THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Lý Mộng đột nhiên kiễng chân lên cưỡng hôn Tần Minh.
Tần Minh đương nhiên không chịu, lập tức dùng tay đẩy Lý Mộng ra, anh mắng: "Lý Mộng, giữa chúng ta là không thể nào, bát nước đã đổ đi thì khó mà lấy lại được, cô hiểu không? Cô đã lừa tôi hai lần rồi, lần trước cô giả vờ tái hợp vì muốn lừa tiền của tôi, tôi vẫn còn nhớ"
Lý Mộng không làm ầm ĩ, không chửi bới, ngược lại tỏ ra áy náy không yên, không biết đặt tay xuống như thế nào, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cô ta cắn chặt môi, nước mắt từ từ rơi xuống.
Lý Mộng khóc thút thít, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh, Tần Minh, em, em không thể không chế được nỗi nhớ anh.

Sau khi chia tay với anh, em vẫn luôn không vui vẻ, tuy rằng trước đây nghèo hơn một chút, nhưng ở bên anh em cảm thấy an toàn chưa từng có, mỗi ngày đều rất vui vẻ vì được anh che chở.

Có một số việc phải trải qua mới biết được, thứ mất đi rồi mới là tốt nhất." "Em biết bây giờ anh đã có người mình thích rồi, nhưng mà em...!xin lỗi, em sẽ không làm phiên anh nữa."
Nói xong, Lý Mộng giấu nước mắt bước ra ngoài.
Lý Mộng vừa đi, ba người Triệu Lập Ngưu đang ngồi xổm ở cửa nghe trộm liền bước vào, tất họ đều nhìn Tần Minh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tần Minh đang buồn bực đây này, không vui nói: "Làm gì đấy?"
Triệu Lập Ngưu giơ tay lên nói: "Nào một, hai, ba, chúng ta không giống nhau, không giống nhau, là anh em nhiều năm như vậy, có ai hiểu rõ cậu hơn chúng tôi, cưa gái đối với cậu thật dễ dàng...
Tần Minh bị ba người này đùa dai cũng bất lực bật cười.

Anh không vui nói: "Được rồi, đừng xem náo nhiệt nữa cho tôi, tôi và Lý Mộng là không thể, cô ta chỉ đơn phương thôi."
Tôn Chí Bằng nói: "Tiểu Minh, cậu được đầy buổi sáng cùng Trương Tiểu Nghiên livestream, ngồi máy bay, lên du thuyền, đi suối nước nóng, phát tài rồi à? Giấu giấu giếm giếm, còn là anh em nữa hay không hå?"
Triệu Lập Ngưu nói: "Tiểu Minh, cậu cũng đã lên đời rồi, còn nhớ trước đây cậu từng ăn ba bữa rau xanh với cháo trắng hơn nửa năm.
Tần Minh nói: "Mấy cậu không gắp thịt cho tôi sao? Cũng không tệ như vậy"
Lương Thiếu Dũng hỏi: "Lần trước giúp tôi giả ngầu trước mặt em gái tôi cũng đã tiêu rất nhiều tiền đúng không? Tên nhóc cậu phát tài ở đâu thế? Anh em còn đang lo tìm việc làm đây này."
Tần Minh nói: "Lúc trước tôi không rảnh, cũng không kịp nói cho mọi người biết.

Tôi làm công việc thu mua sáp nhập doanh nghiệp trong một công ty đa quốc gia, ông chủ rất coi trọng tôi.

Tôi là phó giám đốc khu vực Đại Trung Hoa.
Tần Minh cũng không nói thật cho các anh em của mình biết, cũng không phải là vì anh có ý nghĩ gì kỳ quái gì, chỉ đơn giản là sợ sẽ dọa họ mà thôi.

Tần Minh cảm thấy lời giải thích này hợp lý hơn, đã năm tư rồi, rất nhiều người đang tìm việc thực tập rồi.
Gia đình nhà có căn cơ đều đã chuẩn bị thi công chức, hoặc đã trở thành giám đốc trên danh nghĩa trong một doanh nghiệp lớn, anh như vậy cũng không coi là quá đột ngột, chỉ là đột nhiên làm phó giám đốc khiến người ta ngạc nhiên mà thôi.

“Phó, phó giám đốc?” Ba người đều há hốc mồm, chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy đẳng cấp rồi.

“Khu vực Đại Trung Hoa?” Triệu Lập Ngưu lại kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Minh, rốt cuộc cậu vào công ty gì vậy? Cậu thật là chất, có thể làm phó giám đốc? Ôi, không phải tôi coi thường cậu đâu, tôi luôn biết cậu rất có năng lực, nhưng mà khoảng cách này có quá khoa trương rồi không? Không phải kỳ học trước cậu vẫn đang giao đồ ăn sao."
Lương Thiếu Dũng cũng kinh ngạc nói: "Đệch, công ty đa quốc gia đẩy, công ty ít nhất cũng phải có vốn hàng trăm tỷ"
Tôn Chí Bằng thẳng thắn hơn, hỏi: "Tiểu Minh, hai anh em chúng ta ai theo ai đúng không? Yêu cầu của tôi không cao, mời tôi làm tài xế cho cậu là được rồi, tiền lương hàng tháng sau thuế khoảng ba mươi nghìn tệ thôi.

Dù sao thì cậu cũng có bạn gái rồi, giới thiệu thư ký của cậu cho tôi là được."
Triệu Lập Ngưu đá anh ta, chửi bởi: "Cậu Bằng, cậu đang nằm mơ đấy à, chỉ biết gây thêm phiền phức cho Tiểu Minh"
Tần Minh cười cười, cảm thấy nói hơi cao, làm cho các anh em sợ rồi.
Anh nói dối: "Tôi ban đầu chỉ là một trợ lý văn phòng nho nhỏ thôi.

Ban đầu khu vực Đại Trung Hoa có tổng cộng năm phó giám đốc, người ban đầu đã nghỉ hưu rồi, lúc đó tôi lập công, ông chủ có ý định bồi dưỡng tôi, vì vậy cho tôi đi theo làm chút chuyện.


Thực ra tôi không có thực quyền gì, còn có khả năng bị sa thải bất cứ lúc nào, nếu chức phó chủ tịch này suôn sẻ thì có thể làm cả đời." "Làm hai đời tôi cũng đồng ý.

Ba người anh em đồng thanh nói.
Tần Minh nói: "Anh em, mọi người muốn tôi giúp tìm việc, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thu xếp, được không? Chúng ta là anh em tốt nhiều năm, có thể đối xử tệ bạc với mọi người sao? Lương tháng bảo đảm thấp nhất là năm mươi nghìn.

Chỉ cần tôi vẫn làm một ngày thì đều sẽ chiếu cố mọi người, mọi người được ưu tiên thăng chức tăng lương."
Ba anh em trong ký túc xá nhìn nhau, chuyện sảng khoái như vậy đúng là kích động lòng người.
Cả ba người hỏi: "Thật không?"
Tần Minh đảm bảo nói: "Thật như vàng" “Yeah!” Ba người đồng thời lao tới, nhấc Tần Minh lên trong ký túc xá: "Sếp Minh chất quá, uy vũ quá, sau này sẽ đi theo cậu.

Oh~ !" “Bụp.

Bởi vì ba người nâng quá cao, Tần Minh đụng đầu vào bóng đèn trên trần nhà.
Tần Minh vui quá hóa buồn, kêu lên: "A~ ôi."
Bóng đèn bị vỡ, ký túc xá đột nhiên tối sầm, ba người không đỡ được Tần Minh, Tần Minh trực tiếp đè lên người ba người Triệu Lập Ngưu, bốn anh em trong ký túc xá kêu lên, nhưng khi đứng dậy bốn người họ lại nhìn nhau cười, ôm vai nhau.
Những ngày sau đó, mấy anh em đều không phải lo về chuyện việc làm nữa, bắt đầu ngày nào cũng trốn học, nằm một chỗ, ngày nào cũng chơi game trong ký túc xá, hộp đêm, quán bar, đặt cho một cái tên hay là lần điền cuồng cuối cùng trước khi ra trường.
Tần Minh bất lực, chỉ có thể nói rằng nếu không thuận lợi tốt nghiệp thì công ty sẽ không tuyển dụng mới ép được ba người họ tiếp tục lên lớp.

Đi học được hơn một tuần, cuộc sống của Tần Minh khả trôi chảy, sau chuyện trên trang web của trường cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cuộc điện thoại của Phùng Đông Tường đã phá vỡ cuộc sống yên ổn của Tần Minh.

"Cậu chủ, tôi đã sắp xếp một buổi xem mắt với nhà họ Triệu rồi, xin hỏi khi nào thì cậu chủ có thời gian?"
Tần Minh nhận được điện thoại của Phùng Đông Tường một trong bốn nguyên lão.
Niên Lão Lục vẫn chưa tìm được Nhiếp Hải Đường, nhà họ Triệu bên này đã hành động trước rồi.
Do việc kinh doanh của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở Hoa Hạ, sức ảnh hưởng của nhà họ Triệu rất lớn, mỗi năm cũng phải chia rất nhiều lợi, vẫn luôn là cái gai trong mắt Thường Hồng Hi.


Nhưng mà cũng bởi vì thế lực của nhà họ Triệu ở Hoa Hạ quá lớn nên rất khó trừ bỏ.
Tần Minh muốn có được chỗ đứng vững chắc ở Hoa Hạ, Thường Hồng Hi đã yêu cầu anh liên hôn với nhà họ Triệu.
Tần Minh bất lực mỉm cười, đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, liên hôn chính trị vẫn không thể thiếu được.
Nhưng mà, trên ra chính sách thì dưới cũng có biện pháp đối phó, Tần Minh đã nghĩ xong biện pháp kéo dài thời gian rồi.
Tần Minh hỏi ngược lại: "Ông Thường đầu?"
Phùng Đông Tường nói: "Ông Thường đang chấn chỉnh một số sản nghiệp làm ăn thua lỗ ở Nam Mỹ.

Ông ấy hoàn toàn biết rõ về buổi xem mắt lần này, ông ấy khá hài lòng với sự sắp xếp của nhà họ Triệu.

Con gái nhà họ Triệu ấy, trẻ trung xinh đẹp, học thức hơn người, là người nhà họ.

Tôi đã gửi tài liệu cho thư ký của cậu rồi, tối nay đối phương sẽ đến sân bay, cá nhân thuộc hạ kiến nghị cậu chủ đến sân bay đón cô ấy!"
Tần Minh nói: "Không đi đâu, để cô ấy đến thẳng tòa nhà Thế Kỷ đi, sau khi tôi kết thúc môn học tự chọn tôi sẽ qua đó."
Tần Minh cúp máy, trong lòng cảm thấy buồn bực không vui.
Anh đã là người thừa kế của người giàu nhất thế giới rồi mà còn không được tự quyết định chuyện hôn nhân, đây có phải là sự bất lực của người giàu không? Không phải đều là phụ nữ sao? Nhất định phải ngủ với một người có thân phận cao quý sao? Đôi giày phù hợp hay không, tự mình đi mới biết được chú.

"Ba nuôi, con sẽ không bao giờ đi theo con đường mòn của ba đầu." Tần Minh siết chặt tay, tự lẩm bẩm: "Một người đàn ông chân chính sẽ không bao giờ từ bỏ người mình yêu vì bất cứ lý do gì."
Trời đã tối, Tần Minh tan lớp học tự chọn buổi tối, ra bên ngoài trường, A Long mở cửa xe cho Tần Minh.
Tần Minh đang chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên, sau đó liền nghe thấy một giọng ngâm dài khàn khàn "Số mệnh trên đời là số chuẩn, tướng mệnh giải mộng, huyền diệu không gì bằng, qua đây xem một chút, chỉ dẫn người quân tử lạc đường, nhắc nhở người anh hùng đang khốn đốn"
Tần Minh sửng sốt, đầu vốn đã chui vào trong xe rồi lại chui ra ngoài, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, đệch, đó không phải là ông già lửa đảo Trương Toàn Chân sao?
Tại sao ông ta lại xuất hiện ở cổng trường đại học của mình?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi