THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Lúc anh vừa quay về trường thì trời đã tối.

Anh đang tính xem nên đi đầu ăn cơm, ba anh em trong phòng ký túc đã gọi điện tới: "Tiểu Minh, cậu tới Mãn Phúc Lâu đi.

Bọn này sẽ giới thiệu cho cậu làm quen với người đẹp bên học viện Kinh Doanh."
Tần Minh từ chối: "Tôi không có hứng thú"
Triệu Lập Ngưu vẫn kiên trì nói: "Tiểu Minh, cũ không đi thì mới chẳng tới được, đúng không? Ngày nào Lý Mộng cũng khoe khoang về các vụ ăn uống chơi bời của cô ta với Dương Uy trong nhóm của lớp, đúng là kiêu căng khiến người ta không chịu nổi.

Cậu không thể để cho con khốn đó xem thường chứ? Hơn nữa, cậu tới mà thấy không hợp thì thôi, tôi cũng đâu ép cậu."
Tần Minh không thể từ chối.

Đảm anh em trong phòng ký túc đã phải phiền lòng vì của anh, anh không tiện lạnh nhạt trước nhiệt tình của bọn họ nên trả lời: "Được rồi, tôi đến ngay."
Trong phòng Vip của Mãn Phúc Lâu.

Tần Minh vừa đi tới cửa và mở cửa ra, đã nghe được một giọng nữ quen thuộc đang ba hoa: "Tôi nói với các anh nhé, hôm nay tôi thật sự đã thấy được người thế nào gọi là kỳ lạ.

Trước đây tôi chỉ thấy trên mạng, hôm nay tận mắt nhìn thấy một tên quái đản ăn vụng bánh ngọt của tôi."
"Chà chà, ai nghèo vậy, còn ăn vụng cả bánh ngọt à? Chẳng lẽ là tên ngốc mới từ trong núi ra?"
"Đó là tên rác rưởi cực phẩm.


Cực phẩm trong rác rưởi đấy".

Cô gái tức giận nói: "Còn không phải à? Anh ta ăn vụng xong còn sống chết không thừa nhận, bên cạnh có nhân chứng, còn cùng một lớp với anh ta đấy.

Thời buổi này nghèo không sao, nhưng không thể không có chí khí, không thể không có trách nhiệm, đúng không? Anh ta ăn thì thôi, còn cầm vị giả vờ giả vịt đòi trả tiền, kết quả trong ví chẳng có nổi một trăm đồng"
"Ha ha ha, kỳ lạ thế sao?" Đám người xung quanh cười vang.

Tần Minh nhìn qua khe cửa thấy người nói chuyện không phải là Trần Mục Linh của học viện Kinh Doanh mà mình mới gặp ở thư viện sáng nay gặp sao?
Anh tuyệt đối không ngờ cô ta lại ở đây.

Trần Mục Linh kéo tay một nữ sinh nói: "Chị Hoa Hoa, chị đừng giới thiệu mấy năm sinh cực phẩm như thế cho em quen nhé, nếu không em thật sự không chịu nổi đâu"
Bạn gái của Lương Thiếu Dũng là Triệu Mộng Hoa học năm thứ tư của học viện Kinh doanh.

Triệu Mộng Hoa vội nói: "Sao có thể như vậy được? Thiếu Dũng nhà chị sẽ không giới thiệu nam sinh quá tệ đầu.

Anh ta là sinh viên giỏi của khoa Kinh tế, đứng đầu khóa suốt ba năm đấy."
Lương Thiếu Dũng cũng cười và nói: "Trần Mục Linh, cô yên tâm đi.

Người anh em này của bọn tôi là người đáng tin, rất chung tình đấy."
Tôn Chí Bằng cũng phụ họa: "Cậu ấy sống với bọn tôi ba năm, sao có thể tệ được chứ? Cho dù gia đình cậu ấy bình thường nhưng rất hiếu học biết tiến tới, sau này tốt nghiệp nhất định có thể làm ra sự nghiệp lớn."
Triệu Lập Ngưu còn vỗ ngực bảo đảm nói: "Đúng vậy, Tiểu Minh của bọn anh tôi hại tới mức nào chứ? Năm nào cậu ấy cũng nhận được học bổng, chỉ là không biết nhìn người mới bị lừa thôi.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi.

À, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Không phải cậu ấy tới rồi sao?"
Tần Minh vốn không định vào, bởi vì anh nhận ra Trần Mục Linh.

Nếu anh còn vào, chẳng phải sẽ lúng túng sao?
Nhưng anh đứng của nghe, đúng lúc Triệu Lập Ngưu quay đầu nhìn về phía cửa, qua khe cửa đã nhìn thấy anh tới rồi.

Tần Minh cũng hết cách, chỉ có thể đẩy cửa bước vào.

Lúc này anh chạy trốn thì chỉ càng thêm mất mặt thôi.

Anh vừa vào, Trần Mục Linh đã chỉ vào anh và kêu to: "A, lại là anh?"
Tần Minh bước vào, thấy ngoài ba người trong phòng ký túc, còn có bạn gái của đám người Lương Thiếu Dũng và Tôn Chí Bằng, cộng thêm Trần Mục Linh và một nữ sinh khác.

Đây vốn là một buổi liên hoan rất bình thường.

Nhưng bởi vì anh ăn bánh ngọt của Trần Mục Linh ở thư viện vào sáng sớm nay, bây giờ bầu không khí có hơi lạ.


Triệu Mộng Hoa nhìn hai người với vẻ kỳ lạ và hỏi: "Mục Linh, bọn em quen nhau à? Vậy thì tốt rồi, bọn chị không cần phải giới thiệu nữa."
Trần Mục Linh cười ha hả với giọng điệu hơi xem thường.

Cô ta khoanh hai tay trước ngực càng làm lộ ra bầu ngực đầy đặn, một chân dài gác lên cho thấy thân hình cao ráo, nhưng nói với vẻ vô cùng chán ghét: "Không quen, anh ta chẳng phải là tên rác rưởi kỳ lạ ăn vụng bánh ngọt của em còn sống chết không chịu nhận sao?" Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
"Cái gì?"
Mọi người chấn động.

Bọn họ vừa chê cười kẻ ăn vụng bánh ngọt là rác rưởi, kết quả người đó lại là Tần Minh đang định giới thiệu.

Mọi người trong phòng Vip nhất thời vô cùng khó xử.

Bọn họ thật sự chưa từng gặp qua tình huống này, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.

Mọi người đều trợn mắt nhìn nhau, không biết nói thế nào để điều chỉnh bầu không khí.

Nhưng mấy nữ sinh nhìn Tần Minh ăn mặc hàng vỉa hè nhưng khá sạch sẽ, trông đẹp trai tuấn tú, không ngờ lại là một tên rác rưởi đi ăn vụng bánh ngọt của người khác.

Trong lòng các cô thầm khinh bỉ Tần Minh, nghĩ quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.

Mà khinh bỉ trong lòng bọn họ cũng dần dần lộ ra qua ánh mắt.

Tần Minh nhíu mày.

Anh rất quen với sự khinh bỉ này.

Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt ngạo mạn, cảm giác như có ngọn núi đè xuống người anh vậy.

Triệu Lập Ngưu gãi đầu.

Anh ta vốn muốn giới thiệu người đẹp không tệ cho anh em tốt trong phòng ký túc để thay đổi tâm trạng, kết quả trước đó hai người từng có chuyện xấu hổ như vậy, anh ta là người đứng đầu trong phòng ký túc phải nhanh nghĩ cách mới được.

Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Anh ta hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Minh"
Tần Minh giải thích: "Chuyện ở thư viện là do hiểu nhầm thôi.

Triệu Phú Quý chuyển phần vị trí phần bánh này qua.

Tôi tưởng người khác tặng nên mới ăn hết.

Chuyện này quả thật là do tôi lỗ mãng"

Lương Thiếu Dũng siết chặt nắm tay nói: "Hóa ra là thằng khốn hèn hạ Triệu Phú Quý kia.

Tôi đã nói rồi, sao có thể như vậy được chứ"
Lương Thiếu Dũng nói xong khẽ đẩy bạn gái của mình một cái.

Triệu Mộng Hoa lập tức hiểu ra.

Cho dù cô ta không mấy tin tưởng nhưng bạn trai nói vậy nên vẫn sốt sắng nói: "Mục Linh, em xem, trong này chỉ là hiểu nhầm, là có người phá rối thôi"
Còn tưởng giải thích như vậy có thể khiến Trần Mục Linh thỏa mãn, kết quả cô ta chẳng những không thỏa mãn còn nổi nóng.

Cô ta đứng phắt dậy, giơ tay chỉ vào Tần Minh, nói: "Tất cả chỉ là mượn cớ thôi, bánh ngọt này này hơn một trăm đồng, anh ăn thì ăn, quan trọng là còn không thừa nhận, còn nói người khác vu oan cho anh cái gì chứ? Anh tính là gì? Anh đáng để người khác vu oan cho anh à? Còn vu oan cho anh vì một miếng bánh ngọt? Anh không nhìn lại dáng vẻ nghèo kiết xác này của anh đi.

Anh thật sự quá đề cao mình rồi, ha ha."
"Nếu anh thành thật thừa nhận, tôi còn cảm thấy anh là gã đàn ông chân chính.

Nhưng cả hai lần anh đều không thừa nhận.

Chẳng lẽ thừa nhận mình sai lại khó như vậy sao?"
"Ha ha, thành tích học tập của anh tốt à? Vậy thì có ích gì chứ? Nhận phẩm không tốt thì vẫn là tên rác rưới cực phẩm thôi."
"Chị Hoa Hoa, không phải em không nể mặt chị, nhưng em nhìn thấy anh ta là buồn nôn rồi.

Em không ở lại được nữa.

Trần Mục Linh em cũng đều phải chăng có người nào theo đuổi."
Trần Mục Linh đúng là quá tức giận.

Cô ta học đại học mấy năm nhưng vẫn luôn độc thân.

Sau khi quen biết với Triệu Mộng Hoa, thấy chị ta và người yêu cả ngày ra vào có nhau trông rất ngọt ngào và hạnh phúc, cô ta mới muốn có người yêu.

Đúng lúc Triệu Mộng Hoa nói sẽ giới thiệu sinh viên hàng đầu của khoa Kinh tế, Trần Mục Linh lại nghĩ nếu hợp mắt thì có thể đến với nhau, cũng thử cảm giác yêu đương.

- --------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi