THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Trương Toàn Chân nhắc nhở: "Ba của Lâm Viễn Vọng là Lâm Vân Đống, những người quen biết ông ấy đều gọi là ông Đống, lúc trước là một người rất dũng mãnh, có bạn bè khắp nơi.

Nhưng sau này phải chịu thiệt thòi vì quá thật thà, bị người ta hãm hại, phải ngồi tù ba mươi năm, sau khi ra ngoài thì xã hội cũng đã thay đổi rồi, vì vậy trở về Tương Tây sống qua ngày.

Ông ấy là ân nhân năm đó đã cứu mạng của tôi và Mộc Hải Nhiễm."
Tần Minh híp mắt nói: "Trương Toàn Chân, ông đang ám chỉ muốn tôi ra tay sao? Giúp ông báo ơn à?"
Trương Toàn Chân mỉm cười nói: "Tiểu Tần, không phải cậu muốn bàn chuyện làm ăn sao? Lâm Viễn Vọng chạy khắp nơi suốt hơn hai tháng mà không được gì, còn bị khinh thường, nhục mạ khắp nơi, trải nghiệm một lần thói đời nóng lạnh nên đã không còn tin tưởng cậu nữa rồi.

Cậu tìm thắng Lâm Vân Đống để bàn chuyện không phải là tốt sao? Bàn tính này, kiểu gì thì cậu cũng không lỗ, vừa kiếm được tiền, người ta lại nhận ân tình của cậu, không chừng chuyện cậu ngủ với Lâm Vũ Nhu cũng có thể cào bằng."
Câu cuối cùng này của Trương Toàn Chân nói rất nhỏ, không để cho Lâm Vũ Nhu và Mộc Tiêu Kiều nghe thấy, nhưng vẫn dọa Tần Minh sợ đến mức giơ chân đá Trương Toàn Chân.

"Ối." Trương Toàn Chân nhất thời không cảnh giác, ngã luôn xuống con sông nhỏ bên đường.


khiến mọi người xung quanh nhìn Tần Minh một cách kỳ lạ, sao anh lại đá người ta chứ?
Tần Minh cười ha hả, nói: "Không sao, chân tôi đột nhiên bị chuột rút.

Cô Lâm, cô dẫn đường đi.

Đi thôi, Trương chân nhân có thể tự mình lên."
Trương Toàn Chân thế mà cũng không tức giận, tươi cười nói với người phía sau: "Ôi, ai ấy nhỉ, giúp tôi một chút đi."
Lâm Vũ Nhu đưa mọi người đến một khu nhà kính nuôi trùng độc, từ xa có thể thấy camera giám sát, còn có tiếng chó sủa không ngừng và một số nhân viên an ninh đang tuần tra qua lại.
Nhìn từ xa, dường như bên trong là một ngôi nhà kính trồng rất nhiều cây cỏ.
Lâm Vũ Nhu vừa dẫn Tần Minh và những người khác đi vừa nói: "Ông nội tôi là nhà sinh vật học đã giành được nhiều giải thưởng nghiên cứu quốc tế lớn, bây giờ ông thích nhất là nghiên cứu về trùng độc và các loài thực vật quý hiếm.

Mong rằng một lát nữa mọi người đừng chụp ảnh."
Tần Minh quay đầu lại nói với mọi người: "Nghe thấy chưa? Đừng thêm phiền phức cho cô Lâm."
Khi đến nhà kính, cách bài trí ở đây đem lại cho Tần Minh cảm giác như tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi này giống như một căn cứ nghiên cứu khoa học, phòng thí nghiệm nằm sâu trong núi, rất nhiều chai thủy tinh trước mặt.

Sàn nhà ở đây không có hạt bụi nào, mỗi nhân viên đều đi giày sạch sẽ, làm việc trong môi trường không bụi.
Trong nhà kính trồng rất nhiều loại cây mà Tần Minh không biết tên, còn có một thùng bảo quản được đánh số công nghệ cao, có thể nhìn thấy đủ loại nhện và trùng độc qua lớp kính.
Tần Minh thấy vậy nói đùa, nếu anh bị những con nhện này cắn liệu có biến dị thành người nhận không?
Khi mọi người bị thu hút bởi cây cối và trùng độc rực rỡ muôn màu, một ông cụ với mái tóc bạc trắng lôi thôi lếch thếch đi ra.
Giọng nói của ông cụ rất lớn, nói: "Cậu có thể cho nó cắn thử một miếng, ha ha ha, nếu xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm chữa khỏi cho cậu."
Tần Minh nhìn người đang đi tới, Lâm Vũ Nhu lập tức giới thiệu: "Anh Tần, đây là ông nội của tôi, ông Lâm Vân Đống.

Vừa rồi ba tôi bị kích thích, tôi rất xin lỗi vì việc ông ấy không nghe anh nói, cho nên tôi mới tìm ông nội ra mặt.


Hy vọng anh có thể cùng nhà họ Lâm của chúng tôi thương lượng về chuyện hợp tác đầu tư.
Lâm Vân Đống nói: "Ba của cháu cũng giống như ông, là một con lừa ngốc, không biết nhìn người.

Mượn nhiều tiền như vậy, không có người bạn nào đáng tin cậy cả, còn phải nhờ Trương chân nhận giúp đỡ.

Ấy? Trương chân nhân, sao ông lại bị rơi xuống nước thế?"
Trương Toàn Chân vuốt nước trên mặt, cười hạ hạ nói: "Ôi, vừa nãy tôi bị trượt chân, không sao đâu.

Nào, ông Đống, để tôi giới thiệu với ông, đây là cháu rể của Mộc Hải Nhiễm, chiêu tài đồng tử Tần Minh"
Tần Minh không vui trừng mắt nhìn Trương Toàn Chân, nói: "Chào ông Lâm, cháu là Tần Minh.

Chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi, thật ra cháu đã tìm hiểu rất rõ về chuyện của nhà họ Lâm ông rồi ạ.

Cháu đồng ý triển khai hợp tác hữu nghị, khoản vay năm mươi tỷ không thành vấn đề, nhưng mà cháu cũng không thể quá thiệt được."
Lâm Vũ Nhu nghe thấy Tần Minh mở miệng liền nói năm mươi tỷ tệ không thành vấn đề, trong lòng cô ta rất vui mừng, quả nhiên cô ta không tin lầm người, Tần Minh này khác với những công tử nhà giàu trẻ tuổi kia.
Lâm Vân Đống cười hờ hờ, "Được, người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là rất giàu có.

Tần Minh, bây giờ nhà họ Lâm chúng tôi đang lúc nguy nan, cậu đồng ý đưa tay cứu giúp, cậu muốn ra điều kiện gì?"
Tần Minh nói: "Cháu cũng không thể thừa nước đục thả câu, khoản tiền cháu cháu cho vay tính lãi giống như lãi suất ngân hàng, như vậy thì gánh nặng của mọi người sẽ không nặng nề như vậy nữa, thời gian cũng có thể chia làm năm năm, mười năm, Đồng thời cũng có một điều kiện kèm theo, điều kiện kèm theo này chỉ cần ông Lâm giúp đỡ là được."
Lâm Vũ Nhu vừa nghe thấy Tần Minh nói là đồng ý cho vay và lãi suất giống như lãi suất ngân hàng thì vô cùng vui mừng, trong lòng cảm thấy lần này nhà họ Lâm đã được cứu rồi.

Mặc dù cô ta tức giận vì Tần Minh là một kẻ phụ tình, nhưng dưới sức mạnh của đồng tiền, cô ta cũng không so đo nhiều nữa.
Nhưng mà, điều kiện mà Tần Minh đề cập đến cần nhờ Lâm Vân Đổng giúp đỡ thì thật sự khá hiếm lạ, không phải hai người mới gặp mặt lần đầu tiên sao?
Vẻ mặt của Trương Toàn Chân sửng sốt, dường như sắp xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán rồi, nhưng ông ta cũng không phải thần thánh, lại không biết sẽ như thế nào.
Lâm Vân Đống buồn cười nói: "Ha ha ha, cậu Tần nói chuyện nhanh gọn, cũng rất sảng khoái, cậu nói đi, Lâm Vân Đống tôi đã là một bộ xương già rồi, ngoài bản lĩnh về sinh vật và cây thuốc này ra thì cũng đang lo không có truyền nhân."

Hiển nhiên, Lâm Vân Đống cho rằng Tần Minh muốn nhận ông ta là thầy.
Một người học ngành kinh tế như Tần Minh đương nhiên sẽ không hứng thú với sinh học, thực vật và đặc biệt là trùng độc này rồi.
Anh nói: "Ông Lâm, thật ra thì tôi và Trương chân nhân đã quen nhau từ lâu rồi.

Tôi luôn muốn mời ông ấy về làm cố vấn cho tập đoàn của chúng tôi, nhưng ông ấy liên tục từ chối, nói rằng ông ấy du ngoạn khắp nơi, không chịu đồng ý ấy.

Tôi cũng rất đau đầu, chỉ cần ông Lâm chịu mở lời vàng ngọc, khẩn cầu Trương chân nhân gia nhập công ty của tôi đảm nhận chức cổ vấn thì khoản vay năm mươi tỷ sẽ lập tức được chuyển qua."
Kinh ngạc, mọi người trong nhà kính trồng thực vật đều nhìn Tần Minh một cách kỳ lạ, đây là điều kiện gì vậy? Quá xa rồi đúng không?
Nhưng trong lòng Tần Minh biết rõ cơ hội đã mất đi rồi thì không thể tìm lại được!
Tần Minh đã đợi cơ hội này từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng tính kế được tên đạo sĩ thổi Trương Toàn Chân này rồi.
Những dấu hiệu của chuyến đi lần này và cả những điều ông ta vô tình tiết lộ cho thấy, Trương Toàn Chân thực sự bị ân tình làm vướng bận, năm đó ông ta đã từng được Lâm Vân Đống cứu mạng, vì vậy Trần Minh mới bị Trương Toàn Chân lừa đến đây.
Cách xử lý của Trương Toàn Chân thật cao minh, Tần Minh thật sự rất có hứng thủ đối với nhà họ Lâm, tất cả mọi chuyện đều nghiễm nhiên trở thành chuyện làm ăn.
Nhưng Tần Minh cũng đã tính kế được Trương Toàn Chân một lần, muốn anh ra tay trả món nợ ân tình này cho người ta cũng được, nhưng sau này ông ta phải làm việc cho anh
Điều này tương đương với việc biến ân tình này thành của Tần Minh.
Vì nhà họ Lâm, Lâm Vân Đống đương nhiên sẽ không từ chối, mà Trương Toàn Chân sẽ vì cứu nhà họ Lâm, trả món nợ ân tình có thể không đồng ý sao?
Ông ta không đồng ý thì Tần Minh sẽ bỏ đi, vậy thì nhà họ Lâm cũng không cứu được.
Trương Toàn Chân nhìn Tần Minh, vừa kinh ngạc vừa bất lực, cuối cùng bất lực không cười nổi, Tần Minh đây là tính kể lôi ông ta vào rồi, làm sao ông ta lại không nhìn ra được chứ?
Hơn nữa, tình huống này cũng khiến ông ta khá bị động, chẳng khác nào không trâu bắt chó đi cày, khiến ông ta tiến thoái lưỡng nan.
Trương Toàn Chân thầm nghĩ: "Thằng nhóc này, không hổ là người có mệnh làm vua, lá gan cũng lớn lầm, ngay cả mình cũng dám hàng phục?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi