THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Tần Minh không ngờ mình vừa tới thành phố Đại Dung đã gặp được người của nhà họ Lâm.

Chúng vì kiếm tiền đã giả mạo cấp dưới của anh, vì vạch trần mục đích của chúng mà anh lãng phí bao nhiêu thời gian.
Nếu không phải Mộc Tư Thuần cứ quấn lấy Tần Minh đòi đi trấn cổ Phượng Hoàng chơi, anh thật sự còn không phát hiện ra được bí mật này.

"Cho nên em rất quan trọng đấy!" Mộc Tư Thuần đắc ý vỗ vào bánh bao trắng đầy đặn trước ngực nói: "Anh làm phó tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa thì sao chứ? Cuối cùng anh còn chẳng phải dựa vào cô em vợ vừa đáng yêu, thông minh lại quyến rũ là em làm ngọn hải đăng bên bờ biển chỉ đường cho anh bước về phía chân tướng sự việc này hì hì hì."
Tần Minh mỉm cười, không tranh cãi với cô nhóc này.
Anh ra lệnh mời hai người trong gia tộc nhà họ Lâm ở Thổ Trại về khách sạn dùng trà, ít nhiều cũng phải hỏi ra vài điều chứ? Anh tin đội ám sát của Tất Nguyên có rất nhiều cách để cạy miệng chúng.
Nhưng Tần Minh vẫn quyết định đi đón Mộc Tiêu Kiều trước.
Trước đó, anh bị lão già khốn kiếp Trương Toàn Chân lừa, sau đó muốn cùng Mộc Tiêu Kiều mở hộp võ thuật độc môn Hổ Long Sơn nhưng cô ta không cho, anh ít nhiều cũng thấy tức giận và kiêu căng, quyết định tự đến Tương Tây tìm nhà họ Lâm.
Bây giờ Mộc Tiêu Kiều đột nhiên đi xa nghìn dặm tiễn Tần Minh khiến anh vô cùng vui mừng.

Quả nhiên đàn ông đều hay thay đổi.
Tần Minh chạy tới sân bay, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều đang đứng ở lối ra.

Cô ta trống duyên dáng, xinh đẹp lại có vóc dáng cao gầy, tỷ lệ đường cong nổi bật giữa đám đông.

Chỉ thấy cô ta mặc cả cây đen đứng dưới cái nắng chiều như thiêu như đốt càng tôn lên làm da trắng như tuyết, hai tay như ngọc, hai bầu ngực dường như muốn xé rách trang phục màu đen, rước lấy không ít tiếng huýt sáo của đám lưu manh gần đó.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều lại như bông hoa sen tĩnh lặng trong đầm sen khiến người ta chỉ có thể đứng phía xa ngắm nhìn mà không thể đùa bỡn.

Khí chất cô chủ danh giá của cô ta dường như đã nói cho các du khách xung quanh biết lại lịch của cô ta có lẽ không đơn giản, anh không suy nghĩ lại thân phận của mình đã dám bước tới bắt chuyện sao?
Cuối cùng mọi người thấy một thằng nhóc trông bình thường mặc đồ sida, quần bò bạc phếch, đi đôi giày vải thể thao cũ còn có chỗ và bước thẳng về phía Mộc Tiêu Kiều.

"Này, có một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi muốn tới bắt chuyện kìa!" "Nó cũng không nghĩ lại xem thân phận mình thế nào.

Vừa nhìn cô gái xinh đẹp kia là biết đang chờ bạn trai lái xe tới đón rồi." "Thời buổi này không bao giờ thiếu những thắng nghèo rớt mùng không biết xấu hổ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." "Ha ha, chúng ta lại được xem một màn náo nhiệt rồi." "Thằng nhóc, mày muốn bắt chuyện tán gái thì ít nhất cũng phải chuẩn bị một bó hoa chứ!" "Này, bên kia có chiếc Mercedes benz lái tới.

Ồ, một anh chàng đẹp trai bước xuống rồi." "Đây chính là bạn trai của cô gái xinh đẹp kia à? Quả nhiên phụ nữ xinh đẹp đều do dùng tiền đập vào."
Tần Minh hơi bực mình khi nghe được những lời nhảm nhí của đám người này.

Anh quay lại nhìn.

Đó là chiếc xe anh đã đi lúc trước, A Long lái xe theo để tiện cho anh lên xe thôi.
Tần Minh đi tới trước mặt Mộc Tiêu Kiều nói: "Cô đi theo tới đây làm gì?"
Mộc Tiêu Kiều hơi kinh ngạc nhìn râu mép và kính mắt trên mặt Tần Minh: "Anh hóa trang như vậy làm gì? Anh tính làm mình giống một ông chủ để tán tỉnh nữ sinh à?"
Mộc Tiêu Kiều nhìn Tần Minh với tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết nên nói thế nào, kết quả anh lại hỏi cô ta đi theo tới đây làm gì.

Điều này làm cô ta rất khó chịu.

Tôi không lo lắng cho anh thì tới làm gì? Anh là đàn ông lại không đoán ra được ý của tôi à? Có phải tôi làm phiền anh và em gái tôi tới đây dạo chơi ngắm cảnh không?
Vẻ mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, đặc biệt nghi ngờ Tần Minh và Mộc Tư Thuần có phải đã xảy ra quan hệ không đứng đắn gì không.
Mà Tần Minh vốn không có ý gì, khi nghe Mộc Tiêu Kiều nói anh hóa trang để "tán nữ sinh" thì không khỏi nhớ tới nụ hôn thơm tho lại ngọt ngào ngoài ý muốn với Mộc Tư Thuần.

Anh thấy mình dường như thật sự có điểm đáng ngờ nên lập tức chột dạ, không biết nên nói gì nữa.
Nhất thời, hai người đều nhìn nhau không nói một lời.
Nhưng Mộc Tiêu Kiều do dự một lát vẫn lựa chọn tin tưởng Tần Minh.
Tần Minh có bệnh lạ, cần thứ trong hộp mà cô ta đang giữ để cứu mạng, cô ta lại oán giận anh với thái độ tồi tệ, tát anh một cái rồi cố tình gây sự tới quán bar uống rượu tìm say làm anh phải tới cứu.
Chẳng phải anh dường như khó quên được bạn gái cũ thôi sao? Cô ta ghen làm gì?
Nhưng cô ta không biết nên đối mặt với Tần Minh thế nào, là cô gái nhỏ ngoan ngoãn hay vẫn trưng bản mặt lạnh lùng vô cảm như mọi khi? "Tôi nói cho anh biết, đơn ly hôn mất rồi thì chúng ta vẫn là vợ chồng trên phương diện pháp luật." Mộc Tiêu Kiều chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại vênh mặt lên.

Mộc Tiêu Kiều vừa nói xong đã thấy hối hận.

Cô ta ngồi máy bay vượt qua nghìn dặm xa xôi tới thành phố Đại Dung, sao phải vênh mặt lên với Tần Minh chứ? Vậy chẳng phải là muốn cãi nhau sao?
Nhưng Mộc Tiêu Kiều không biết nên đối mặt với Tần Minh thế nào.

Cô ta muốn anh che chở cho mình, nuông chiều mình nhưng anh lại không làm vậy, cho nên cô ta mới nổi nóng, ấm ức, khó chịu.
Nhưng hai người này nói chuyện đã lập tức làm đám lưu manh côn đồ đang đứng xem gần đó phải trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ xem như đã được mở rộng tầm mắt.

Trời ạ, thằng nhóc nghèo kiết xác đó là chồng của người đẹp này à? Quả khoa trương đi? "Ôi trời ơi, xã hội bây giờ rốt cuộc thế nào vậy? Rau cải tốt đều có thể để cho đám nghèo mạt rệp ủi à?" "Ai có thể nói cho tôi biết thân phận của hai người này không? Sao bọn họ có thể gặp được nhau? Còn có thể tóe ra lửa nữa?" "Cái quái gì vậy? Rõ ràng là phiên bản Diên Khánh ngủ với Đạo Bạch Phượng ngoài đời thực.

Mẹ nó, thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi này còn có thể ngủ được với người phụ nữ đẹp như vậy à?" "Nhìn dáng người như rắn nước và gương mặt non tới mức có thể bấm ra nước của cô ta kìa.

Trước kia tôi từng theo thầy học xem tướng thấy nhân trung của cô ta rõ nét.

Nhân trung ngoài việc có thể để lộ ra cơ thể và tuổi thọ của phái nữ, còn đại biểu cho cô ta có số cực vượng phu, hơn nữa đường con cái cũng rất tốt." "Mẹ kiếp, tướng mạo của cô gái này tốt vậy sao?" "Còn không phải à? Nhân trung rõ nét, đường con cái tốt, nói cách khác con của cô ta không chỉ thông minh hơn nữa còn đặc biệt hiếu thuận.

Chỉ cần con cái lớn lên sẽ mang tới tài sản lớn cho mình, làm mình về già không cần phải tiếp tục làm lụng vất vả vẫn có thể hưởng phúc, có thể nói là một trong những đặc trưng cho tướng mạo điển hình của chồng vinh con hiếu." "Một bông hoa tươi cắm bãi cứt trâu, ông trời thật bất công, ông đây ở đây mời chào khách mỗi ngày, làm tới mệt sống mệt chết mà vẫn còn độc thân đây này."
Tần Minh trừng mắt với đám côn đồ lưu manh gần đó, dọa cho chúng phải dời tầm mắt, người thì hút thuốc, kẻ bấm tin nhắn giống như người vừa rồi đứng gần đó nói mát không phải là bọn họ vậy.
Tần Minh nói với vẻ không để ý: "Đơn ly hôn có mất cũng không sao, chúng ta viết lại là được."
Có người qua đường không chịu nổi mắng to: "Fuck, gã đàn ông này ngu rồi à? Người phụ nữ tốt như vậy cũng không cần sao?"
Lại có tên béo lại gần nói: "Người đẹp à, em có thiếu người yêu không? Anh nổi tiếng yêu chiều vợ đấy." "Người đẹp ơi, tên xấu xa đó không cần cô thì cô cũng đừng sợ, phụ nữ xuất sắc như cô có rất nhiều cơ hội, nhiều đàn ông để lựa chọn.

"Quả nhiên người thành thật như tôi chỉ có thể làm chó độc thân, gã đàn ông xấu xa lại đổi phụ nữ mỗi ngày!"
Tần Minh thật sự cạn lời.

Anh đã làm gì sai chứ? Anh ly hôn cũng phải bị người ta chế giễu à? Đám người qua đường các anh thì biết gì chứ?
Nhưng Tần Minh cũng không cho phép những người này nhân cơ hội bắt chuyện với Mộc Tiêu Kiều.

Dù sao cô ta cũng từng là vợ của anh, đám người không liên quan này còn muốn chấm mút à?
Anh kéo tay Mộc Tiêu Kiều qua và bảo vệ ở phía sau: "Tất cả cút hết cho tôi."

Tần Minh tức giận lên trông có vẻ hung ác, đôi mắt ưng thâm trầm sắc bén như có thể xuyên qua lòng người, trấn áp những tên côn đồ lưu manh muốn nhân cơ hội đục nước béo cò.
Mộc Tiêu Kiều nhìn tấm lưng của Tần Minh.

Vừa rồi anh che chở mà không hề do dự làm tim cô ta chợt đập mạnh.

Mặc dù trông cô ta có vẻ là một người phụ nữ lạnh lùng cao ngạo nhưng trong lòng lại hết sức tinh tế mẫn cảm.

Động tác này của anh làm trái tim cô ta tan chảy.
Mộc Tiêu Kiều đột nhiên ôm lấy Tần Minh từ phía sau, vênh mặt mắng những kẻ không liên quan: "Hai vợ chồng chúng tôi cãi nhau thì liên quan gì đến các anh chứ."
Này...!thức ăn cho chó chợt rắc ra làm người qua đường đứng lại xem đều được đút no, cũng không giữ nổi mặt mũi nữa đành giải tán hết.
Tần Minh đột nhiên bị Mộc Tiêu Kiều ôm lấy từ sau lưng, trong lòng cũng có chút ý loạn tình mê.

Đây là tư thế ôm mà anh thích nhất, luôn khiến anh hạ thấp sự đề phòng và thành kiến.
Anh dịu dàng nói: "Được rồi, trời nóng, chúng ta lên xe đến khách sạn rồi nói tiếp."
Hai người lên xe.

Tần Minh theo thói quen quay đầu nhìn xung quanh, lại phát hiện ra điểm khác thường.

Một cô gái tóc dài mặc áo trắng đứng bên đường đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Oong!" Tần Minh đối diện với đôi mắt của cô ta một lát thì chợt ngẩn người.

Ham muốn trong anh chợt dâng trào một cách vô cớ, cả người khô nóng giống hai lần trước, đây là cảm giác trùng độc trong cơ thể ảnh hưởng tới nội tiết
Tần Minh đột nhiên đỡ trán, anh cảm giác mình sắp không khống chế được nữa.
Anh muốn...!anh muốn cởi quần ngay nơi công cộng!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi