THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Bạch Ngọc Thuần rất tức giận, dù cô có phải nhẫn nhịn bao nhiêu cũng được, nhưng cô không thể chịu đựng được việc anh trai và chị dấu nhắm vào Tần Minh như vậy.

Nếu không có sự giúp đỡ của Tần Minh thì nhất định cuộc sống của nhà họ sẽ rất khốn khổ, cũng có thể mẹ cô đã mất từ lâu, đặc biệt là đại gia giàu có từng giúp đỡ cô nhưng không bao giờ lộ mặt lại là ông chủ của Tần Minh, cô đoán cũng là do Tần Minh lên tiếng cầu xin, đó là ơn mà Tần Minh nợ người ta.

Bạch Ngọc Thuần duỗi thẳng cánh tay, bàn tay siết chặt lại, cô kích động nói: "Anh cả, chị dâu, lúc trước hai người đã lấy trộm hai trăm nghìn tiền phí phẫu thuật của mẹ, trong đó có một trăm nghìn là Tần Minh đưa, một trăm nghìn còn lại là em vay mượn được.

Sau đó vì giúp đỡ em mà anh ấy phải mượn tiền của công ty, ông chủ của Tần Minh có ý tốt nên đã cho ứng trước tiền, trước khi trả lại tiền cho Tần Minh thì hai người có tư cách gì mà quát tháo anh ấy?"Bạch Đại Hữu bị mắng đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, anh ta không thể đáp lại câu nào, tất cả đều là sự thật.


Anh ta là một tên khốn nạn, chính bản thân anh ta cũng biết điều đó, nhưng không sao cả, anh ta chỉ muốn tiền.

Bạch Ngọc Thuần vẫn tiếp tục mắng: "Hai người chơi bài nợ tận năm trăm nghìn, lần trước chị dâu bị bắt, chẳng phải nhờ có Tần Minh giúp đỡ nên chị dâu mới có thể an toàn thoát được sao? Chẳng phải nhờ có Tần Minh quen biết người chủ nợ đó nên hai người mới được khoan dung nhiều ngày như vậy sao? Hai người nợ Tần Minh nhiều như vậy, nếu không cảm ơn thì có tư cách gì mà đứng đây mắng anh ấy?Chị Bạch trợn tròn mắt, trên mặt lộ vẻ khinh thường, cô ta quay lưng đi chẳng thèm nghe nữa.Bạch Đại Hữu xấu hổ cúi đầu, không dám đối mặt với em gái.

Dường như Bạch Ngọc Thuần còn chưa mắng đủ, cô còn nói thêm: "Đúng vậy, anh Tào có rất nhiều tiền, nhưng liên quan gì đến Tần Minh? Liên quan gì đến em? Em cần sự giúp đỡ của Tần Minh thì anh ấy sẵn lòng giúp em, liên quan gì đến hai người? Đây là bệnh viện chứ không phải nhà hai người.

Thần Minh thích đến thì đến, thích đi thì đi, hai người dựa vào đâu mà đuổi anh ấy?"Sau khi trút giận xong, Bạch Ngọc Thuần phát hiện những người xung quanh hành lang đều đang nhìn mình, tất cả đều sững sờ.

Bởi vì chuyện này quá bất ngờ, Bạch Ngọc Thuần là một cô gái thùy mị và xinh đẹp, mọi ngày đều ăn nói rất nhỏ nhẹ, gặp chuyện gì cũng nhẫn nhịn chịu đựng, không ngờ lần này cô lại vì bênh vực Tần Minh mà mắng lại anh trai mình trước mặt mọi người.

Tần Minh cũng bị dọa đến nỗi khiếp sợ, đây là Bạch Ngọc Thuần mà anh quen biết sao?Cô đã trưởng thành rồi, lần này cô mắng đến nỗi anh trai và chị dâu phải im re, nghe mà hả giận.Một cô y tá đột nhiên ló đầu ra và nói: "Em gái à, đây là bệnh viện, đừng gây ồn ào, muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi."Ơ, vâng a.

Bạch Ngọc Thuần bị dạy dỗ nên lập tức sợ hãi ngậm miệng lại, cô nhìn Tần Minh với vẻ đáng thương, vừa thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh thì cô lại càng xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt, Bạch Ngọc Thuần đứng bên tường, trong lòng lo sợ: “Chết rồi, chết rồi, nhất định Tần Minh hiểu lầm rằng mình là người nóng tính.Phải chờ một lúc lâu sau thì bác sĩ mới đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Mọi người lập tức xúm lại hỏi han tình hình.


Bác sĩ cho biết: “Bệnh nhân bị ngộ độc thức ăn, được đưa đến bệnh viện quá muộn nên khiến thời gian điều trị cũng bị chậm trễ, hơn nữa cách đây không lâu còn làm phẫu thuật tim, hiện tại trái tim của bà ấy rất yếu, ngoài ra, vì não thiếu oxy nên xuất hiện chuyển biến xấu, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức.

Có thể trong quá trình điều trị sẽ cần một số loại thuốc nhập khẩu có giá hơi đắt.

Mọi người mang hóa đơn đi thanh toán viện phí trước đi.

Sau khi nghe bác sĩ nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, hình như tình huống rất nghiêm trọng.Bạch Đại Hữu vội vàng hỏi: "Không đúng, thưa bác sĩ, bệnh của mẹ tôi tổn bao nhiêu tiền? Chẳng phải bà ấy chỉ hôn mê thôi sao? Ca phẫu thuật tim của bà ấy có vấn đề là do bệnh viện trước đây không làm tốt sao"Bác sĩ nói: "Ước tính thì hơn hai trăm nghìn.

Người bệnh bị ngộ độc aconitin.

Sao người bình thường có thể nuốt mấy thứ này chứ? Hơn nữa may mà ca phẫu thuật bắc cầu tim trước đó của bà ấy rất thành công, có vẻ sau đó cũng khôi phục khá tốt, giúp trái tim vốn kiệt sức được hồi phục không ít, nếu không e rằng mọi người chưa kịp đưa người bệnh đến bệnh viện thì bà ấy đã mất vì não thiếu oxy rồi." Tần Minh nghe đến đây thì trong lòng cảm thấy nặng nề, bị ngộ độc thức ăn?Ngày nào Hà Mộng Cô cũng mua thức ăn rồi về nhà nấu, liệu anh cả của mình có bị ngộ độc không?Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tân Triều Dương và hỏi: "Anh trai, anh không bị ngộ độc thức ăn chứ?"Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tần Triều Dương thắc mắc nói: "Không, sao vậy? Hiện tại anh khỏe lắm."Tần Minh nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải do món ăn thường ngày có vấn đề, vậy buổi chiều Hà Mộng Cô đã ăn gì?Tần Minh hỏi: "Bạch Đại Hữu, sao anh lại phát hiện mẹ mình bị hôn mê? Chẳng phải buổi sáng anh đã đến lấy tiền sao? Tại sao buổi chiều anh lại tới tiểu khu nữa?"Ánh mắt Bạch Đại Hữu lảng tránh sang chỗ khác, anh ta đột nhiên mắng: "Mày đang thẩm vấn tội phạm à? Thắng làm thuê như mày là cái thá gì chứ? Tại sao tao phải trả lời câu hỏi của mày? Điều quan trọng nhất bây giờ là phải cứu chữa được cho mẹ tạo.

Mày không có tiền, chỉ là một thằng giẻ rách thì cút đi chỗ khác đi."Chị Bạch cũng nói với vẻ ngang ngược: "Đúng đấy, mày có tiền không? Không có tiền thì biến đi." Tần Minh thực sự rất buồn bực, quả thực hôm nay anh không có tiền nên không có gì để nói cả.Hai người lại đến chỗ Tào Cảnh Thành ở bên cạnh, bọn họ cười nịnh nọt và nói: "Cậu Tào, cậu cũng thấy rồi đấy, về chuyện nhà chúng tôi, có lẽ còn phải làm phiền cậu một chút."Tào Cảnh Thành nói: "Đối với em thì phí điều trị không có áp lực gì, nhưng mà...!cùng một lúc em tiêu nhiều tiền như vậy cũng phải có lý do chứ? Bạch Đại Hữu, mặc dù chúng ta quen biết và là bạn bè của nhau, nhưng em đột nhiên tiêu nhiều tiền như vậy mà không có lý do chính đáng, lỡ gia đình hỏi thì em cũng không giải thích được.”Bạch Đại Hữu lập tức kéo Bạch Ngọc Thuần lại và nói: "Ôi dào, em gái à, em mau nói mấy lời tốt đẹp với cậu Tào, cầu xin cậu ấy đi, bây giờ cậu Tào là người duy nhất có thể cứu mẹ chúng ta."Chị Bạch cũng nói: "Còn không phải sao, họ hàng nhà chúng ta đều nghèo khó, ai có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy?"Nói xong, cô ta liếc nhìn vợ chồng Hà Mộng Liên ở bên cạnh, hai vợ chồng trợn ngược mắt, chuyện này không liên quan đến tôi, hơn nữa quả thực nhà bọn họ cũng không có nhiều tiền như vậy.

Hà Mộng Liên thẳng thắn hơn, bà ta ném hai nghìn cho Bạch Ngọc Thuần và nói: "Dù sao dì và mẹ cháu cũng là chị em, chuyện của mẹ cháu vẫn do người làm con như các cháu giải quyết.


Hai nghìn này coi như phí dinh dưỡng để hồi phục sau này, Thuần Thuần, cháu cầm đi, nhớ đừng đưa cho anh trai cháu"Hai nghìn này cũng có thể coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ.Bạch Ngọc Thuần cảm thấy cuộc đời lại chìm trong bóng tối, cô bất lực cúi đầu, gánh nặng gia đình gần như chèn ép cô, chuyện lần này cũng giống như ca phẫu thuật tim lần trước vậy, đều là tiền, tiền và tiền.

Tần Minh không có tiền nên không giúp được cô, cô cũng không thể mặt dày mày dạn mà cầu xin Tần Minh mượn tiền của ông chủ lần nữa? Cô còn chưa trả hết số tiền mà đợt trước người ta cho ứng, bất kể là tiền hay là ơn.

Tần Minh nhìn Bạch Ngọc Thuần, một cô gái mới mười chín tuổi, đáng lẽ cô đang học đại học và tận hưởng tuổi trẻ tươi đẹp của cuộc đời, nhưng lại vì gia đình mà khổ cực và gầy guộc như vậy, làm sao có thể gánh nổi trọng trách của một gia đình chứ?Lúc này, Tào Cảnh Thành nói: "Thật ra thì Bạch Ngọc Thuần này, nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi thì tôi có thể chi trả tiền chữa trị.

Chỉ cần em trở thành bạn gái của tôi thì chuyện của em chính là chuyện của tôi.

Bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, nếu người nhà có hỏi thì tôi cũng giải thích được, phải không?"Sau khi nói xong, Tào Cảnh Thành dừng lại một chút rồi lại nói: "Em Bạch, em đừng lo, chúng ta học cùng trường, hơn nữa còn quen thuộc như vậy.

Tôi sẽ đối xử tốt với em, đây là một cách vẹn cả đôi đường, em có đồng ý không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi