THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Tần Minh bước xuống xe, tất cả nhân viên lễ tân đều sửng sốt.
Chàng trai trước mặt bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn chính là cậu chủ mà đến thư ký Tổng cũng phải cung kính như vậy ư?
Đùa à?
Bọn họ đều từng thấy những kẻ giàu có, con ông cháu cha, đại gia nước ngoài ra vào đây, có ai mà không khí khái bất phàm, áo mũ chỉnh tề chứ? Không phải âu phục được đặt may riêng thì ít ra cũng là hàng hiệu, ít nhất thì trên cổ tay cũng đeo đồng hồ Super Speed.
Tần Minh còn đi giày Warrior, chiếc quần bò màu xanh đậm được giặt đến nỗi trở thành màu trắng, trên người là áo phông Adidas hàng nhái, muốn giản dị bao nhiêu thì có bấy nhiêu, còn không bằng bảo vệ như bọn họ.
Nhưng thư ký Tổng là ông chủ của bọn họ, thư ký Tổng đứng bên cạnh chàng trai này cung kính như vậy, bọn họ nào dám nói gì đây?Tống Dĩnh nói: "Nhớ kỹ, đây chính là cậu chủ thực sự của mọi người, Tần Minh" “Xin chào cậu chủ.” Một đám nhân viên đồng loạt cúi đầu chào, cho dù trong lòng nghi hoặc nhưng phần lớn đều cảm thán rằng cậu chủ Tần Minh này khiêm tổn quả, có phải cậu chủ từng bị bắt cóc hay không? Cho nên đã có bóng ma tâm lý, không dám khoe của?
Tần Minh thì lại trở tay không kịp, anh còn nghĩ đến việc xông vào tòa nhà Thế Kỷ, lỡ xảy ra chuyện gì thì bỏ tiền ra giải quyết, không ngờ là tòa nhà này đều là của mình.
Tần Minh lấy ảnh chụp của Nhiếp Hải Đường ra và hỏi: "Cô gái này đi vào đã bao lâu, và ở đâu?"
Một quản lý nhìn thấy thì nói: "Cậu chủ, là khách hàng VIP, ở quán cà phê trên tầng tám mươi tám của tòa nhà."
Tần Minh khẽ gật đầu và nói: "Tống Dĩnh trước tiên cô đi theo Hầu Khánh đòi mười một phần trăm số cổ phần trong tay nhà họ Hạ, sau khi lấy được thìbáo cho tôi biết trước."

Tống Dĩnh đáp lại rồi đi làm theo lời anh.
Tần Minh thì vội vàng lên tầng tám mươi tám của tòa nhà Thế Kỷ dưới sự dẫn đường của giám đốc.
Trên tầng tám mươi tám của tòa nhà Thế Kỷ không có nhiều người lắm, nhưng xuất thân và địa vị của mỗi người đang tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi buổi chiều ở đây cũng không thấp, ngoài tầng trệt còn có một bể bơi ngoài trời, có mấy đại gia đang chơi đùa dưới nước với người đẹp.
Ánh mắt của Tần Minh nhanh chóng lướt qua tìm kiếm bóng dáng Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường thì không thấy đâu, nhưng anh lại nhìn thấy anh trai của cô là Nhiếp Chính Minh, Tần Minh vội vàng đi tới.
Tần Minh vừa đến gần thì nghe thấy Nhiếp Chính Minh đang nói chuyện điện thoại: "Ba, ba...!tâm, con đã chuẩn bị...phòng cho bọn họ, một khi thành công..., nhà họ Hạ nhất định sẽ bán...!những thứ đó chúng ta với giá thấp...!Tuy nhiên...!hy sinh, nhưng em ấy sẽ..

hiểu mà."
Bởi vì khoảng cách hơi xa nên Tần Minh không nghe rõ Nhiếp Chính Minh nói gì, tuy nhiên dự cảm của anh càng ngày càng không tốt.
Nhưng anh đi quá nhanh nên không thấy chỗ góc rẽ có người đang đi tới, thế là anh đụng phải người đó, Tần Minh cảm thấy đối phương rất nhẵn mịn nên vội vàng lùi về phía sau hai bước, rồi anh nói xin lỗi trước: "Tôi xin lỗi, tôi đi nhanh quá, ủa? Lý Mộng?"
Người bị đụng đúng là Lý Mộng.
Lý Mộng cũng sững sờ, sao cô ta có thể gặp Tần Minh ở một nơi như vậy kia chứ?
Tòa nhà Thế Kỷ không phải là một nơi phung phí tiền có giá cao bình thường, vé thường đều có giá từ ba trăm, trung bình mỗi người ăn một bữa cơm hếtkhoảng hai nghìn, chưa kể đây là một quán cà phê trang nhã trên tầng tám mươi tám, còn có các phương tiện giải trí, hồ bơi ngoài trời, view thành phố được xếp vào bậc nhất, để vào được đây thì phải có hơn một nghìn, còn chưa kể các dịch vụ khác.
Phía sau Lý Mộng còn có một nữ sinh cùng lớp đi theo, hơn nữa có cả Dương Uy, Triệu Phú Quý và Mã Phi.
Tần Minh có thể nhìn ra được những người này đến đây là để vui chơi giải trí.
Nhưng điều buồn cười là tay Triệu Phú Quý vẫn đang bỏ bột, nhưng cậu ta còn mac do tam.

“Ồ, Tần Minh.” Dương Uy đắc ý duỗi tay ôm lấy Lý Mộng, hắn ta nói: “Cậu si tình thật đấy, đêm qua quấn lấy Mộng Mộng cả ngày, còn làm hỏng điện thoại di động của cô ấy, hôm nay lại chạy theo đến tận đây.

Cậu đó, trong lòng không bỏ được Mộng Mộng thì cứ nói rõ đi, giả bộ cao thượng làm gì?"
Triệu Phú Quý nói với vẻ buồn nôn: "Cậunão tàn à? Bây giờ Lý Mộng là người phụ nữ của người anh em Dương Uy nhà tôi.


Cậu là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à? Chưa thấy ai da mặt dày như cậu cả."
Mã Phi tò mò nói: "Anh Phú Quý, anh Uy, cậu ta vào bằng cách nào vậy? Vé vào cửa cũng không rẻ.

Cậu ta không tiếc sao? Có phải là lẻn vào hay không?"
Tần Minh sốt ruột lướt qua những người này, anh lo lắng nói: "Tôi không tìm các cậu, hãy tránh ra."
Dương Uy nở nụ cười chế giễu và nói: "Không phải là tìm chúng tôi? Vậy là tìm giám đốc vừa rồi sao? Ô, tôi biết rồi, cậu tới đây xin việc, dù sao thì làm thêm ở những nơi như thế này thì tiền lương cũng không thấp, ha ha ha.

Tần Minh, cậu có ý chí thật đấy, cũng biết cách chọn việc rồi.

Nhưng cho dù cậu làm việc ở đây thì cũng chỉ phục vụ chúng tôi mà thôi."
Triệu Phú Quý nói với vẻ kiêu ngạo: "Hừ, cậu cũng xứng làm công việc phục vụ người khác sao"Tần Minh nổi giận đẩy bọn họ ra, anh định xông thẳng qua, nếu chậm hơn chút nữa thì sẽ không thấy Nhiếp Chính Minh đâu mất.
Nhưng Tần Minh muốn đi thì Dương Uy và Triệu Phú Quý càng ngăn cản.
Bọn họ chắc chắn rằng Tần Minh tới đây xin việc, nếu không thì làm sao có thể vào đây được? Hơn nữa vừa rồi giảm đốc cũng đi ngang qua đây, e rằng chẳng phải Tần Minh tìm giám đốc sao?
Dương Uy nắm chặt cánh tay của Tần Minh và nói: "Cậu đi đâu vậy? Tần Minh? Mọi người đều là bạn học, không trò chuyện thêm mấy câu à? Gạt công việc gì đó qua một bên đi."
Mã Phi cũng là một con chó trung thành, cậu ta nhất quyết không để cho Tần Minh đi.
Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên bây giờ Lý Mộng vẫn hơi sợ Tần Minh, sợ anh đột nhiên nói ra chuyện hôm qua hai người thuê phòng, sau đó cô ta sẽ bị Dương Uy vứt bỏ thì xong đời, trái lại, côta hy vọng Tần Minh mau chóng đi qua.

Tần Minh sốt ruột đi tìm Nhiếp Chính Minh, anh vốn không muốn để ý tới bọn họ, nhưng bọn họ tìm mọi cách để ngăn cản anh, khi anh ngẩng đầu lên thì không thấy Nhiếp Chính Minh đâu nữa.

"Nếu tao đây không tỏ ra oai phong thì mày cho rằng tạo là mèo bệnh?"
Tần Minh hoàn toàn nổi giận, anh chỉ dùng chút lực là có thể thoát khỏi hai người, sau đó túm lấy Mã Phi rồi nện mạnh vào bức tường ở bên cạnh.

Rầm, đầu Mã Phi đập thắng vào bức tường, cậu ta bị vỡ đầu chảy máu, hai mắt đen kịt lại ngã sấp xuống mặt đất, cơ thể mềm nhũn không đứng dậy được.
Dương Uy rùng mình một cái, hắn ta nhớ tới người bạn đồng hương Tần Minh này của mình ngay từ nhỏ đã đánh nhau từ trong thôn tới trong trấn, rồi sau đó đánh nhau tới trong huyện, bởi vì trước đây anh là một người cứng đầu, ngày trước Tần Minh cũng không phải ngườilương thiện gì.
Sau năm lớp mười hai, Tần Minh đã hoàn toàn bỏ đánh đấm, khoảng thời gian bốn năm khiến Dương Uy cho rằng xã hội đã mài mòn sự hăng hái và khí phách của anh, đồng tiền đã nghiền nát tôn nghiêm của anh.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Minh lau vết máu bắn tung tóe trên mặt rồi quay lại nhìn hắn ta, Dương Uy bị dọa sợ đến nỗi hàm rằng run cầm cập.
Tần Minh tung một cú sút, đá văng Dương Uy xuống bể bơi.
Lý Mộng và một nữ sinh khác cũng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cả hai quen biết Tần Minh đã ba năm nhưng chưa từng thấy một Tần Minh tàn nhẫn như vậy.
Triệu Phú Quý vội vàng hô lớn: "Đánh người, bảo vệ, bảo vệ! Tần Minh, mày điên rồi, dám ra tay trong tòa nhà Thế Kỷ, mày đừng có định ở đây..."
Bốp, Tần Minh tát một cái vào mặt TriệuPhú Quý khiến mặt cậu ta nhanh chóng sưng phồng lên.
Tần Minh lại tát thêm một cái, anh tức giận nói: "Người tao đánh chính là mày.

Cả ngày không có việc gì làm lại đến gây sự với tao, mày không thấy phiền thì ông đây cũng phiền."
Triệu Phú Quý bị ăn hai cái bạt tại đau đớn, cậu ta chỉ cảm thấy hai mắt nổi đ đóm, bước đi không ổn định, sau đó loạng choạng vài cái rồi cũng ngã xuống bể bơi.
Tần Minh mặc kệ những người này, anh vội vàng đi tìm Nhiếp Chính Minh.
Tuy nhiên tầng tám mươi tám rất rộng, ngoài bể bơi ngoài trời ra thì còn có quán cà phê Internet, phòng chơi game, sân golf trong nhà, phòng tắm hơi, spa làm đẹp, vân vân...!muốn tìm được Nhiếp Chính Minh thì quả thực không dễ.
Tần Minh càng không tìm thấy thì càng sốt ruột, anh lo lắng Nhiếp Hải Đường sẽ xảy ra chuyện không hay, cho nên dứtkhoát đẩy cửa xông vào từng gian phòng tiếp khách.
Mà bên kia, Dương Uy và Triệu Phú Quý trèo lên khỏi bể bơi, khi nhìn thấy bảo vệ chạy tới thì tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, bọn họ mắng to: "Ở bên đó, đi theo tôi, đồ chó hoang Tần Minh, hôm nay tao phải giết chết mày."
- --------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi