THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



"Tích tích tích..."
Thời gian vừa đến hai phút, bảng hiển thị của quả b bỗng nhấp nháy, cảnh báo réo dài, sau đó bắt đầu năm phút đếm ngược.
Trang viên Nam Sơn lớn như vậy, chỉ năm phút thì không thể trốn thoát được.

"Ôi, Chúa ơi, cuối cùng chúng ta vẫn phải chết sao?"
Mọi người trong phòng hội nghị nghe thấy Olsen nói vậy đều không nhịn được mà kêu rên, năm phút thôi sao? "Năm phút chắc đủ viết một bản di thư đấy." "Quả nhiên, vẫn không còn cách nào sao?" "Xong rồi, xong thật rồi, cậu hai chính là một tên điên, cậu ta mà điên lên thì cái gì cũng làm được, mọi người còn nhớ vụ cậu ta ném b hạm đội Biển Đen không?"
Bên tại toàn những tiếng ồn ào, Tần Minh nghiêm mặt, ánh mắt liếc qua, không giận mà uy.
Anh nhìn về phía đám người phụ trách kia, ánh mắt sắc bén như ghim thẳng vào lòng người, trong lòng những người này giật thót, ai nấy đều tự giác ngậm miệng, không dám có ý kiến gì nữa.
So với đám người cấp dưới phụ trách thương mại này, tiểu đội ám sát và đội vệ sĩ trong đó có Tất Nguyên, có tố chất tâm lý mạnh hơn nhiều, vốn không hề sợ.
Nhưng bọn họ cũng vô cùng kính nể cách xử lý bình tĩnh của Tần Minh, không hổ là ông chủ của bọn họ, dưới sự lãnh đạo của một ông chủ mạnh mẽ như vậy, bọn họ cũng tâm phục khẩu phục.
Tần Minh nói: "Tôi và ông Thường vẫn còn ở đây, các người sợ cái gì? Tôi sống, mọi người cũng có thể sống.


Chẳng qua là phải phá b, tôi đương nhiên có cách."
Lời nói của Tần Minh rất bình thường và thẳng thắn, lại cho mọi người một lòng tin lớn lao, đúng vậy, ông chủ và ông chủ tương lại vẫn ở đây, bọn họ sợ cái gì? Phải chết thì cũng là cùng chết.
Trông cậu chủ giống một tên ăn hại lắm sao? Giống một người không còn cách gì nữa? Hay giống một người không chịu nổi áp lực?
Không, anh vẫn luôn giải quyết được phiền phức, đồng thời còn cắt đứt khả năng chủ động điều khiển b của Thường Tuấn Đông.
Trong hoàn cảnh sống chết tiến thoái lưỡng nan này, sức hấp dẫn mà Tần Minh bộc phát ra từ khí chất và nhân cách khiến mỗi một cấp dưới ở đây đều được cảm hóa, hơn nữa có ấn tượng về việc ban nãy Tần Minh đọc bản thảo, biết nhìn xa trông rộng cùng với trí nhớ có logic mạch lạc ấn tượng, hình tượng to lớn vĩ đại của Tần Minh khiến họ vững tin hơn ngay tức khắc.
Tần Minh chính là ông chủ lớn trong tương lai, anh không đơn giản chút nào! "Tần Minh!" Đột nhiên, điện thoại bên cạnh vang lên tiếng hét giận dữ: "Mày là một tên dối trá, tên thất hứa"
Thường Tuấn Đông tức giận đến nỗi chửi đồng lên: "Được, mày được lầm, bên cạnh lại có một cao thủ hacker lợi hại như vậy, ngay cả vệ tinh tao mất bao nhiêu công sức mới kiếm được cũng hack được, coi như mày giỏi.
Thường Tuấn Đông phát hiện tín hiệu bị cắt đứt thì vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì, Tần Minh lừa anh ta, tranh thủ thời gian cho Olsen xâm nhập vào vệ tinh, khiến Thường Tuấn Đông mất quyền kiểm soát cục diện.
Từ lúc bắt đầu hành động ám sát, đến khi bàn điều kiện ở khoảng giữa, sau đó đến lúc Tần Minh phát hiện ra vệ tinh và máy ghi hình, cuối cùng là Tần Minh chỉ thị cho Olsen xâm nhập vào mạng lưới điều khiển của vệ tinh, có thể nói là gặp chiêu phá chiêu, Thường Tuấn Đông từ một kẻ nằm giữ thế cục trở thành kẻ mất đi tất cả quyền kiểm soát.
Tần Minh nhìn máy tính vệ tinh của Olsen bình thản nói: “Thế hả? Không phải vừa rồi anh còn nói rằng anh đang nhìn tôi sao? Tôi cũng đang nhìn anh đó.

Có phải anh đang ở trong biệt thự của một trấn nhỏ ở Ba Lan, Slovakia không? Chậc chậc, biết hưởng thụ đó cậu Thường, anh đoán là anh trốn nhanh hay là đội ám sát của tập đoàn đến nhanh hơn?"
Sau khi Tần Minh nói xong, bên kia đầu dây điện thoại im lặng, bởi vì Tần Minh đã nói đúng địa điểm mà Thường Tuấn Đông đang ẩn náu.
Đây chính là gậy ông đập lưng ông.

"Tần, Minh!" Một lúc lâu sau, Thường Tuấn Đông mới hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Coi như mày gan dạ.

Nhưng cho dù mày có bản lĩnh như vậy thì sao? Tao có đủ thời gian để đổi vị trí, nhưng mày có thể thoát khỏi trang viên Nam Sơn trong vòng năm phút không? Chỗ đó rất lớn, không có máy bay trực thăng thì năm phút không đủ để trốn thoát đâu.”
Cách một đầu dây điện thoại nhưng Tần Minh cũng có thể nghe thấy sự phẫn nộ của Thường Tuấn Đông.
Anh nhìn màn hình máy tính cười nhạt: "Anh biết không? Loại b sử dụng vệ tinh để điều khiển từ xa này có một khuyết điểm, đó chính là khi xâm nhập vào hệ thống thì tôi đã biết vị trí của từng quả b rồi, tổng cộng năm mươi mốt quả, anh vừa ra tay nổ hai quả, còn bốn mươi chín quả phân bố đồng đều ở xung quanh trang viên Nam Sơn, ông Mã...!Lập tức phải người đi phá b, đặt chung một chỗ."
Mã Thiệu Phó người phụ trách trang viên Nam Sơn hơi cúi người nhìn xuống bản đồ, với tư cách là một người phụ trách, ông nắm trang viên trong lòng bàn tay, lập tức nhớ kỹ từng vị trí, Mã Thiệu Phó cầm bộ đàm lên ra lệnh cho cấp dưới tháo gỡ toàn bộ b rồi tập trung lại một chỗ.

Chỉ trong vòng một phút đã nghe thấy cấp dưới báo cáo, toàn bộ b đã được tập trung lại ở giữa sân golf, sẽ không ảnh hưởng đến phòng hội nghị ở đây.
Thường Tuấn Đông ở bên kia điện thoại cũng nghe thấy tiếng động phía bên này, anh ta im lặng, một chiêu có lực uy hiếp nhất của anh ta cũng đã bị phá hỏng rồi.
Thời gian năm phút đồng hồ quả thực không đủ để Tần Minh chạy khỏi trang viên Nam Sơn, thế nhưng do có nhiều người nên chỉ trong năm phút đã tập hợp được hết b vào một chỗ, chừa cho đám người Tần Minh một vị trí an toàn, vậy là đủ rồi.
Giờ phút này, có thể coi Tần Minh và tất cả mọi người ở phòng hội nghị đều đã an toàn.

"Hình như chúng ta an toàn rồi?" Một giám đốc thương mại nước Brunei không nhịn được mà lên tiếng.

"Suyt, tin tưởng cậu chủ, chuyện lần này...!Cậu chủ quá đỉnh luôn." Lại một cấp dưới khác giơ ngón tay cái lên nói.

"Cậu chủ dũng cảm nhanh trí, gặp chuyện không sợ, thật sự không nhìn ra cậu ấy chỉ mới hai mươi tuổi, giỏi quá.

"Lựa chọn của chúng ta quả là đúng đắn, bọn người Song Shan Ti Cha quá ngu xuẩn, thế mà lại chọn cách phản bội.

"Vấn đề là ở đây, cậu chủ sẽ đề bạt ai để tiếp quản vị trí của Song Shan Ti Cha? Có thể là vị trí người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta."
Một đám giám đốc nhìn Song Shan Ti Cha bằng ánh mắt thương hại, người đàn ông này vốn có vô số quyền thế và tiền bạc, nhưng bởi vì theo sai người, một kế hoạch không chê vào đâu được đứng trước Tần Minh lại biến thành chồng chất sai lầm, hiện giờ đã trở thành kẻ tù tội.

Đồng thời, bọn họ cũng đang nghĩ rằng có phải cơ hội thăng chức tăng lương của bọn họ đã đến rồi không?
Tần Minh vẫn đang cầm điện thoại nói chuyện với Thường Tuấn Đông: "Cậu hai Thường, anh còn có chiêu gì nữa không? Ô kìa? Sao tôi nghe thấy tiếng lạ lạ? Anh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn đấy à? Chẳng phải anh nói là anh vẫn nhìn chằm chằm vào tôi sao?" 11 Bên kia đầu dây điện thoại im lặng, quả thực không còn chiêu nào nữa, chỉ có thể mặc cho Tần Minh giễu cợt.
Song Thường Tuấn Đông vẫn khinh thường nói: "Mày khoan hãy đắc ý, theo như tao biết, trong đội ngũ mà mày bố trí, cũng không có chuyên gia phá b, những quả b này của tạo đều không phải đồ chơi bình thường đâu, chẳng những khó phá mà còn có uy lực cực lớn.

Không nổ chết mày thì cũng khiến mày ăn đủ." "Thế sao? Sự ngu xuẩn và kiêu căng của anh đã khiến anh thất bại.


Có cần tôi cho anh xem người của tôi phá b của anh thế nào không?" Tần Minh mở chức năng ghi hình ra, hướng về phía quả b trong tay A Long.
A Long nghi ngờ nói: "Tôi đã từng thấy sơ đồ cấu tạo quả b thế này khi đối đầu với những phần tử khủng bố ở Châu Phi, tôi đã tìm ra đường dây ẩn, nếu tôi đoán không sai thì chỉ cần cắt nó đi là được.

Nhưng vì lý do an toàn nên tôi không thể cắt ở đây, tôi cần một chỗ rộng rãi."
Tần Minh nói: "Được, anh cầm cái máy liên lạc này theo đi, để cậu Thường của chúng ta nhìn thật kỹ xem anh gỡ quả b này thế nào!"
Tút...!Đột nhiên, chiếc điện thoại vẫn đang kết nối tắt ngúm, hình ảnh trên máy liên lạc cũng bị cắt đứt, Thường Tuấn Đông đã không còn gì muốn nói với Tần Minh nữa, nếu không anh ta sẽ bị Tần Minh làm cho tức chết mất.
Bởi vì đường dây ẩn trong quả b là điểm quan trọng nhất, mà người bên cạnh Tần Minh đã tìm ra rồi, nên Thường Tuấn Đông biết rõ hành động lần này của anh ta đã hoàn toàn thất bại.
Giờ khắc này, Thường Tuấn Đông ở Ba Lan xa xôi hung ác ném điện thoại đi, mắng: "Mẹ nó! Tần Minh, cái thằng con hoang này, mày nhớ kỹ cho tao! Chắc chắn kế hoạch lần sau của tao sẽ không còn sơ hở nữa."
Thất bại khiến sắc mặt anh ta đỏ bừng lên, tâm trạng gắt gỏng, anh ta vừa đi ra khỏi vòng vây của cấp dưới vừa nhìn xung quanh, đội ám sát của tập đoàn sẽ tới đây nhanh thôi, anh ta phải rời đi ngay lập tức.
Viu!
Nhưng anh ta còn chưa thấy đội ám sát của tập đoàn đầu thì đã thấy tên lửa của Stark Industry đang từ trên trời rơi xuống
Thường Tuấn Đông và đám tay chân của anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn tên lửa đang rơi xuống, trong lòng bọn chúng chỉ có một chữ "Fuck
Ầm! Sau đó, quả tên lửa rơi xuống khiến toàn bộ mặt đất chấn động.
Ở Hoa Hạ, trang viên Nam Sơn.
Tần Minh ném điện thoại đi, thở dài một hơi, anh biết mình đã vượt qua được một kiếp nạn vô cùng nguy hiểm.

“Tần Minh nhìn về phía mọi người, nói: "Được rồi, nên bước vào giai đoạn tiếp theo thôi....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi