THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Nụ cười của Phùng Nhạn Băng cứng đờ, không ngờ nữ quản lý lại nghe theo Tân Minh, còn gọi Tần Minh là ông chủ, chuyện này sao có thể chứ?
Tần Minh ở bên ngoài ba năm đã mở được một nhà hàng như vậy, không thể nào!
Ở thành phố Quảng, nhà hàng Trung Hoa này có lịch sử tồn tại gần trăm năm, sao Tần Minh có thể sở hữu một nhà hàng như vậy được?
Nhưng quản lý người ta đã nghe lời, còn giảm giá ba mươi phần trăm cho tất cả khách hàng.
Sự thật này khiến bà ta khó mà tin được.
Phùng Nhạn Băng chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tại sao tên nghèo Tần Minh lại có bản lĩnh như vậy? Từ khi nào mà cậu ta có khả năng này?
Thế này thì hai đứa con trai của Vương Tú, một đứa làm giám đốc lương tháng ba mươi nghìn, một đứa ở biệt thự, làm ông chủ nhà hàng có mức chi tiêu cao, lẽ nào nhà họ Trần trở mình rồi sao?
Nhất là Tần Minh, tìm một cô chủ nhà giàu tài sản chục tỷ làm bạn gái không nói, còn đẹp hơn cả Phương Tiểu Nhã mà Dương Uy tìm, lại còn là ông chủ của nhà hàng lớn cao cấp như vậy?
Giờ lại giảm giá ba mươi phần trăm cho cả nhà hàng nhưng bàn bọn họ thì không giảm giá?
Thế này chẳng phải cố ý à ?
Mặt nào cũng thua kém, ngực Phùng Nhạn Băng như nghẹn lại, bà ta cảm thấy mất hết cả thể diện, vẻ kiêu ngạo sụp đổ.


“Chuyện gì vậy?” Hầu Khánh đẩy bảo vệ ra, đi lên phía trước, ông ta thấy Tần Minh bị bà cô này trút giận thì vội chạy đến, nóng lòng bảo vệ chủ
Dương Cường Kiên thấy Hầu Khánh và ông chủ Tiêu cùng đến thì hơi kinh ngạc.
Chẳng phải Hầu Khánh này đến thăm biệt thự lúc trưa sao? Hóa ra là quen biết với ông chủ Tiêu.
Tất nhiên Dương Cường Kiên không biết Hầu Khánh là người nổi tiếng có quyền thế ở thành phố Quảng, nhưng ông ta không dám đắc tội với ông chủ Tiêu.
Ông ta vội nói: “Ông chủ Tiêu, không có chuyện gì, ông quay lại ngồi trước đi, món ăn sẽ lên ngay."
Phùng Nhạn Băng cũng không muốn đắc tội với ông chủ Tiêu, càng không muốn để ông chủ Tiêu nhìn thấy cảnh bà ta cãi nhau với người khác, vội nói: “Ông chủ Tiêu, không có gì, không có gì đâu.

Là có người ỷ mình mới phất lên chút đỉnh nên diễu võ dương oai thôi”
Lúc này Phùng Nhạn Băng vẫn đang ghen tị.
Hầu Khánh cau mày, lộ ra vẻ uy nghiêm của một người lãnh đạo lâu năm, ông ta nhìn thấy hết chuyện vừa rồi, không ngờ hai người nhắm vào cậu chủ của mình lại là khách của ông chủ Tiêu.
Ông ta nhìn ông chủ Tiêu với vẻ chán ghét, điều này khiến ông chủ Tiêu ở bên cạnh cảm thấy rất vô tội, ông ta cảm nhận được sự tức giận của Hầu Khánh, nhưng ông ta không biết lý do vì sao.
Hầu Khánh vội đi đến bên cạnh Tần Minh, thấp giọng nói: “Cậu chủ, có cần tôi ra tay giải quyết không?"
Tần Minh lắc đầu, dặn dò: “Ông mời khách ăn cơm à? Ông làm việc của ông là được rồi, chuyện của tôi để tôi tự giải quyết.
Hầu Khánh lại nói: “Vậy chẳng phải đánh mất thân phận của cậu chủ sao? Chút chuyện nhỏ này để thuộc hạ chúng tôi làm là được rồi.

Cậu chủ yên tâm đi, tôi biết tác phong của cậu chủ mà, tôi sẽ không làm lớn chuyện đầu.
Tần Minh nghĩ cũng có lý, anh với gia đình bác cả ăn cơm, không muốn những chuyện tồi tệ này xen vào, mất hứng.
Anh vỗ Hầu Khánh, nói: “Được rồi, ông giải quyết đi, đừng làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà hàng.
Hai người thì thầm to nhỏ, những người bên cạnh cũng không nghe được gì.

Nhưng rõ ràng, Hầu Khánh là người nghe theo, ông ta gật mạnh đầu, còn Tần Minh là người ra lệnh.
Đây là mối quan hệ chủ tớ.
Nhìn thấy cảnh này, Phùng Nhạn Băng càng thêm đố kỵ, Hầu Khánh này chẳng phải là ông lớn đã lái xe sang đến thăm biệt thự lúc trưa sao?
Bà chủ của nhà họ Nhiếp đó còn cung kính với ông ta.
Trước mặt Tần Minh người này lại nhún nhường như vậy?
Tần Minh rời đi, mang cả rượu ngon thuốc thơm về phòng VIP, anh không cần giải thích bất cứ chuyện gì, tại sao phải giải thích cho Phùng Nhạn Băng chứ? Anh rảnh quá nên sợ sao? Địa vị giữa họ đã có khoảng cách không thể nào vượt qua được.


Tần Minh cũng không nhỏ nhen đến mức phải đi so đo với một người phụ nữ chanh chua.
Nhưng Hầu Khánh thì vô cùng giận dữ, ai cũng dám ngồi lên đầu lên cổ cậu chủ của ông ta? Quay về bị Tổng Dĩnh đội cái mũ làm việc không cật lực lên đầu rồi chuyển ông ta ra khỏi đỉnh cao quyền lực của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở thành phố Quảng thì làm thế nào?
Hầu Khánh còn mong đợi Tần Minh ở thành phố Quảng mấy năm nữa, ông ta sẽ biểu hiện thật tốt, đợi đến lúc Tần Minh cần người thì nhớ đến ông ta, sau đó sẽ thăng chức tăng lương, có thể trở thành tổng phụ trách của khu vực châu Á, như vậy thì đời này của Hầu Khánh đã mãn nguyện lắm rồi.
Cho nên, ông ta không thể nào dung thứ cho bất cứ chuyện gì khiến Tần Minh không vui, nó liên quan đến Hầu Khánh và tương lai của con cháu nhà họ Hầu.
Ông ta tức giận quay đầu, quát: “Ông chủ Tiêu, chuyện hợp tác miễn bàn nữa, tôi còn nghĩ gần đây bộ phận công trình lại thiếu hàng nên để nhân viên vật tư đến công ty ông lấy vài lô hàng.

Xem ra tôi cần tìm người khác làm đơn hàng này rồi.
Ông chủ Tiêu sửng sở, đơn hàng hơn một triệu cử thể mất rồi? Hơn nữa, công ty của Hầu Khánh có nhu cầu rất lớn, cần linh phụ kiện của ông ta trong một thời gian dài, một nằm ít nhất cũng phải tiêu thụ hàng chục triệu, đây là tổn thất rất lớn, gần bảy mươi phần trăm doanh thu của công ty.
Ông chủ Tiêu sợ mất vía, nói: “Không, giám đốc Hầu...!Tôi vô tội mà!”
Hầu Khánh nói: “Ăn cơm với ai, kết bạn thế nào.

Các người quen biết nhỉ? Còn đưa cả gia đình tới, bạn bè đúng không? Nhưng bạn ông bịa chuyện sỉ nhục người khác, không biết tôn trọng người ta chút nào, còn gây ồn ào nơi công cộng, đòi trà ngon, rượu nổi, có còn phép vua không? Ông chủ Tiêu, ông ăn cơm với người như vậy thì cái nết của ông tốt ở chỗ nào? Xin lỗi, tôi không thích hợp tác với người có cái nết kém như vậy.
Hai chữ phép vua khiến Phùng Nhạn Băng sợ đến mức run lên, vội đặt ấm trà vừa giành xuống.
Ông chủ Tiêu nằm lấy thời cơ, chỉ vào Dương Cường Kiên, nói: “Giám đốc Hầu, ông hiểu lầm tôi rồi.

Tôi không quen bọn họ, chúng tôi chỉ ghép bàn ăn cơm mà thôi.

Bọn họ nhất quyết muốn lôi kéo làm quen nhưng tôi đều phớt lờ bọn họ.

“Ồ? Không quen?” Hầu Khánh cố ý kéo dài giọng điệu, nói: "Chẳng phải các người là đối tác kinh doanh à?”
Ông chủ Tiêu cũng là cáo già trên thương trường, nhớ lại vừa rồi Hầu Khánh thì thầm với Tần Minh thì cũng hiểu hôm nay nhất định phải có người xui xẻo, nhưng người đó chắc chắn không phải ông ta!
Ông chủ Tiêu lập tức nói: “Trước đây là thế, sau thì không phải nữa, tương lai cũng sẽ không "!!” Bây giờ đến lượt Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng sững sờ, ông chủ Tiêu chính là khách hàng lớn của bọn họ, sáu mươi phần trăm việc kinh doanh đều dựa vào sự ủng hộ của ông chủ Tiêu, giờ thì tiêu tùng hết rồi.
Hầu Khánh nhàn nhạt cười, vỗ vai ông chủ Tiêu, nói: “Vậy sao? Tôi tạm thời nghe vậy, khi nào ông chủ Tiêu dứt mối quan hệ thì khi đó lại đến tìm tôi.”
Ông chủ Tiêu nghe thế thì như trút được gánh nặng, xem như vẫn giữ được mối kinh doanh này.

Thực ra, ông chủ Tiêu biết rất rõ, cái giữ được chắc chắn không chỉ đơn giản là kinh doanh mà là thái độ của Hầu Khánh, kinh doanh ở thành phố Quảng có ai là không biết giám đốc Hầu? Có ai không biết giám đốc Hầu có bản lĩnh, tầm ảnh hưởng hàng đầu chứ?
Chỉ cần có người biết Hầu Khánh không thích ông ta, thì sẽ có rất nhiều người vì lấy lòng Hầu Khánh mà cố ý chỉnh đốn ông ta.

Như vậy, việc kinh doanh của ông ta sẽ khó khăn từng bước, đây chính là mối quan hệ trên thương trường.
Để lấy lòng tên nhóc vừa nãy mà Hầu Khánh trút giận lên ông ta, cũng giống vậy, sẽ có rất nhiều người nhằm vào ông ta để lấy lòng Hầu Khánh.
Ông chủ Tiêu không muốn là người bị xui xẻo, ông ta cũng rõ, người thật sự khiến người ta ghét là hai vợ chồng Dương Cường Kiên ngu xuẩn, cho nên ông ta dứt khoát vứt bỏ hai người này.
Hầu Khánh lạnh lùng nói với nhóm bảo vệ “Nếu bọn họ còn ầm ĩ nữa thì dứt khoát đuối ra ngoài."
Hầu Khánh nói xong thì đi, ông chủ Tiêu cũng lập tức dẫn vợ và con trai đi, tỏ rõ lập trường.
Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng càng hoảng loạn hơn, vẻ mặt hai người cứng đờ.

Vốn đang vui vẻ mời cơm, cuối cùng lại khiến cả nhà ông chủ Tiêu xấu mặt, chọc giận ông chủ Tiêu.
Linh phụ kiện của nhà máy bọn họ cũng không phải bằng sáng chế kỹ thuật gì, rất nhiều nhà máy cũng biết làm, chỉ là nhiều năm lấy hàng đã quen, ông chủ Tiêu có thể tìm một nhà máy khác bất cứ lúc nào,
Ông chủ Tiêu muốn cắt đứt mối quan hệ hợp tác kinh doanh với ông ta, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhà máy của bọn họ có thể sẽ phải đóng cửa, thậm chí quay lại làm một phân xưởng nhỏ.

“Ông chủ Tiêu...!Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng lập tức đuổi theo ra cửa: “Mọi chuyện đều dễ thương lượng, dễ bàn bạc mà!”
Ông chủ Tiêu tức giận quát: “Còn bàn bạc gì nữa? Hai con gián đất các người, còn mời tôi đến nhà hàng Trung Hoa ăn cơm? Hôm nay tôi mất thể diện cỡ nào ông có biết không? Suýt chút nữa tôi cũng thảm luôn rồi, hai người biết giám đốc Hầu là ai không? Người ta hắt hơi một cái thôi là cả nhà tôi đi ăn xin đấy.

Hai người còn đắc tội với người mà giám đốc Hầu cũng không dám đắc tội, đúng là thiểu năng trí tuệ mà.”
Dương Cường Kiên sững sờ đứng im tại chỗ, tên Tần Minh đó lại có bản lĩnh lớn đến thế à? Sao Dương Uy không nói gì với ông ta?
Phùng Nhạn Băng tuyệt vọng ngồi xuống đất, đau khổ khóc rống lên: “A hu hu...!hu...!Sao lại thế này?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi