THIẾU GIA NGÔNG CUỒNG



Đối mặt với họng súng đen ngòm cùng bốn người vũ trang đầy đủ xuất hiện bất ngờ khiến đám người Tần Minh trợn tròn mắt.
Người tóc vàng dẫn đầu nói một cách dữ tợn: "Ha ha, xin lỗi đã làm phiền chúng mày ăn tối.

Tao quên nói cho chúng mày biết là bọn tao có một căn cứ nhỏ ở đây.

Cho nên, không phải chúng mày bị đưa lên đảo không người đâu.

Ông chủ nói muốn chém một cánh tay của Tần Minh và quay video lại.


Ai là Tần Minh? Đi ra đây để chặt tay.
Bốn người vốn đang tuyệt vọng đột nhiên phát hiện trên hòn đảo trơ trụi này còn có những người khác tồn tại?
Bốn người đàn ông nước ngoài trang bị súng, mặc trang phục lính đánh thuê màu xanh xám nhìn đám người Tần Minh với vẻ mặt khinh bỉ.
Người đàn ông tóc vàng dẫn đầu nói một cách hung dữ: "Quan sát bọn mày hơn một giờ, ha ha, không ngờ biết đánh lửa thật.

Tuy nhiên bọn mày sẽ không ngây thơ tưởng mình bị bỏ ở đây chứ?"
Lách cách, bốn người họ cầm súng đi tới và quát lên: “Giơ tay lên.
Tần Minh và những người khác sợ tới mức chỉ biết giơ tay lên.
Người đàn ông tóc vàng nhếch miệng cười gắn: "Cậu Ba nói, hãy đối xử thật tốt với bọn mày.

Bởi vì ông chủ không chịu đồng ý điều kiện của cậu Ba, cho nên chúng tạo cần phải chặt đứt một cánh tay của Tần Minh.

Tần Minh là ai? Chuẩn bị tốt việc sắp đứt tay đi, ha ha ha." “Ha ha ha...!Ba tên lính đánh thuê còn lại cũng mở miệng cười to.
Về phía Tần Minh, Lý Mộng lập tức chỉ vào Tần Minh nói: "Anh ta, là anh ta.

Chúng tôi vô tội, đại ca, xin anh thả chúng tôi đi được không? Chúng tôi vô tội, chúng tôi đều bị tên Tần Minh này lợi dụng"
Sắc mặt Tần Minh tối sầm lại, Lý Mộng này thật sự đáng ghét.
Thay vào đó, Hoàng Thư Đồng nói: "Không phải anh ấy.


Cả hai người họ đều bị mất trí nhớ, cho nên chúng tôi cũng không biết”
Lý Mộng tức giận trả lời: "Chính là anh ta.

Quần áo anh ta mặc hôm nay tôi còn nhận ra, cô định lừa ai chứ? Đại ca, xin hãy thả chúng tôi đi.

Anh muốn bao nhiêu tiền, bạn trai tôi đều có, anh ấy rất giàu.

Anh ấy là một cậu ấm nhà giàu, làm ơn cho chúng tôi đi, chúng tôi không biết gì cả"
Người đàn ông tóc vàng nhìn Tần Minh, rồi nhìn Triệu Chính Ngôn, hùng hổ nói: "Không thừa nhận đúng không? Không thành vấn đề, cậu Ba nói, không thừa nhận thì chém cả hai, ha ha ha."
Hai tên đàn em tiến lên xua đuổi bọn bọ và đi về phía sau đảo nhỏ.
Cái đảo trơ trụi này không lớn, cỡ ba bốn cái sân bóng.

Mặt sau là núi cao nên lúc mới xuống không nhìn thấy phía sau có một rừng cây nhỏ và một cái hang động.
Nhìn từ mặt biển sương mù dày đặc, gần đó có nhiều đá ngầm, còn có một số xác tàu đắm, ai không thông thạo đường đi có thể bị lật thuyền.
Trên đường đến căn cứ, nhìn thấy một số hộp sọ và xương sườn của con người khiến Lý Mộng và Hoàng Thư Đồng sợ hãi run cầm cập.
Hoàng Thư Đồng ôm lấy cánh tay của Tần Minh, lo lắng hỏi: "Chúng ta sẽ chết ở đây sao?"
Sắc mặt Tần Minh u ám, anh cũng không biết.

Anh siết chặt nắm đấm, vừa rồi ăn mấy miếng thịt rắn nướng đã hồi phục chút thể lực.

Anh cần cơ hội để chuyển bại thành thắng.
Tần Minh thầm nghĩ trong lòng: "Cũng may trong sáu tháng qua mình không lơ là luyện tập Hô Hấp Pháp do thầy dạy, cả kĩ xảo sử dụng Thái Cực Quyền nữa.

Mình phải cướp khẩu súng trong tức khắc, mở ra khoảng cách an toàn rồi bắn ở cự ly gần mới có thể chiếm được lợi thế.

Những tên lính đánh thuê này e rằng cũng không coi bọn mình ra gì, không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Đã đến căn cứ, thực ra là một hang động.

Tất cả các nhu yếu phẩm hàng ngày như máy lọc nước, máy liên lạc, máy tập thể dục, búp bê tình dục, vũ khí, cùng các loại vải ẩn nấp.
Thực ra Tần Minh đã đọc báo cáo của một số đội lính đánh thuê của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ.

Dạng chiếm giữ hòn đảo làm cứ điểm bố trí lính đánh thuê này có rất nhiều trên thế giới, cứ hai năm lại đổi một nhóm người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi