“Anh Phi, đừng đùa nữa, anh muốn Trần Linh tới chăm sóc nó á? Vậy chẳng phải là sỉ nhục Trần Linh ư, nếu Trần Linh còn xem trọng tên Trương Hàm này thì đã không tằng tịu với Diệp Thiên Tường rồi”.
“Cũng phải…”
Mã Phi Dương đắc ý nhìn thoáng qua Trương Hàm, thấy Trương Hàm bị giày vò như vậy, trong lòng hắn lập tức vô cùng thoải mái.
Trương Hàm vẫn còn cười, không để ý đến mấy tên này.
Bây giờ Trần Linh đã biết thân phận của mình, nếu mình gọi cô ta đến, có khi cô ta sẽ vui chết đi được.
Mấy người thấy Trương Hàm không thèm trả lời.
“Đúng rồi, chuyện tiền viện phí, tao nghe nói còn là Trần Gia Vũ trả giúp mày nữa hả…”, Mã Phi Dương im lặng một lát rồi nói: “Mày xem có cần tao giúp mày không, phòng bệnh này của mày một ngày cũng tốn mấy nghìn, không biết bọn Trần Gia Vũ có thể xoay sở được bao lâu.
Nếu mày có thể gọi tao một tiếng bố, tao sẽ ứng trước cho mày, mày thấy sao?”
“Ha ha, anh Phi, không ngờ anh lại chơi bẩn thế đấy… Anh không ngại để em làm cậu của nó à?”
“Vậy em sẽ miễn cưỡng làm cậu của nó vậy”.
“Ha ha ha…”
Bọn chúng vui vẻ bàn chuyện vai vế.
Trương Hàm nhìn bọn họ với ánh mắt chăm chọc, tựa như đang xem xiếc khỉ vậy.
“Sao hả, Chuột, mày đồng ý với đề nghị này của tao không?”
“Không cần”, Trương Hàm hờ hững nói một câu.
“Mày nói gì?”
Mã Phi Dương vui vẻ, cho rằng Trương Hàm đang sợ mất mặt, hắn ngồi xuống.
“Chuyện của mày tao đã biết hết rồi, mua nhà cũng là mua cho người khác, mình thì không có mấy đồng tiền, nếu không cũng sẽ không để Trần Gia Vũ trả tiền giúp mày.
Cho nên mày xem, giao dịch này của chúng ta vẫn là rất có lời đấy, mày nói đúng không.
Nếu không ngày mai mày bị bệnh viện ném ra đường thì đừng nói tao không niệm tình bạn học nhé”.
Mã Phi Dương vừa nói xong, một y tá xinh đẹp đi vào.
“Chào cậu, phí nằm viện của cậu trước đó đã dùng hết rồi, hai ngày nay lại thêm thuốc mới, tổng cộng ba mươi ba nghìn, mời cậu nộp phí”.
Mã Phi Dương nhìn thoáng qua giấy viện phí, càng vui vẻ hơn.
“Trương Hàm, tình trạng thương tích của mày không chậm trễ được đâu…”
“Đúng vậy, mau gọi đi… Gọi rồi anh Phi sẽ trả tiền”.
“Còn phải gọi cả tao nữa”.
Mấy người cùng nhau ồn ào.
Y tá không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng xem ra đây là một sinh viên nghèo, không trả tiền nổi.
“Không phải mấy người bạn này của cậu muốn giúp cậu à, cậu mau đồng ý với điều kiện của bọn họ đi”.
Trương Hàm liếc cô ta một cái.
Y tá lập tức nổi giận, phẫn nộ nói với Trương Hàm đang im lặng.
“Hừ, y tá trưởng của chúng tôi nói nếu không nộp tiền được trước sáu giờ chiều nay thì cút đi!”
Mấy người Mã Phi Dương cười ha hả.
Y tá càng thấy khó hiểu hơn, không phải mấy người này là bạn của anh ư?
Nhưng tất cả chuyện này đều không quan trọng, nhiệm vụ của cô ta là muốn người bệnh trước mặt trả tiền viện phí.
“Có nghe thấy không, mau đi, thiếu một phần cũng không được đâu”.
“Chị y tá, sợ là nó không trả được đâu, nhưng tụi tôi có thể giúp chị ném nó ra ngoài đấy”.
Mã Phi Dương trêu ghẹo.
Y tá thấy người quen của Trương Hàm đều nói anh không có tiền, lập tức đặt giấy viện phí lên tủ.
“Được rồi, chuyện đến nước này thì đừng trách bệnh viện chúng tôi vô tình, nơi này cũng không phải tổ chức từ thiện!”
Mã Phi Dương xắn tay áo lên, ra vẻ để tôi làm.
Trương Hàm không nằm được nữa, dò hỏi: “Quần áo tôi mặc đến bệnh viện đâu?”
Y tá sửng sốt: “Quần áo của cậu đã rách đến không thể rách hơn nữa rồi, bị người đưa cậu tới cầm đi vứt rồi”.
Trương Hàm khóc không ra nước mắt, điện thoại và thẻ ngân hàng của anh đều ở bên trong cả, mẹ kiếp!
“Vậy chị có thể liên lạc với người đưa tôi đến không?”
“Người đó không để lại tên đã đi rồi”.
Trương Hàm thấy nghẹt thở, sau đó, anh nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót.
“Cộp cộp…”
Nghe âm thanh đã biết bước chân của người đến rất vững vàng.
Một người đẹp xuất hiện trước cửa phòng bệnh, tóc ngắn đến vai và đôi mày kiếm quen thuộc, Trương Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Y tá như nhớ ra: “Là cô ấy đưa cậu đến, cậu có thể hỏi thử, nhưng nếu vẫn không có, có lẽ tôi thật sự phải ném cậu ra ngoài đấy!”
“Chị hai, cô để đồ của tôi ở đâu rồi, tôi còn chưa trả tiền viện phí đây”, Trương Hàm than thở một tiếng.
Đám người Mã Phi Dương cũng ngạc nhiên nhìn người đẹp trước cửa.
“Bạn học Lưu Tô, là cậu cứu Trương Hàm à?”
Lưu Tô gật đầu rồi không quan tâm đến Mã Phi Dương nữa, sau đó lấy một cái thẻ ngân hàng ra từ trong túi, đưa cho y tá: “Đây là thẻ ngân hàng trong ví cậu, điện thoại hỏng rồi, cậu phải mua cái mới”.
Y tá tỏ vẻ nghi ngờ: “Trong đây có ba mươi nghìn không?”
Trương Hàm thở dài một hơi: “Tính cả tiền viện phí của tôi sau này cũng đủ đấy, chị đi quét thử chẳng phải sẽ biết sao, mật khẩu là sáu số sáu”.
Anh không sợ bệnh viện đứng đắn sẽ trộm tiền của mình.
“Hừ, nếu không đủ tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Mấy ngày trước Mã Phi Dương từng nhìn thấy tấm thẻ này.
Cho nên lúc nãy khi nó lại được lấy ra, sắc mặt hắn chợt thay đổi.
Hắn thầm nghĩ: “Không sao, tấm thẻ này trông rất bình thường, có cái giống cũng không có gì lạ, bây giờ điện thoại của Trương Hàm bị hỏng, không thể liên lạc với Ninh Viễn Khánh, chỉ có thể chờ chết thôi.
Y tá chạy chậm đi.
Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ lại chậm trễ lâu như vậy, trong lòng cô ta không khỏi hơi than phiền về Trương Hàm, hơn nữa lúc Trương Hàm bị đưa đến, quần áo trên người rách tả tơi, ấn tượng của cô ta với Trương Hàm thật sự thấp đến mức đáng thương, rất khó nghĩ đến chuyện trong thẻ anh có mấy chục nghìn.
Mà khi cô ta quẹt thẻ lên máy quẹt, “tích” một tiếng, không ngờ lại trả tiền thành công!
Y tá sợ ngây người, lập tức nhìn trái nhìn phải, chợt cảm thấy tò mò, lặng lẽ mở chức năng kiểm toán của máy quẹt thẻ lên.
Chắc chắn ba chục nghìn này là số tiền cuối cùng của tên kia, y tá khinh thường nghĩ.
“Tích…”
Nhập mật khẩu thành công, y tá vô cùng chờ mong được thấy một con số rất nhỏ.
Nhưng cô ta nhìn số dư hiển thị, dụi dụi mắt.
Cô ta hoảng sợ, lại dụi mắt lần nữa.
Sau khi xác nhận hết lần này đến lần khác, miệng y tá trực tiếp biến thành hình chữ “O”.
Cô ta cảm thấy hóc môn tuyến trên thận tăng gấp đôi, huyết áp lên cao, đầu cũng choáng váng.
“Trong thẻ của tên cần bạn cùng phòng trả trước tiền viện phí kia có hơn chín triệu?”
Thật ra lúc trả tiền viện phí, Trương Hàm vẫn chưa tỉnh lại, Trần Gia Vũ cũng không có cách nào liên lạc với người nhà của anh, cho nên đành phải thanh toán trước giúp anh.
Nhưng người của bệnh viện lại tưởng là Trương Hàm nhà nghèo, không muốn khiến anh khó xử nên mới nói thế.
.