Mã Phi Dương nói khích: “Trước kia chơi vé số trúng độc đắc, bây giờ bạn gái cũ gặp nạn rồi kìa, sao hả, không nỡ à?”
Khương Phàm Thư biết e rằng Trương Hàm đã tiêu gần hết tiền rồi, cô nhẹ nhàng đẩy Trương Hàm.
“Hay là tớ bán túi xách mà cậu tặng cho tớ nhé?”
Trương Hàm lắc đầu, anh nhìn Diệp Thiên Tường.
“Đúng là mắt của Trần Linh không tốt, dễ nhìn nhầm”.
Trương Hàm đã hoàn toàn thất vọng về Trần Linh, nhưng vào lúc cô ta gặp nguy hiểm về tính mạng, anh vẫn niệm tình xưa, không ngại giơ tay ra giúp đỡ.
“Ha ha, ban đầu thích mày là đã nhìn nhầm rồi”, Diệp Thiên Tường rít: “Hay là thế này đi, mày chi bao nhiêu thì tao chi bấy nhiêu, sao hả?”
Diệp Thiên Tường cảm thấy mình thông minh thật, nếu làm thế thì vừa tìm được lý do để khỏi phải chi tiền, vừa có thể hạ nhục Trương Hàm một phen.
Quá lắm thì Trương Hàm chỉ có thể lấy ra vài trăm tệ mà thôi, số tiền nhỏ nhoi ấy chẳng là gì với cậu ta cả.
Mã Phi Dương cũng phì cười.
“Đúng thế, Trương Hàm chi bao nhiêu thì bọn tôi chi bấy nhiêu, mọi người nói xem, thế có công bằng không?”
Mọi người đều im lặng, xem ra hai cái tên công tử nhà giàu như Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường không muốn bỏ tiền ra nên mới nói như thế.
Trương Hàm chẳng có bao nhiêu tiền, vừa khéo mượn cái cớ này để bản thân mình chi ít một chút.
Ai mà ngờ Trương Hàm lại nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Bọn mày nói thật không?”
“Tất nhiên rồi, thằng nghèo mạt rệp nhà mày chi được bao nhiêu thì bọn tao cũng sẽ chi bấy nhiêu”.
Mã Phi Dương tỏ vẻ đắc ý.
Theo như những gì hắn biết, mặc dù gần đây Trương Hàm ăn ngon hơn trước kia một chút, thế nhưng vẫn chỉ quanh đi quẩn lại ở căn tin và mấy quán lề đường mà thôi, vốn không hề phát tài.
Bởi thế hắn cũng không lo lắng Trương Hàm có thể lấy ra được bao nhiêu tiền.
“Đây là do chính miệng mày nói, mọi người làm chứng nhé”.
“Mã Phi Dương tao quỵt nợ ai bao giờ, mỗi nói thôi thì không có ích gì đâu, mày mau cầm tiền ra đây!”
Mã Phi Dương cười sằng sặc.
“Ờ…”, Trương Hàm sờ túi: “Bây giờ tớ đi lấy, mọi người chờ cho một lúc”.
“Ấy, đừng để cho bọn tao đợi lâu quá đấy, đi nhanh về nhanh!”, Diệp Thiên Tương cười mỉa, còn tưởng rằng Trương Hàm không lấy ra được tiền nên mượn cớ chuồn đi chứ.
“Đừng có đi luôn nha, cả lớp đang đợi mày về đấy”.
Truong Hàm hờ hững gật đầu.
“Mày đợi chi tiền đi…”
“Được được được…”, Diệp Thiên Tường vỗ tay: “Tao đợi đấy!”
Trương Hàm đi ra khỏi phòng học, bước nhanh về phía ngân hàng.
Hừ hừ, chúng ta xem xem ai có thể hố được ai.
Sau khi lấy một trăm nghìn ở quầy lễ tân, Trương Hàm ngẫm nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục rút 200 nghìn.
Không phải nói tao rút bao nhiêu thì chúng mày rút bấy nhiêu sao.
Trương Hàm vỗ vỗ tiền, đến bây giờ mới phát hiện mình không mang theo túi.
Hết cách rồi, anh chỉ có thể xin nhân viên ngân hàng cho tờ báo cũ để gói tiền lại mà thôi.
Lúc về đến phòng học, đám học sinh nhìn thấy đống báo cũ trong tay anh, gương mặt ai nấy cũng có vẻ rất đặc sắc.
Nếu như bên trong là tiền, ít thì cũng phải vài chục nghìn chứ chỉ?
Trương Hàm có thể lấy ra nhiều tiền như thế à?
Rõ ràng không thể nào.
Hai người Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường ôm bụng cười lớn.
“Mày cho rằng…Có thể lấy đống báo cũ này mạo nhận là tiền à?”
“Mày có phải đồ ngu ngốc không thế?”
Vốn dĩ giáo viên hướng dẫn còn thấp thỏm hy vọng, bây giờ cũng sầm mặt xuống.
“Trương Hàm, mọi người đợi e lâu như thế, không phải muốn chơi đùa chung với em đâu! Em không có tiền thì thôi, mọi người đều biết mà, nhưng em không nên lãng phí thời gian của cả lớp vì cái gọi là thể diện!”
Khương Phàm Thư nhíu mày lo lắng, cô tin rằng Trương Hàm sẽ không nói đùa trong mấy chuyện như thế này.
“Hay là mở ra xem xem đi”.
“Còn cần phải mở ra nữa à? Được lắm, nếu như em muốn nhìn thì chúng ta cứ nhìn xem Trương Hàm đùa cợt chúng ta như thế nào!”
Sau khi nói dứt lời, giáo viên hướng dẫn xé tờ giấy báo ra.
Nhìn thấy mảng đỏ tươi.
“Ha ha, vẻ ngoài còn ngụy trang giống lắm”.
Rồi sau đó, lại xé báo ra thêm một ít.
Rất nhiều người đều ngưỡng cổ lên nhìn ngóng.
Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường đứng hẳn lên trên bàn.
Giáo viên hướng dẫn cũng xé toạc báo ra, những thứ được chứa bên trong lộ rõ.
“Cái gì…”
Giáo viên hướng dẫn trố mắt.
Cầm một xấp tiền lên kiểm tra, rồi lại cầm một xấp khác lên xem.
“Ừng ực…”
Giáo viên hướng dẫn nuốt nước miếng.
Bàn tay của cô ta run rẩy!
“Tất… Tất cả đều là tiền thật?”
“Ầm!”
Bầu không khí trong phòng học lập tức bùng nổ, nhiều tiền như thế kia mà, ít lắm cũng phải mấy trăm nghìn tệ ấy nhỉ.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như thế được bày ra trước mắt, bọn họ không khỏi sững sờ.
Giáo viên hướng dẫ đếm một lúc, tổng cộng là ba trăm nghìn tệ.
Vừa nghe thấy con số này, tất cả mọi người đều trố mắt.
“Hóa ra Trương Hàm giàu như thế…”
“Ha ha, lần này góp đủ tiền rồi!”
“À phải, Diệp Thiên Tường, Mã Phi Dương, không phải khi nãy hai người đã đồng ý Trương Hàm lấy ra bao nhiêu thì hai cậu chi bấy nhiêu à?”
Hai người đứng trên bàn vẫn còn chưa tỉnh táo lại, bây giờ nghe thấy thế, sắc mặt hai người bọn họ xám ngoét.
Đúng là gia đình bọn họ giàu có thật, thế nhưng làm sao có thể lấy được ba trăm nghìn tệ ngay một lúc đây.
“Tiền của mày không phải là hàng giả đấy chứ?”, Mã Phi Dương hơi nghi ngờ.
“Phải đấy, không phải là bọn tao không biết gia cảnh của mày, năm nào cũng là hộ nghèo, đào đâu ra lắm tiền thế? Biết đâu chừng đi ăn trộm thì sao!”
Diệp Thiên Tường góp lời.
Trương Hàm cười lạnh, anh cầm một xấp tiề lên.
Dồn sức đập mạnh lên mặt Mã Phi Dương trước mặt mọi người.
Cho dù là tiền, bị đập như thế thì cũng đau muốn chết.
“Ôi…”, Mã Phi Dương không kịp phản ứng, bị tiền đập thẳng lên sống mũi, hắn ngã xuống bàn, kêu oai oái không ngừng.
“Có phải là thật hay không thì mày tự xem đi, còn việc có phải tao ăn trộm hay không ấy à, bây giờ tụi mày có thể báo cảnh sát, tao sẽ phối hợp hết mình, nhưng mà… Chúng mày nói lời phải giữ lấy lời!”
Trương Hàm tự tin ngời ngời, những người đã góp tiền khác cũng lần lượt lên tiếng ủng hộ anh.
Đến giáo viên hướng dẫn và giáo viên chủ nhiệm cũng phớt lờ việc anh đập tiền vào sống mũi của Mã Phi Dương.
“Đúng rồi, mắc gì hai người lại nghi ngờ Trương Hàm, mau lấy tiền ra đây, mau!”
“Không có tiền thì đừng làm ra vẻ ta đây là dân nhà giàu chứ, Mã Phi Dương, không phải bình thường mày ghê gớm lắm à, sao mỗi 300 nghìn mà cũng không có”.
“Diệp Thiên Tường cũng là đồ đê tiện, dù gì thì Trần Linh và mày cũng đã yêu một thời gian, Trương Hàm còn rộng lượng không chấp nhặt, chịu bỏ tiền ra, sao hai đứa chúng mày còn nói xấu cậu ấy?”
Trong lúc nhất thời, hai người Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích, từ nhân phẩm cho đến gia thế đều bị mọi người mỉa mai hết cả.
Giáo viên chủ nhiệm vờ như chẳng thấy cảnh tượng này, chỉ im lặng viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy, ngầm đồng ý với lời nói của mọi người.
Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi hằn lên trong mắt đối phương.
Nếu như hôm nay không chịu xì tiền ra thì chắc hẳn mọi người sẽ đập bọn họ một trận.
Hơn nữa nếu như chuyện này bị lan truyền ra khắp trường thì sau này đừng nói là bao gái, biết đâu chừng xuống sân trường chơi bóng rổ cũng có người đời đánh.
Thế sẽ trở thành con chuột sang đường thật rồi.
“Đừng ồn nữa!”
Mã Phi Dương quát lớn.
Mọi người đều im bặt, nhìn hắn chòng chọc.
Dường như tiếng quát ấy đã rút hết mọi sức lực của Mã Phi Dương, hắn dè dặt: “Chi… Tao chi không được sao, bây giờ tao về nhà lấy!”.