THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Nhìn thấy Trương Toàn Chân chuẩn bị rời đi, Tần Minh lập tức đứng dậy ngăn ông ta lại.
Trương Toàn Chân nói: “Trước đây cậu Thân đã nói dối tôi, tôi không so đo với cậu, nhưng cậu đã không tin tôi thì có nhiều lời cũng vô ích, còn gì để nói nữa?"
Màn đêm buông xuống, Tần Minh chăm chú nhìn Trương Toàn Chân bằng đôi mắt sắc bén, như thể muốn nhìn thấu ông ta vậy, thế nhưng Trương Toàn Chân vẫn cư xử rất tự nhiên, dáng vẻ đoan chính và không hề chột da.
Suy nghĩ của Tần Minh nhanh chóng xoay chuyển, anh đột nhiên nở nụ cười: “Chẳng phải chúng tôi chỉ đùa đạo trưởng một chút thôi sao, đạo trưởng là người cao siêu, sao có thể so đo với loại người tầm thường như tôi chứ?”
Tần Minh lại hỏi: “Vậy đạo trưởng có sẵn lòng giúp đỡ, để Mộc Hạo và Mộc Hải Nhiễm không làm khó tôi nữa được không? Nếu không tôi sẽ công khai rõ ràng, e rằng Mộc Tiêu Kiều và Mộc Tư Thuần đều rất tức giận, ngay cả cơ hội làm bạn cũng không còn.

Trương Toàn Chân bấm ngón tay tính toán, sau đó nói: “Ha ha, cậu Tần quả là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng cậu và cô Mộc đã kết duyên rồi, cho dù trong lòng cậu có thừa nhận hay không thì hai người từng là một cặp vợ chồng, đây là nguyên nhân, tất nhiên sau này sẽ có kết quả, còn kết quả tốt hay xấu thì phải phụ thuộc vào cậu.”
Tần Minh nói: “Chính là vì không muốn kết quả xấu cho nên tôi mới tìm đạo trưởng, tôi chỉ muốn kết thúc dễ dàng giống như khi bắt đầu, vợ chồng hết duyên thì cũng là bạn bè.
Trương Toàn Chân đưa tay vuốt râu, ông ta thong thả cười nói: “Trừ lo diệt khó cho người có duyên là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi lại bị cậu đẩy xuống hồ, cả quần áo và hành lý đều ướt sũng, cũng không tiện bắt tay vào việc
Tần Minh nói: “Được, đêm nay tôi sẽ tiếp đãi ông thật chu đáo.

Tần Minh mời Trương Toàn Chân đến tòa nhà Thế Kỷ ở lại một đêm.
Khi Tần Minh đến tòa nhà Thế kỷ thì đã là mười một giờ, muộn hơn ba mươi phút so với thời gian đã hẹn.

Điều này cho thấy rõ thái độ của Tần Minh đối với lần xem mắt này.
Thậm chí anh còn không thèm xem tài liệu mà Tống Dĩnh gửi tới.
Sau khi Tần Minh đến tòa nhà Thế kỷ, đầu tiên anh bảo giám đốc tiếp đãi Trương Toàn Chân thật chu đáo và tìm mấy người đẹp đến phục vụ, không thể để lão già gian xảo này chạy thoát.
Sau đó Tần Minh mới đến tầng trệt, nơi phục vụ khách chính phủ của tòa nhà Thế kỷ.
Trong sảnh lớn xa hoa tráng lệ, nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp đang chơi nhạc, cũng có người đang diễn tấu khúc nhạc cổ điển bằng đàn Cello và Violin, sảnh uống trà và nói chuyện được phủ đầy hoa, Tống Dĩnh và Olmei mặc lễ phục đã đợi sẵn ở cửa, hai người phụ nữ quả thực là hai đóa hoa phương Đông và phương Tây, khiến Tần Minh không nhịn được mà liếc nhìn nhiều hơn.

Bên cạnh còn có một vài vệ sĩ mặc bộ trang phục thời Đường, chắc hẳn là vệ sĩ luôn đi theo cô gái nhà họ Triệu này.
Phùng Đông Tường đợi đến nỗi vô cùng sốt ruột, vừa nhìn thấy Tần Minh đã lập tức chào đón, nói: “Cậu chủ, cậu không ra sân bay đón thì cũng thôi đi, sao còn đến muộn như vậy? Cũng may cô Triệu biết đối nhân xử thế nên cũng không so đo
Tần Minh có chút buồn bực, tại sao anh coi mắt mà Phùng Đông Tường lại căng thẳng như vậy? Thường Hồng Hi cũng không để ý đến thế, còn nói rằng nhà họ Triệu có rất nhiều con, anh vừa ý cô nào thì chọn cô đó.
Chẳng phải như vậy là nói cho Tần Minh biết rằng anh có thể coi mắt suốt một năm rưỡi sao?
Nhưng gần đây anh không có nhiều thời gian, hôm nay anh phải lấy đi mới được.
Tần Minh bước vào sảnh lớn, vệ sĩ hai bên đều đứng dậy nhìn người thừa kế tương lai của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, anh còn trẻ như vậy mà rất phong độ hiên ngang.
Ảnh mắt Tần Minh rơi trên một băng ghế dài sang trọng trước dàn nhạc, cô gái đó chậm rãi đứng lên rồi xoay người một cách vô cùng tao nhã, sau đó khẽ cúi người trước Tần Minh và nói: “Anh Tân
Tần Minh nhìn về phía cô gái, khá xinh đẹp.
Quả thực cũng may là gần đây Tần Minh nhìn thấy nhiều người đẹp đến nỗi hoa cả mắt, tất cả đều vô cùng xinh đẹp, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, giống như hai chị em Mộc Tiêu Kiều và Mộc Tư Thuần, quả thực là vô cùng xinh đẹp.
Trương Tiểu Nghiên mặt học sinh body phụ huynh theo đuổi phong cách loli, hoa hậu giảng đường giản dị Bạch Ngọc Thuần, cô chủ nhà giàu bất đồng tính cách Nhiếp Hải Đường, giáo viên dạy múa Liêu Thanh Tuyền, còn có hoa khôi cảnh sát xinh đẹp Tôn Thường Hi.
Vì đã gặp nhiều người đẹp nên đương nhiên ánh mắt Tần Minh cũng cao hơn, trong lòng anh, nếu tính Nhiếp Hải Đường là một trăm phần trăm thì cô gái này chỉ được tám mươi lắm phần trăm, cao hơn Lý Mộng một chút, phối hợp với cách trang điểm và quần áo sang trọng thì có thể vươn lên tới chín mươi phần trăm trở lên.
Đương nhiên Tần Minh sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, đây chỉ là ấn tượng đầu tiên của anh.
Thật ra trong lòng Tần Minh có chút căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh xem mắt, ngay cả ba mẹ ruột cũng không biết, trên đời này còn có đứa con như vậy sao?

Tần Minh lễ phép đáp lại: “Khụ khụ, chào cô Triệu, mời ngồi.
Sau khi ngồi xuống, cô gái nói: “Có lẽ anh Tần còn chưa biết tên của tôi nhỉ? Tên tôi là Triệu Vũ Hân, có phải là một cái tên mà anh Tần sẽ nhanh chóng quên mất hay không?”
Ồ? Còn giỏi thật đấy, muốn lấy lui làm tiến?
Nhưng Tần Minh không mắc mưu của cô ta, anh nói thắng: "Cô Triệu, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, nếu đã coi mắt thì tôi nêu tình huống của mình trước, tôi là người rất đa tình, người quen biết tôi đều gọi tôi là người máy thu hoạch hoa khôi giảng đường.
Triệu Vũ Hân cười với vẻ không tin, cô ta nói: “Ha ha ha, vậy sao? Nhưng tài liệu mà ông Phùng cung cấp cho tôi lại nói anh Tần là người rất chung tình, bạn gái cũ chia tay với anh, anh còn đau lòng trong một khoảng thời gian dài, đến nay vẫn còn độc thân, tại sao anh Tần phải nói dối?"
Tần Minh lên tiếng: “Tôi đâu có nói dối? Cô có nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa không, họ đều là người phụ nữ của tôi, mặc dù tôi độc thân nhưng có rất nhiều phụ nữ duy trì quan hệ với tôi.
Tống Dĩnh và Olmei đang đứng ngoài cửa, khóe miệng khẽ giật, sao hôm nay cậu chủ lại thay đổi phong cách thế này? Có vẻ như anh không thích lần xem mắt này cho lắm.
Phùng Đông Tường không nhịn được mà nói: “Cậu chủ, đối phương là người nhà họ Triệu, còn vượt ngàn dặm xa xôi tới đây để xem mắt với cậu, người ta có thành ý biết bao, cậu chẳng những không ra sân bay đón mà còn tới muộn, hơn nữa còn không tặng người ta được một bó hoa, điều này không hề phù hợp với thân phận và tác phong làm việc của cậu, hơn nữa Tổng Dĩnh và Olsen chỉ là cấp dưới của cậu mà thôi."
Tần Minh nói với giọng kinh ngạc: "Cấp dưới của tôi thì không phải là phụ nữ của tôi à? Chẳng phải tôi dùng quy tắc ngầm với họ là được sao?”
Tần Minh búng tay một cái, nói: "Olmei, lại đây.
Đôi chân dài của Cli Olsen sải bước, cô ta khẽ nghịch mái tóc dài màu nâu vàng, mỉm cười đi đến bên cạnh Tần Minh.
Gương mặt và thân hình của Olmei thuộc kiểu tương đối nhỏ nhắn và xinh đẹp, giá trị nhan sắc lại càng xuất sắc, tuyệt đối là diện mạo chinh phục vẻ đẹp hoàn mỹ của cả phương Đông lẫn phương Tây.

Khuôn mặt cô ta hơi nhỏ, xương cắm hơi rộng tạo thành một đường cong góc cạnh rõ ràng, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra rằng ánh mắt của cô ta rất mê người, dường như ánh mắt đó biết quyến rũ người nhìn nhưng lại không hề mang vẻ lắng lợ.

Thật ra Tần Minh cảm thấy Olmei xinh đẹp hơn, đặc biệt là dáng người quyến rũ mà cô ta đã rèn luyện quanh năm, đầy hấp dẫn chí mạng, so với Triệu Vũ Hân sống trong nhung lụa thì cảm giác có da có thịt hơn.

Tần Minh vươn tay giữ phần gáy của Olmei, làm động tác muốn hôn cô ta.
Olmei lại không phản kháng, vào lần đầu tiên bị Tần Minh bắt được thì cô ta đã bị Tần Minh hôn trộm một cái, hiện tại cô ta có tâm lý mong chờ, không ngại hôn nhau với Tần Minh ngay trước mặt mọi người.
Lúc này.…......
Ngay cả những người đang tấu nhạc cũng kinh ngạc đến ngây người, cmn, đây là buổi xem mắt của đại gia ư? Thật kích thích.

Vài giây sau, khi hai người rời môi, Olmei còn cố ý kéo ra một sợi nước miếng, cảnh tượng này có thể nói là vô cùng quyến rũ.
Tần Minh xua tay bảo Olmei lui ra ngoài, nói: “Cô đã nhìn thấy chưa? Nếu cô muốn kết hôn với tôi thì nhất định phải thừa nhận ưu điểm đa tình của tôi, dù sao thì tôi cũng khá bác ái, hễ là người đẹp thì đều là đối tượng công lược của tôi.”
Trời ạ, đa tình còn trở thành ưu điểm rồi?
Phùng Đông Tường nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Cậu chủ, đây là một điều rất bất kính đối với nhà họ Triệu.
Tần Minh uy nghiêm trầm mặt xuống, lập tức quát lớn: “Ông Phùng, hãy nhận rõ thân phận của ông đi, ai có tiếng nói ở đây? Ông nói xem ai là người có quyền quyết định ở đây.

Ông muốn phục vụ ai? Muốn trung thành cống hiến cho ai?”
Phùng Đông Tường sợ đến nỗi run lên, đôi mắt âm độc của Tần Minh chứa đầy ánh sao, anh nhìn chằm chằm vào Phùng Đông Tường khiến ông ta hoảng sợ, ngay cả chính ông ta cũng cảm thấy không thể tin rằng mình lại bị một Tần Minh mới hơn hai mươi tuổi dọa sợ?
Phùng Đông Tường phản ứng cũng nhanh, trước tiên ông ta cúi đầu xin lỗi: “Cậu chủ, là do tôi đã mạo phạm.

Tôi chỉ hy vọng cậu chủ có thể nghiêm túc trong buổi xem mắt này, nhà họ Triệu không có ác ý, tôi sợ rằng cô Triệu không vui thì cả hai bên đều không vui.
Tần Minh nói: “Tôi rất nghiêm túc, tôi chính là đa tình như vậy, tôi không muốn lừa dối cô Triệu, chẳng lẽ tôi phải đợi kết hôn xong mới nói với cô Triệu rằng tôi là một người rất đa tình? Cô Triệu, bây giờ cô tin tôi rồi chứ? Cô yên tâm, nếu cô bằng lòng kết hôn với tôi thì tôi cam đoan rằng cô sẽ được vinh hoa phú quý, nhưng không đảm bảo được sự hạnh phúc về mặt quan hệ, nếu cô không tin, vậy thì Tiểu Dĩnh cũng tới đây một chút đi.”
Tần Minh cười ha hả và nói: “Đương nhiên rồi, thẳng thắn thành thật là ưu điểm của tôi, nhưng tôi là người có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, tôi có thể chơi bời thác loạn nhưng nhất định người phụ nữ của tôi chỉ có thể phục vụ một mình tôi, thỉnh thoảng cũng có thể cùng người phụ nữ khác phục vụ tôi.

Thế nào? Cô Triệu, cô có thể chấp nhận không?”
Rõ ràng Triệu Vũ Hân là một cô chủ nhà giàu được nuôi dạy rất tốt, khi nghe thấy lời nói dơ bẩn cùng yêu cầu dâm đãng như vậy của Tần Minh, cô ta cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô ta dùng bàn tay nhỏ bé khẽ đập lên lồng ngực, thở hổn hển nói: “Anh Tần, tôi, tôi không thể đồng ý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi