THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



"Tôi không tin!
Lâm Viễn Vọng, ông đừng ở đây hát đối kéo đài thời gian nữa, tôi đã chịu đủ trò của ông rồi.

Ông lập tức đến tiền cho tôi!"
Trên hợp đồng là con dấu của công ty ông, ông nhận tiền lại không giao hàng sẽ phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng.

Ông có thể lấy ra chục tỷ trên này thì sao không lấy ra sớm chứ? Bây giờ ông tìm một thằng nhóc con tới kéo dài thời gian sao?” “Đúng vậy, thằng nhóc mày đừng nói chuyện đắc ý như vậy.

Mày lấy tiền ra được không? Hợp đồng này của bọn tao là giấy trắng mực đen đấy.

“Mày không có tiền còn khoác lác một nghìn tỷ có ích gì chứ? Tao thấy mày là một thắng tới ở rể hắn cũng nghèo mạt rệp, không phải hất đối thủ là gì?”
Những doanh nhân đòi nợ lại mồm năm miệng mười quát mắng.

Tần Minh nhíu mày.

Rõ ràng hành vi của những người này chưa chắc đã vì tiến, sợ là có người ở phía sau bày xế xúi giục với mục đích khác.
Tần Minh khẽ hỏi A Long: "Anh có tin tức của đám người Tất Nguyên chưa?"

A Long lắc đầu nói: "Tôi vẫn chưa nhận được.
Tần Minh nhíu mày, lẽ nào anh đã đoán nhầm?
Nhưng không sao, nó sẽ không ảnh hưởng tới chuyện anh muốn làm.
Tần Minh bảo A Long lấy ra thiết bị liên lạc vệ tinh ra.

Anh ta điều chỉnh thử rồi mới đưa tới trước mặt anh.
Tần Minh gọi điện thoại cho Tổng Dĩnh và nói về chuyện vừa xảy ra, bảo cô ta liên hệ với chuyên viên pháp chế của tập đoàn du lịch Thịnh Huy Lâm thị, mau chóng soạn ra một bản hợp đồng cho vay, đồng thời lấy danh nghĩa riêng của anh chia ra lần lượt chuyển khoản hai chục tỷ cho công ty bọn họ trước, để nhà họ Lâm trả hết khoản tiền vi phạm hợp đồng, tránh bị kiện lên tòa.
Tần Minh gọi điện thoại nói đầu ra đấy như anh thật sự có hai chục tỷ vậy.
Nhưng mọi người lấy điện thoại di động ra.

Mẹ nó, trong núi không có tín hiệu thì làm sao liên hệ được với bên ngoài chứ? "Mày lại khoác lác à? Tao không tin." "Mày chỉ có kỹ năng diễn xuất như vậy đã muốn đuổi chúng tao đi à? Chỉ còn lại ba ngày, tao tới đây một chuyển khó khăn tới mức nào hả? Tao không đi." "Tiêu chuẩn hát đôi này còn rất cao đấy." "Ha ha, chẳng phải chúng không lấy được tiền ra, muốn trốn ở Thổ Trại tránh chúng ta sao?"
Nhưng những người này vừa cười xong, chợt có một người dân trong thôn chạy tới, nói với Lâm Viễn Vọng: "Tộc trưởng, tộc trưởng, chuyên viên pháp chế của công ty Thịnh Huy chúng ta gọi tới số điện thoại bàn, nói Ngân hàng Thế giới muốn cho chúng ta vay tiền, nhưng muốn ký hợp đồng thì cần phải có con dấu của ông.

Hơn nữa có một người tên là Tần Minh đã lần lượt chia ra, chuyển hai chục tỷ vào tài khoản của công ty chúng ta."
Lâm Viễn Vọng ngẩn người.

Nếu nói Tần Minh đang khoác lác, vậy trợ lý của ông ta và chuyên viên pháp chế của tập đoàn du lịch Thịnh Huy không thể chém gió được.
Lâm Viễn Vọng nhìn Tần Minh với tâm trạng rất phức tạp.

Chẳng phải cậu ta là con rể của Mộc Hải Nhiễm sao? Chẳng phải nhà họ Mộc đã từ chối ông ta rồi à?
Cậu ta ở nhà họ Mộc lại có quyền phát biểu lớn vậy sao? Cậu ta có thể lấy ra số tiền lớn vậy sao?
Lâm Viễn Vọng cố nén xúc động, hỏi với thái độ như đang nói chuyện cùng con cháu: "Vậy cậu Tần, tôi có thể mượn điện thoại vệ tinh của cậu một lát không?"
Tần Minh làm tư thế mời.

Lâm Viễn Vọng vội vàng nhận lấy, ngón tay run rẩy bấm số gọi ngay cho người của tập đoàn du lịch Thịnh Huy, bảo cấp dưới của mình kiểm tra lại số tiền trong tài khoản của công ty.
Nhưng cấp dưới của ông ta vừa kiểm tra, trong tài khoản thật sự có số tiền hai chục tỷ được chia thành từng đợt chuyển khoản tới với danh nghĩa cá nhân của Tần Minh.
Đúng là tiền nhiều khí thế lớn!
Lâm Viễn Vọng gọi điện thoại xong thì đờ người ra mất hơn ba phút.
Ông ta chợt ngẩng đầu cười to: "Ha ha ha ha...!Ha ha ha..."
Sau khi Lâm Viễn Vọng cười to lại khoa chân múa tay, gãi đầu, không ngừng bắt tay Tần Minh, bắt tay Trương Toàn Chân, bắt tay Mộc Tiêu Kiều, còn bắt tay con gái mình, bắt tay người dân trong thôn.

Đám người thấy vậy cũng hơi sợ.
Chẳng lẽ mọi chuyện thay đổi quá nhanh, Lâm Viễn Vọng không chịu nổi kích thích mà phát điên à?
Nhưng sau khi Lâm Viễn Vọng cười xong thì hít sâu một hơi nói: "Tốt, rất tốt! Mọi người đều nghe kỹ cho tôi, đuổi những kẻ đòi nợ này ra khỏi trại Lâm thị của tôi.

Giờ còn chưa tới ngày trả tiền, tôi có tiền còn phải sợ các người à?" "Vâng." Người dân trong thôn vừa thấy Lâm Viễn Vọng khôi phục lại khí phách trước kia, bọn họ cũng thấy tự tin hơn, vung gậy giơ cuốc điên cuồng xô đẩy những tên quỷ hút máu đòi nợ này, muốn đuổi chúng ra khỏi trại.

Biểu hiện của Lâm Viễn Vọng khác hẳn vừa rồi, cũng khiến cho cảm xúc của một đám chủ nợ trở nên vi diệu.
Nhà họ Lâm đã hóa nguy thành an, “sống lại” rồi à?
Cậu Trương tự lẩm bẩm: "Không thể nào? Anh ta chỉ là một tên ở rể nhà họ Mộc thôi sao? Không thể, chắc chắn không thể như vậy được.

Không ngờ anh ta còn giàu hơn cả chúng ta."
Cậu Hoàng cũng kinh ngạc nói: "Lâm Viễn Vọng không có tiền làm sao có thể như đổi thành người khác vậy chứ? Vừa rồi ông ta bị ép đến mức suýt tự sát đấy.

Có lẽ ông ta thật sự có tiền rồi.

Tần Minh này rốt cuộc là ai mà nói cho hai chục tỷ là cho vậy?"
Bạch Hạo Thành vừa được vệ sĩ cứu tỉnh, che đầu kêu đau: "A, đầu của tôi, tôi đau muốn chết rồi.

Thằng con rể nhà họ Mộc kia, mày chắc chắn phải chết, tạo muốn mày chết.

A...!Ai nhổ nước bọt vào tôi vậy? Fuck, sao nước bọt này còn có tơ máu?"
Cậu Hạ vô cùng hối hận nói: "Nhìn phản ứng của Lâm Viễn Vọng thì chắc chắn đã nhận được hai chục tỷ viện trợ rồi.

Sao từ trước tới nay tôi chưa từng nghe nói về Tần Minh này nhỉ? Sao anh ta lắm tiền vậy mà không có chút tin tức gì? Ở đại hội Mạnh Lan Bồn khóa trước, trong các gia đình quyền quý của cả nước cũng không có người nào như vậy
Cậu Mã đỏ mặt: "Sao một tên ở rể như anh ta lại lắm tiền thế? Vậy chẳng phải lần này chúng ta sẽ mất mặt sao? Chuyện này mà truyền đi, năm người chúng ta biết để mặt mũi vào đầu? Chúng ta lại bị một thằng ở rể dùng tiền đánh tới hết đường chống đỡ à?"
Lâm Vũ Nhu căm tức bước tới, khẽ quát: "Mấy cậu chủ, kem dưỡng da trùng độc nhà họ Lâm chúng tôi chỉ tặng cho khách chứ không tặng kẻ gây rối.

Chị Bạch Anh, lấy đồ về."
Chị Bạch Anh bà lão đứng bên cạnh cô ta đáp một tiếng rồi nhanh chóng ra tay.

Đừng thấy bà ta đã lớn tuổi, cơ thể già nua nhưng động tác lại mạnh mẽ ngang với A Long.

Bà ta xông tới.

lần lượt lục túi đám người Bạch Hạo Thành, cậu Trương, cậu Hạ, chỉ một lát đã móc ra năm chai kem dưỡng da trùng độc quý giá.
Trái lại, đảm vệ sĩ của các cậu chủ này trông có vẻ cao to lực lưỡng nhưng hoàn toàn không theo kịp tốc độ, tất nhiên không đánh lại chị Bạch Anh đã lớn tuổi.
Ngay cả A Long bên cạnh Tần Minh cũng phải kinh ngạc kêu lên: "Ồ? Bản lĩnh thật tốt.

Người này nhìn có vẻ già nhưng lực phát ra thật mạnh"
Tần Minh hỏi: "Anh có thể đánh thắng không?"
A Long nói với vẻ thận trọng: "Tôi đương nhiên có thể đánh thắng được rồi.


Cậu chủ, có phải cậu quá xem thường tôi không đấy? Chẳng qua tôi cũng phải nghiêm túc mới đánh thắng được."
Trương Toàn Chân trái lại mỉm cười nói: "Tôi thấy chưa chắc.

Nếu đấu trên võ đài, có lẽ cậu còn có thể thắng được.

Nhưng nếu ở nơi khác, trừ khi cậu có súng còn không thì chưa chắc đâu.

Ngày xưa, khi Lâm Bạch Anh nổi tiếng cả nước, ba mẹ cậu còn đang nghịch bùn đấy."
A Long nghe Trương Toàn Chân không coi trọng mình thì bị kích thích, cao ngạo nói: "Trương chân nhân, trước đây lúc tôi thực hiện nhiệm vụ ở các nơi trên thế giới đã gặp qua không ít kỳ tài của các nước, cũng thấy qua nhiều chiêu số kỳ lạ lại trí mạng"
Tần Minh nói: "Được rồi, có cơ hội thì A Long thử so tài xem sao, cũng để anh thay tôi bảo mối thù bọn họ làm ảnh hưởng tới tâm trí của tôi khi ở lối ra của sân bay!"
Không bao lâu, chị Bạch Anh đã thu lại tất cả kem dưỡng da trùng độc đưa ra.

Bà ta còn mượn hoa hiến Phật, dùng hai tay đưa cho Mộc Tiêu Kiều: "Cô Mộc, chỉ có khách quý như cô mới xứng dùng kem trùng độc bí mật nhất của Lâm thị chúng tôi, mong cô trẻ mãi không già"
Tần Minh oán thầm: "Chẳng lẽ bà ta có thể nghe được lời tôi nói? Chị Bạch Anh này thật biết cách lấy lòng người."
Lâm Viễn Vọng được Tần Minh viện trợ tài chính thì vô cùng tự tin, kêu gào đuổi đám chủ nợ rất khí thế.
Nhưng Tần Minh đi tới nói: "Ông chủ Lâm, chúng ta để cho chúng đi như vậy chẳng phải lợi cho chúng sao?"
Lâm Viễn Vọng ngần người rồi nói: "Chúng tôi cũng đâu thể giam chúng lại? Điều này là bất hợp pháp."
Tần Minh cười ha ha: "Chúng ta đều là người đứng đắn, sao có thể làm chuyện vi phạm pháp luật chứ? Muốn đi từ đây về khó khăn tới mức nào, tôi đã thử qua rồi.

Chúng muốn đi đường thủy cũng cần phải có thuyền và người dẫn đường, đúng không? Nơi đây không có tín hiệu nên không thể liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể gọi bằng máy bàn trong thôn các ông hoặc điện thoại vệ tinh của tôi, đúng không?" "A.." Đám người đều bị thu hút bởi lời nói của Tần Minh.

Hình như anh tính làm chuyện gì đó?
Tần Minh ung dung cười nói: "Ý tôi là vừa rồi tôi đã phải người khống chế tất cả thuyền của bọn họ, các ông nên chú ý thuyền của mình"
Mọi người thoảng kinh ngạc rồi bất chợt hiểu ra anh định làm gì, tất cả thầm giơ ngón tay cái lên.

Tần Minh, anh đúng là một kẻ giả heo ăn hổ.
Tần Minh cười giảo hoạt, tính toán của anh không chỉ có vậy đâu.

Lúc này trò hay chỉ mới vừa bắt đầu thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi