THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Trên bức tường phía sau của trung tâm thương mại thời thượng, ánh đèn chiếu hình ảnh hai người đang ở khu vực trung tâm đài phun nước.
Một chiếc bóng đen đang ngồi, còn một chiếc bóng thướt tha thon thả màu đen khác đang cúi người.
Mọi người có thể nhìn thấy bóng cô gái đang ngậm một thanh socola, di chuyển về phía cậu thanh niên đang ngồi, đây đúng là một cảnh lãng mạn.
"Ôi ~!” Những người qua đường xung quanh đài phun nước kêu lên, bởi vì nhiều người trong số họ đã thất bại, không đến được vị trí trung tâm, nhưng cặp đôi trước mắt đã thành công.
Còn Lý Mộng đang cầm trên tay một bình đựng chất lỏng không tên chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng vừa ganh tỵ vừa hận, Tần Minh gặp được vận may cứt chó gì, lại còn dùng đài phun nước tình yêu để tán gái, còn mẹ nó thành công nữa chứ?
Lý Mộng bị Dương Uy đá, lại trở nên không có tiền, còn Tần Minh ngay lập tức tán được con gái nhà giàu, lên như diều gặp gió, Lý Mộng sao có thể không tức giận được?
Ở giữa đài phun nước, Tần Minh nhìn Nhiếp Hải Đường đang cúi xuống, miệng cô đang cắn thanh socola, đến gần từng chút một, đôi mắt cô vừa to vừa sáng.
Không cần nói cũng biết cô đang muốn làm gì.

Anh nhìn thấy Nhiếp Hải Đường vì quá căng thẳng nên hai tay nắm chặt áo.
Vào lúc này, đầu óc của Tần Minh rất tỉnh táo, nỗi buồn và sự uất hận tích tụ vì chuyện chia tay với Lý Mộng lúc trước đã bị sự dịu dàng của Nhiếp Hải Đường bao phủ.
Trái tim tan nát của anh dần lành lại.

Tần Minh mở miệng cắn thanh socola, hai người dường như hiểu ý, không cần hẹn trước mà cùng nhau cắn, giống như đôi tình nhân vậy.
Khi cắn đến giữa thanh socola, mỗi hai người chạm vào nhau.

Nhiếp Hải Đường nhắm mắt, Tần Minh giơ tay sờ tại cô, môi kề sát lại, socola hòa tan
trong miệng hai người, không phân biệt là của ai.
“Rầm!” Tại quảng trường, khi nhìn thấy hình chiếu màu đen trên tường, những người qua đường không thể vào đài phun nước phấn khích hét lên.

Đây đúng là một nụ hôn lãng man.
Họ không vào được nên chỉ có thể hét lớn chúc phúc.
Còn Lý Mộng đang cầm bình thủy tinh trên tay, càng nhìn càng tức, cô ta biết Tần Minh có chút lãng mạn, nếu không ngay từ đầu cô ta đã không vì tâm trạng thiếu nữ mà đồng ý ở bên anh.

Bây giờ, khi nhìn thấy Tần Minh lại dở trò này với Nhiếp Hải Đường, vừa nghĩ đến việc anh dựa vào Nhiếp Hải Đường để thăng tiến phát đạt, sống một cuộc sống sung túc, Lý Mộng rất khó chịu, vô cùng khó chịu, còn khó chịu hơn cả giết chết cô ta.
Không lâu sau, Tần Minh cùng Nhiếp Hải Đường đi ra.
Bộp bộp bộp, bộp bộp bộp...
"Người anh em, lãng mạn thật đấy."
"Người anh em, tiết lộ chút đi, vượt qua mê cung của đài phun nước như thế nào vậy?"
"Ôi, lãng mạn quá, hai người đúng là một đôi."
"Em gái à, lấy luôn người đàn ông lãng mạn thế này cũng được."
Tiếng vỗ tay vang lên, còn có rất nhiều đứng xem gửi chúc phúc nữa, Nhiếp Hải Đường chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, xấu hổ cúi đầu, Tần Minh nắm tay Nhiếp Hải Đường, nhanh chóng rời khỏi đây.
Hai người chạy được một đoạn thì dừng lại bên đường, Nhiếp Hải Đường thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt xinh xắn trắng trắng trẻo đỏ ửng, rất đẹp.
Cô nhìn Tần Minh, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng cô vẫn phải đợi một câu nói của Tần Minh.
Tần Minh cũng hiểu rất rõ, anh nhìn Nhiếp Hải Đường, cảm thấy kiếp trước mình đã giải cứu thế giới, nên kiếp này anh mới được Nhiếp Hải Đường coi trọng.
Nhiếp Hải Đường không biết rằng anh đã là người giàu nhất thế giới, chỉ coi anh như một tên nhóc nghèo, nhưng vẫn đối xử tốt với anh, điều này cũng đủ khiến Tần Minh vô cùng cảm động.
Anh nghĩ, mình nhất định không thể phụ lòng cô gái tốt như vậy.

Tần Minh kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nhiếp Hải Đường, cô sửng sốt, cô thông minh đoán được Tần Minh định nói gì, khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu chờ đợi câu nói ấy của Tần Minh.

Tần Minh dịu dàng nói: "Hải Đường, làm bạn...
Tần Minh còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên thấy một người phụ nữ quen thuộc phía sau, Lý Mộng, cô ta đang cầm một bình thủy tinh trên tay, chất lỏng bên trong sóng sánh lắc lư, cô ta chạy nhanh về phía hai người họ, vừa chạy vừa hét lớn: "Đôi nam nữ chó má các người chịu chết đi."
Đồng tử của Tần Minh co rút, anh thường xem tin tức, cũng có trường hợp cặp đôi sau khi chia tay, một trong hai bên tạt axit khiến đối phương hủy dung.
Lúc này, Lý Mộng như nổi điên, hất chất lỏng không rõ tên lên, liệu có phải là axit không đây?
Tần Minh lập tức ôm lấy Nhiếp Hải Đường và che chắn cho cô phía sau, đồng thời vô thức giơ tay chắn chất lỏng kia, thầm hối hận: "Gay quá, hôm nay không bảo vệ sĩ đi theo, thật không ngờ không có sát thủ nào đối phó với mình, nhưng người yêu cũ lại muốn đối phó với mình.

"
Tần Minh chặn lại tất cả chất lỏng không rõ kia, Nhiếp Hải Đường đang được bảo vệ giật mình kêu lên: "Tần Minh! Cậu, cậu...!Lý Mộng, cô muốn chết à? Tần Minh, cậu không sao chứ? Cậu sao rồi? Cậu đừng dọa tôi.

Tôi sẽ gọi cảnh sát và xe cấp cứu.

"
Tần Minh không sao, nhưng cảm giác chất lỏng này hơi man mát, không phải cảm giác bỏng rát của axit như trong tưởng tượng, lại còn có mùi hôi thối.
Thôi xong, đây không phải là axit gì cả, mà là nước tiểu.
Mẹ nó, Lý Mộng là trẻ con đấy à? Bị Dương Uy đá liền tạt nước tiểu vào người anh?
Lý Mộng nhìn thấy Tần Minh bị hắt nước tiểu, tươi cười: "Ha ha ha...!Tần Minh, đáng đời anh.

Làm hỏng chuyện tốt của tôi, anh cứ đi làm con chó dựa hơi phụ nữ đi.

Nhiếp Hải Đường, nhìn anh ta đi, bình thường đều hội hám như vậy đấy, cô chịu đựng được không?
Nhiếp Hải Đường nắm lấy tay của Tần Minh, rất tức giận nói: "Tôi thích gì thì liên quan đến cô à? Cảnh sát sẽ nhanh tới đây thôi, cô đừng có mà chạy"
Lý Mộng giật mình, vội vàng bỏ đi nhưng đã quá muộn, những nơi như quảng trường thời thượng Tinh Hà tập trung đông người, cảnh sát tuần tra nhanh chóng bắt giữ Lý Mộng, tạm giam cô ta bốn mươi tám giờ đồng hồ vì tội cố ý gây thương tích.
Tần Minh bị hắt nước bẩn khắp người, tuy rằng có chút bực mình nhưng Lý Mộng đã bị cảnh sát bắt rồi, anh cũng không thể đến đồn cảnh sát để đấu tay đôi với Lý Mộng được?
Tần Minh bị như vậy, cũng còn hứng thú đi hẹn hò nữa.

Anh nói: "Chậc, thật không thể hiểu nổi Lý Mộng, tôi sẽ tính sổ với cô ta sau vậy.


Bỏ đi, tôi về trường trước đây."
Nói đến Lý Mộng, Tần Minh vẫn rất nhạy cảm, dù sao cũng là mối tình đầu, dù sao cũng ngủ với nhau rồi, vẫn còn một chút tình cảm.

Tạm thời không so đo chuyện hắt nước tiểu này với cô ta, lần sau gặp cô ta rồi tính số.
Nhiếp Hải Đường nói: "Tôi đưa cậu về "
Tần Minh lắc đầu nói: "Làm bẩn chiếc xe hạng sang của cậu mất? Rửa xe thôi cũng tốn rất nhiều tiền.

Tôi tự bắt taxi về là được, hơn nữa bây giờ cũng muộn rồi, người nhà sẽ lo lắng cho cậu đấy.

Không sao đâu, mấy hôm nữa lại gặp nhau.

Cậu về đi.
Nhắc đến người nhà, Nhiếp Hải Đường cũng có chút bất đắc dĩ, vừa rồi người nhà quả thực đã dặn dò không được về quá muộn.
Nhiếp Hải Đường không đành lòng nói: "Vậy thôi, cậu cẩn thận đấy, tuần sau gặp nhé."
Tần Minh bắt xe về trường, đến anh cũng không chịu nổi mùi khai trên người mình, chỉ muốn nhanh chóng về ký túc xá để tắm rửa.
Nhưng Tần Minh còn chưa về đến ký túc xá thì điện thoại của anh đổ chuông, là em gái anh gọi?
Tần Minh sửng sốt tại chỗ, anh và em gái mình đã lâu không gọi điện cho nhau rồi, bởi vì năm nay em gái anh học lớp mười hai ở quê, thành tích của cô bé rất tốt, vì Tần Minh phải kiếm tiền đóng học phí nên ba năm nay anh làm việc ở thành phố Quảng cả kỳ nghỉ hè lẫn nghỉ tết, không về quê, vào dịp Tết mới nói chuyện với nhau vài câu mà thôi.
Sao em gái lại đột nhiên gọi điện cho anh vậy? Chẳng lẽ ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
- --------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi