THIẾU GIA ỐM YẾU LẠI ĐI NHẢY DISCO



Cuối cùng vẫn là Lục Tứ nấu mì, Tống Vân Tu đứng trong bếp một lúc thì làm vỡ hai cái bát, đúng là thiên tài.

Tống tổng bình thường không nấu cơm, phòng bếp còn không vào được mấy lần, Lục Tứ sợ anh đốt cả bếp luôn.
Vì vậy, Tống Vân Tu nhận được ánh mắt khinh bỉ của Lục Tứ, rồi bị đuổi ra khỏi bếp.
Hai anh em ngồi xếp bằng tròn trên salon, đồng loạt nhìn bóng người đeo tạp dề màu hồng đang bận rộn nấu ăn.

Tống Vân Tu há hốc mồm như phát hiện ra thế giới mới, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc, thế mà Lục Tứ lại biết nấu cơm, còn nấu rất thành thạo, rất ra dáng một người đàn ông tốt của gia đình.
Đây là Lục Tứ mà anh biết sao?
"Bé cưng, Lục Tứ biết nấu cơm sao?"
Tống Dữ Tinh gặm quả táo, trả lời hàm hồ không rõ: "Biết ạ, ngày nào anh ấy cũng làm bữa sáng cho em, có lúc buổi tối về sớm thì còn làm cơm tối nữa, ngon không tưởng."
Tống Vân Tu: "..."
Lục Tứ thay đổi, thay đổi thật rồi.
"Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, không khó, chờ anh học được rồi nấu cho em ăn." Tống Vân Tu không phục.
Nhớ lại hình ảnh anh trai luống cuống tay chân đứng trong bếp vừa nãy, Tống Dữ Tinh hoài nghi, uyển chuyển đề nghị:
"Hay bỏ đi, lần sau anh pha mì gói cho em là được."
Tống Vân Tu: "..."
Anh đổi chủ đề, vẫn không yên lòng mà dặn dò:

"Bé cưng, sau này bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng không được manh động như hôm nay, có chuyện gì thì phải tìm anh đầu tiên, tìm Lục Tứ cũng được, không được tự tiện hành động, biết chưa?"
"Dạ biết." Tống Dữ Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Vân Tu: "Vết thương trên tay em thật sự là do cản dao giúp Lục Tứ à?"
"Coi là vậy đi, tình huống lúc ấy nguy cấp, Tống Mậu Học cầm dao định đâm Lục Tứ, em liền xông tới nắm lưỡi dao." Lúc nói chuyện này, Tống Dữ Tinh vẫn thấy sợ, "Chỉ một centimet nữa thôi thì cái dao sẽ cắm vào người Lục Tứ, may mà em nhanh tay."
Nếu như Lục Tứ bị thương vì cậu, cậu chắc chắn sẽ tự trách thật lâu, may mà cậu là người bị thương, Tống Dữ Tinh cảm thấy không có gì to tát, vết thương ngoài da mà thôi.
Tống Vân Tu mím môi, vỗ vai em trai mình, không nói gì.

Xem ra tình cảm của em trai đối với Lục Tứ còn thắm thiết hơn anh nghĩ, nếu không thì sẽ không xông lên không chút do dự.

Anh cũng nhìn ra được là Lục Tứ cực kì cực kì quan tâm em trai nên mới tức giận, dù tức giận nhưng vẫn không quên quan tâm, săn sóc em trai.
Bé cưng hẹn hò với Lục Tứ, anh thấy yên tâm.
"Sau này hai người các em phải sống thật tốt, nếu cậu ấy bắt nạt em thì nhất định phải nói với anh, biết chưa?"
"Anh, anh nói gì vậy..."
"Trò chuyện gì vậy?" Lục Tứ bưng mì đi ra khỏi bếp, mặt vô cảm, "Ăn mì đi."
Tay phải của Tống Dữ Tinh không tiện cầm đũa.
Tống Vân Tu nói: "Để anh đút cho em."
Anh vừa dứt lời, Lục Tứ đã cầm đũa lên, im lặng gắp một đũa mì, thổi thổi mấy cái rồi đưa đến bên mép Tống Dữ Tinh, mở miệng ra lệnh:
"Há miệng."
Tống Dữ Tinh lúng túng cười với anh trai, hé miệng ăn mì.

Hừ, ai bảo Lục Tứ vẫn còn giận, cứ nghe theo anh ấy trước đi.
Tống Vân Tu yên lặng nhìn sang chỗ khác, cảm giác mình như người thừa, trong không khí cũng có mùi thức ăn cho chó ngây ngấy.
Anh đứng lên nói: "Thôi, bé cưng cứ ăn đi, anh về trước, phải chú ý vết thương, đừng để dính nước."
Tống Dữ Tinh nuốt mì trong miệng xuống, vội vàng đáp:
"Anh, muộn thế này rồi, về nhà làm gì nữa, anh ở lại đây một đêm đi."
Dù sao người ta cũng là anh vợ tương lai, Lục Tứ nể mặt mở miệng: "Tùy cậu, nếu ở thì vào phòng cho khách."
"Được, vậy tôi ở lại."
Nói xong, Tống Vân Tu bước nhanh lên tầng, anh không nhìn nổi cái hình ảnh này, luôn có cảm giác đau lòng vì cải xanh nhà mình bị heo ủn mất.

Mắt không thấy, tâm không đau.
Tống Vân Tu biến mất rất nhanh, Lục Tứ tiếp tục trầm mặc cúi đầu đút mì cho Tống Dữ Tinh, bầu không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu.

Tống Dữ Tinh vừa ăn mì vừa âm thầm quan sát sắc mặt của người đàn ông, mấy lần định nói thì lại bị một đũa mì chặn miệng.
Cho đến khi đã giải quyết hơn một nửa chỗ mì trong bát, cậu mới mở miệng nói nhỏ: "No rồi, không ăn nữa."
Lục Tứ không lên tiếng, chỉ rút khăn giấy lau miệng cho thanh niên rồi ăn hết chỗ mì còn thừa sau đó đi vào bếp.
Mặt Tống Dữ Tinh hơi co quắp, tên đàn ông chó này còn có kiểu sạch sẽ như vậy à.

Cậu đứng dậy đi theo vào bếp, đứng bên cạnh nhìn Lục Tứ rửa bát, rầu rĩ nói:
"Bao giờ anh mới chịu để ý đến em chứ."
Lục Tứ không ngẩng đầu lên, "Sao, giờ thì không tránh tôi nữa à?"
Không nói thì Tống Dữ Tinh cũng quên luôn, trước khi chuyện tối nay xảy ra, cậu còn luôn muốn tránh mặt Lục Tứ.
"Bây giờ anh không để ý em."
Không để ý tới em hả, được thôi, em cũng không để ý anh luôn!
Tống Dữ Tinh xoay người đi ra ngoài, chưa đi được hai bước thì cổ tay của cậu đã bị nắm lấy.
Lục Tứ: "Đi đâu?"
Tống Dữ Tinh: "Tắm rồi ngủ, buông ra."
"Tay em đã như vậy rồi thì tắm sao được, tôi giúp em."
"Vậy thì em không tắm."
"Không được." Lục Tứ nhíu mày một cái, đánh giá người trước mặt một lượt rồi nghiêm giọng: "Tôi giúp em tắm."
Lúc dây dưa với Tống Mậu Học, Tống Dữ Tinh bị ngã, trong ngõ hẻm không sạch sẽ, quần áo của cậu dính đầy bụi đường, còn có vết máu màu đỏ nhạt khiến cho Lục Tứ không nhịn được mà nhíu mày.
Nếu không phải vì cản dao thay hắn, Tống Dữ Tinh cũng sẽ không bị thương.
Lục Tứ thở dài, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Sao? Xấu hổ à? Trên người em còn chỗ nào mà tôi chưa nhìn?"
"Nói gì vậy hả, tắm thì tắm."
Tay của cậu không thể dính nước, người ngợm lại bẩn như vậy, ngoại trừ để Lục Tứ giúp thì cũng không còn cách nào khác.
Biết mình đuối lý và cũng xấu hổ, lúc tắm, Tống cục cưng rất nghe lời.

Bảo nâng tay lên thì nâng tay, bảo xoay người thì xoay người, chẳng qua cậu không hề nói câu nào, mảng đỏ ửng lan từ cổ lên đến tận vành tai.
Suýt chút nữa thì Lục Tứ không kiềm chế được, đương nhiên, tình hình như vậy rồi thì hắn không thể làm gì được.

Hắn còn đang tức giận, phải nghiêm khắc lên.
Lục Tứ chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, tắm sạch sẽ cho người ta rồi trùm khăn tắm lớn lên, ôm ngang Tống Dữ Tinh ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.

Hắn đi tìm quần áo ngủ, vừa ra đã thấy thanh niên ngồi trên giường khoác khăn lông trắng, thò đầu ra ngoài.

Tóc Tống Dữ Tinh chưa khô hẳn, xốc xếch rủ xuống trán, gò má bị hơi nước làm cho đỏ ửng lên, con ngươi ướt nhẹp nhìn người đàn ông đứng ở mép giường.
Lục Tứ nuốt xuống một cái, rời mắt đi, suốt mấy phút giúp Tống Dữ Tinh mặc đồ, hắn đều cúi đầu, ánh mắt né tránh.
Đm, con thỏ nhỏ chết bầm này mắt long lanh ngồi trên giường hắn, còn trùm khăn tắm, như đang đợi hắn đến làm thịt vậy.
Ai mà chịu nổi.
Vất vả lắm mới mặc quần áo xong, Lục Tứ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc quần áo rồi thì bây giờ phải sấy tóc, Tống Dữ Tinh cứ ngoan ngoãn ngồi như vậy, mặc cho những ngón tay của người đàn ông đan vào những lọn tóc của mình, tóc cậu không dài, sấy một lúc là khô.

Lục Tứ để máy sấy sang một bên, mặt không đổi sắc nói:

"Được rồi, trở về phòng mình ngủ đi."
Tống Dữ Tinh hơi ngẩng đầu nhìn hắn, "Tối nay em muốn ngủ với anh."
Nghe vậy, Lục Tứ ngẩn ra, nếu bình thường thì hắn sẽ rất vui vẻ đồng ý, nhưng bây giờ...
"Không được." Hắn khom người, bế Tống Dữ Tinh sang phòng cách vách, đặt cậu xuống giường, mở miệng không lưu tình: "Tối any em tự mình suy nghĩ lại, nghĩ xem mình đã làm sai cái gì."
Tống Dữ Tinh: "Em..."
"Đừng nói nữa, Tống Dữ Tinh, tôi nói cho em biết, đừng nghĩ là có thể lừa gạt cho qua, vô dụng thôi!"
Quăng ra lời độc ác xong, Lục Tứ đi ra ngoài không thèm quay đầu lại, tiện tay đóng cửa rầm một cái.
Tống Dữ Tinh nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết phải làm sao.

Cậu đã tạo cái nghiệt gì vậy trời, tên này thật là ngang ngược mà!
Đêm đen tối mịt, mười hai giờ rưỡi đêm, cửa phòng ngủ chính bị đẩy hở một khe.

Tống Dữ Tinh đứng cạnh cửa, len lén quan sát tình huống trong phòng.

Phòng không mở đèn, rèm cửa cũng đóng, tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của vật thể bên trong.

Cậu mở điện thoại lên, dùng ánh sáng yếu ớt từ điện thoại để chiếu sáng xung quanh rồi nín thở, dè dặt đi chân trần vào phòng.
Người đàn ông nằm trên giường không có động tĩnh gì, Tống Dữ Tinh đi tới mép giường, trúc trắc trèo lên rồi cẩn thận vén chăn, lúc đang chuẩn bị nằm xuống bên cạnh người kia thì cổ tay cậu bị nắm lấy.
Gương mặt người đàn ông không rõ ràng lắm, Tống Dữ Tinh âm thầm nhếch môi, "Biết là anh không ngủ mà."
Lục Tứ cầm cổ tay của vị khách không mời mà đến, bật đèn ngủ, ánh sáng màu vàng ấm áp tỏa ra, đồng thời làm hắn nhìn rõ dáng vẻ của vị khách kia.
"Hơn nửa đêm, không ngủ mà còn chạy sang chỗ tôi làm gì?"
Tống Dữ Tinh nhìn tay phải của mình bị hắn nắm, khẽ cau mày, "Nhẹ chút đi mà, tay em còn đau."
Lục Tứ buông lỏng tay, nhìn cậu với vẻ mặt không vui, "Bảo em đi ngủ cho nhanh khỏe, em đi ngủ như vậy sao?"
Hơn nửa đêm trèo lên giường hắn, đúng là Tống cục cưng có khả năng này.
"Em cũng biết lỗi rồi, nếu anh chưa hài lòng thì đánh em đi." Tống Dữ Tinh nói, vén ống tay áo lên, chìa tay phải bị thương ra trước mặt người đàn ông.
"Nè, cho anh đánh."
"Hic...!Vết thương lại bắt đầu đau rồi, cũng không biết vì cứu ai mà bị thương."
"Đánh đi, sao anh chưa đánh?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi