, không biết loại yêu thích này không phải “thích” chân chính, không bao giờ nâng cấp thành yêu, chỉ là bản năng mà thôi?

Tề Thiên Dương không đáp lời, trong phòng bỗng chốc lâm vào yên tĩnh đáng ngờ.

Qua một lúc lâu, cậu bỗng nhiên đưa tay vỗ đầu một cái, thì thào tự nói: “Thật là, mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ…”

Mặc dù chuyện Nguyên Ứng chưởng môn lên tiếng để Vân Tĩnh tôn chủ nhận Tề Thiên Dương làm đệ tử bị các trưởng lão xem là nói sảng, nhưng việc vẫn truyền ra ngoài, Tề Thần Hiên biết ngọn nguồn đầu đuôi, nhất thời bàn tính trong lòng vang lên lạch cạch. Ngoài miệng nói, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết, lúc này có thể nói là lúc Vân Tĩnh lạnh nhất, ông đưa một khối than sang, phi, một đồ đệ, còn chính là thiếu gia nhà họ Tề quý như vàng đắt như ngọc, chẳng khác gì gián tiếp che chở cho Tĩnh Viễn phong, sao còn phải sợ Vân Tĩnh y không dạy dỗ cháu ngoan của mình như con ruột cơ chứ?

Thật sự cũng không phải ham mê gì tài cán của y, nếu bàn về tài cán, Tề Thần Hiên ông chẳng lẽ lại kém sao? Chỉ có điều một sư phụ tốt khó kiếm lắm, vừa phải có kinh nghiệm không dạy hư học sinh, lại muốn y toàn tâm toàn ý dạy đồ đệ, không có tâm tư nào khác, lấy tính cách cháu trai nhà mình, chắc chắn không chịu nổi ủy khuất, còn phải được sư phụ coi trọng, đồng môn tôn kính, hơn nữa tu vi ít nhất phải Đại Thừa là điều kiện tiên quyết, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có Vân Tĩnh tôn chủ phù hợp.

Thứ nhất, tu vi cao, chỉ cần y qua ải tâm cảnh, sau này sẽ trụ được rất lâu, có thể cho Thiên Dương đầy đủ thời gian học tập.

Thứ hai, có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn đệ tử y dạy dỗ, không khác rồng phượng trong đám người là bao, ngoại trừ cái tên bại hoại Lam Vĩ kia, đệ tử còn lại mỗi người đều tôn kính y có thừa, hiển nhiên do đạo đức người thầy tốt.

Thứ ba, khi y cần sự ủng hộ nhất, để Thiên Dương trở thành đệ tử của y, chắc chắn sẽ khiến Dương nhi tăng được nhiều ấn tượng trong sư môn, điều này sẽ giúp các sư huynh sư tỷ tu vi cao hơn Dương nhi sẽ không khinh thường hay khi dễ nó, cuộc sống thoải mái mới là điều tốt nhất.

Nói tóm lại, Vân Tĩnh tôn chủ quả nhiên là một người khó tìm.

Chỉ là, Tề Thần Hiên sờ cằm, vẫn lâm vào tự hỏi như đứa cháu lớn: Chuyện Vân Chân tôn chủ, chung quy có một vấn đề, ngộ nhỡ bọn họ đưa mặt ra, người ta lại không chịu nhận, vậy cái mặt này biết để đâu

đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi