THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Tần Minh nhìn chiếc ấm sứ, đây là đồ cổ từ thời Dân Quốc, thường được cất giữ trong viện bảo tàng, bây giờ lại được anh dùng để pha trà Long Tỉnh Vũ Tiền, thật biết hưởng thụ.
Hoàn toàn không nghe được âm thanh ồn ào dưới tầng, bên cạnh còn có cô gái xinh đẹp gảy đàn tranh, không gian ăn uống này cũng là một trải nghiệm về tinh thần, đáng tiếc Dương Uy và Lý Mộng không được trải nghiệm.
Tần Minh nói: "Hải Đường, cậu lãng phí rồi đấy."
Nhiếp Hải Đường lắc đầu, nói: "Không tốn bao nhiêu cả, cậu đã cứu tôi đấy, là đại ân nhân của nhà tôi, không đối đãi cậu thật tốt sao được?"
Tần Minh cười nói: "Vậy tôi đành phải tuân mệnh rồi."
Bữa tối nay, Tần Minh đói bụng nên ăn rất nhiều, còn Nhiếp Hải Đường lại không ăn gì, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Minh.
Tần Minh phát hiện ra hành động nhỏ này của Nhiếp Hải Đường, buồn cười nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Không làm gì cả.” Nhiếp Hải Đường bị phát hiện mình nhìn trộm, cảm thấy hai má nóng như lửa, vội vàng nhìn sang chỗ khác, nói: "Lát, lát nữa chúng ta đi đâu?"
Tần Minh nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Nhiếp Hải Đường rất đáng yêu, anh cười nói: "Đi quảng trường đi, mỗi tối đài phun nước đều có tiết mục biểu diễn ánh sáng, đẹp lắm đấy, đi không?
Nhiếp Hải Đường không hề do dự đồng ý: "Được thôi."

Hai người ăn uống no nê xong liền ra khỏi Tiểu Giang Nam, hai người vừa rời đi, Lý Mộng cầm theo một bình nước không biết đựng gì bên trong lặng lẽ đi theo sau.
Thực ra Lý Mộng không hề rời đi, trong lòng cô ta rất muốn được ăn cơm tại nhà hàng ba sao Michelin, sau đó chụp ảnh đăng lên trang cá nhân để thể hiện đẳng cấp hơn người của mình, chứng minh rằng cô ta đã bước vào giới thượng lưu.
Nhưng cô ta lại bị đuổi đi.
Lý Mộng oán hận nói: "Tất cả sự sỉ nhục mà tôi phải chịu đều là vì anh, Tần Minh, đồ rẻ rách, anh cho rằng kiếm được ít tiền ở sàn chứng khoán là ghê gớm lắm à? Còn không phải là do Nhiếp Hải Đường có nhiều tiền để đầu cơ, không thì anh dùng không khí để kiếm một triệu à? Anh kiếm được tiền cũng không thể thay đổi được bản chất dựa hơi phụ nữ của mình đâu."
Cô nhìn bình thủy tinh trên tay và chất lỏng không rõ tên bên trong, thầm cười lạnh: "Các người hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ hủy hoại các người."
Phía trước, Tần Minh lại đến cửa hàng socola Thụy Sĩ TEUSCHER ở đầu đường,
Tần Minh lấy cớ đi vệ sinh, lén lút đến đây mua một hộp, Nhiếp Hải Đường mời anh ăn một bữa đắt tiền như vậy, một chút socola này không đáng gì cả.
Hai người đến đài phun nước lớn và khu đèn neon ở quảng trường.
Đài phun nước ở quảng trường phun nước theo tiết tấu âm nhạc, đồng thời kết hợp với ánh sáng, bóng đài phun nước được chiếu lên tòa trung tâm thương mại phía sau.

Ở giữa quảng trường có một chiếc ghế dành cho một số cặp đôi nắm được tiết tấu âm nhạc vào được bên trong.
Chỉ cần xông vào được vị trí chính giữa, mọi động tác của họ sẽ được chiếu lên tường của tòa trung tâm thương mại, người đứng cách đó năm dãy phố cũng có thể nhìn thấy.

Đây là đài phun nước tình yêu kết hợp kỹ thuật đa dạng giữa vòi phun nước, đèn chiếu sáng, trình chiếu v.v..
Khi Tần Minh đến đây, anh nhìn thấy nhiều cặp đôi muốn xông vào bên trong đài phun nước, nhưng lại không nắm được tiết tấu âm nhạc, đi được nửa đường thì bị phun ướt sũng, không thể không quay lại, ánh đèn xung quanh chiếu rọi những biểu cảm vui vẻ của họ, rất hào hứng.
Nhiếp Hải Đường nhìn các cặp đôi nắm tay nhau, mặc dù họ bị phun ướt hết người nhưng vẫn ôm hôn nhau nồng nhiệt, trong lòng cô vô cùng xúc động, yêu đương có cảm giác như thế nào?
Cô rất muốn biết.
Nhiếp Hải Đường nói: "Tần Minh, cậu vào được không? Hình như rất khó thì phải."
Lúc trước, để dỗ Lý Mộng, Tần Minh đã nghiên cứu rất lâu, phát hiện ra thời gian phun nước theo tiết tấu âm nhạc là khác nhau, chỉ cần nắm được cơ hội là có thể tránh được vòi phun theo các vị trí di chuyển, dễ dàng đi đến vị trí trung tâm được trình chiếu trên tường.
Nhưng mà, anh vẫn chưa kịp đến đây chơi cùng Lý Mộng, Lý Mộng đã chia tay anh rồi.

Âm nhạc nổi lên, Tần Minh đột nhiên kéo tay Nhiếp Hải Đường, kéo cô lao vào bên trong.
Nhiếp Hải Đường giật mình, không biết Tần Minh có thể thành công hay không, nhưng cô tin tưởng Tần Minh chắc chắn có thể vào được.
"Ôi, lại một đôi tình nhân nữa vào rồi, lại có thêm một đôi chuột lột rồi."
"Áp lực nước trong đài phun nước này rất cao, bị phun trúng sẽ ngã ra đấy, cả người ướt sũng, không đơn giản như vậy đâu."
Lúc này, Lý Mộng đứng đằng sau khinh thường nói: "Hừ, họ vào được mới lạ."
Tần Minh không đi vào từ đường chính như những người khác, mà chạy vào từ giữa hai đường đi lên bên cạnh đài phun nước, đầu óc anh nhanh nhạy, lúc thì đột nhiên rẽ trái lúc thì đột nhiên rẽ phải, lần nào cũng tránh được vòi phun.
"Ôi, cậu kia giỏi quá."
"Sắp đến khu vực chính giữa rồi, cậu thanh niên kia và bạn gái cậu ta chắc có thể thành công đấy."
"Làm gì đơn giản thế? Lần trước anh và bạn gái đến đây cũng suýt chút nữa là được rồi, kết quả bị phun đầy mặt"
"Tên họ Lương kia, anh ngoan ngoãn khai ra, chẳng phải anh bảo tôi là mối tình đầu của anh à? Người yêu cũ từ đầu chui ra nữa?"
"Lệ, em nghe anh giải thích, anh...anh...bây giờ em là vợ anh rồi còn gì? Cho nên em chính là bạn gái cũ của anh."
"Đáng ghét."
Giữa đài phun nước xoắn ở quảng trường, ánh đèn neon chiếu rọi, Nhiếp Hải Đường cầm chặt tay Tần Minh, đi theo phía sau, nhìn nửa khuôn mặt của Tần Minh, trong lòng vui vẻ nghĩ: “Nếu như một lúc nữa cả người bị ướt hết rồi, cậu ta có viện cớ đi khách sạn không nhỉ? Hừ, bình thường nhìn rất thật thà, nhưng lại biết dùng chiêu trò đấy nhỉ.

Ôi chao, mình có đi không nhỉ? Đi thì cậu ấy có chạm vào mình không? Ôi, mình có bị dính bầu không?"
Nhiếp Hải Đường đi theo Tần Minh, nhưng đầu óc suy nghĩ lung tung, đã nghĩ đến đoạn đi khách sạn rồi.
Đột nhiên, Tần Minh dừng lại, bên cạnh có hàng đèn chiếu sáng và một chiếc ghế bí ngô.
Nhiếp Hải Đường hoàn hồn, cô đột nhiên phát hiện mình đã chạy đến khu chính giữa của đài phun nước tình yêu rồi.
Cô vui mừng kêu lên: "Ế? Tần Minh, chúng ta vào được rồi?"
Xung quanh chiếc ghế bí ngô, những tia nước phun ra tạo thành nhiều đường cong đẹp mắt, còn kết hợp với bản nhạc Ánh trăng của Beethoven và cả ánh sáng đầy màu sắc khác nhau.


Cảnh tượng này vô cùng đẹp, như thể trong mơ.
Nhiếp Hải Đường vui vẻ xoay vòng tròn, chiếc váy ngắn tung bay trong gió, như một nàng tiên nhỏ hoạt bát đáng yêu.
Tần Minh ngồi xuống, nói: "Thế nào? Nơi này rất đẹp đúng không? Cậu ăn cái này đi."
Mắt Nhiếp Hải Đường sáng lên, đây không phải là socola TEUSCHER sao? Hóa ra vừa rồi anh lấy cớ đi vệ sinh để mua cái này.
Cô cầm một thanh socola đen trắng, thắc mắc nói: "Hãng này rất đắt, Tần Minh, tôi biết cậu rất có bản lĩnh, nhưng cậu cũng chỉ mới kiếm được một ít tiền, đừng tiêu lung tung, sau này còn cần rất nhiều tiền.

Tôi, tôi ăn loại Dove bình thường là được rồi.
Tần Minh nói: "Thật ra tôi cũng muốn ăn, socola của cửa hàng đó được làm thủ công tại chỗ, tôi nghe nói rất ngon, nhưng chưa được ăn bao giờ."
"Chưa được ăn bao giờ à? Có muốn ăn thử không?"
Nói xong, Nhiếp Hải Đường đột nhiên quay người lại, cúi xuống, cắn một thanh socola chậm rãi đưa về phía Tần Minh.
Tim Tần Minh đập dữ dội, thình thình đập nhanh hơn, nhìn thanh socola càng ngày càng gần, Tần Minh vô thức mở miệng.
Mà lúc này, hành động của hai người đều được chiếu trên tường ở quảng trường, những người xung quanh sôi nổi.
Lý Mộng như muốn nổ tung.

- --------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi