THIẾU NIÊN CỐ CHẤP PHẢI NGOAN


Nhưng mà đến cuối cùng bọn họ cũng không thể đi đâu, bởi vì nửa đường đụng phải đám người Chu Tử. Đêm qua Chu Tử tới gây chuyện, bị ăn đập, hôm nay lại mang theo vài người đằng đằng sát khí tới đón đầu.
 
Lục Phong Châu nhìn nhóm người trước mắt, ghé sát vào bên tai Đường Uyển Tâm, “Lát nữa em chạy trước đi, không được quay đầu lại, cứ liều mạng chạy.”
 
Đường Uyển Tâm: “Vậy còn cậu thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Phong Châu di chuyển đến trước người Đường Uyển Tâm, “Anh tự có cách thoát thân, em chỉ cần tự chăm sóc mình cho tốt là được.”
 
Trên mặt cậu vẫn là nụ cười tà ác ngạo mạn quen thuộc, không hề có chút biểu cảm khác thường nào.
 
“Lục Phong Châu, ông đây tìm mày nửa ngày trời, xem hôm nay mày chạy được hướng nào?” Chu Tử lạnh lùng nói.
 
Lục Phong Châu đón nhận trước, hừ lạnh một tiếng, “Chu Tử, ngươi đây là ngày hôm qua ai đến đánh không đủ, còn tưởng lại đánh một lần thí không thử.”
 
Chu Tử phết miệng, giọng điệu âm trầm: “Đừng đắc ý, hôm nay chính là ngày mày phải khóc.”
 
Lục Phong Châu đẩy Đường Uyển Tâm ra sau, “Khóc? Trong từ điển của ông đây không có  cái từ khóc này.”
 
Đường Uyển Tâm nhìn thiếu niên đứng trước mặt đong đưa tay ra hiệu, cô nắm chặt quai đeo cặp sách, nhìn trái phải xung quanh một vòng, nhân lúc Chu Tử không chú ý, xoay người chạy thục mạng về phía sau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tử hô to: “Ngăn cô ta lại tao!”
 
Lục Phong Châu tiện tay cầm lấy một cây gậy gộc trong góc tường, đánh về phía bọn họ.
 
Đường Uyển Tâm liều mạng chạy, cô không quen thuộc địa hình của vùng này, chạy vội chạy vàng lại đụng trúng ngõ cụt, phía sau đã có tiếng bước chân hỗn độn tiếng truyền đến, cô không dám quay lại đường cũ, đành phải chạy sâu vào con hẻm nhỏ.
 
Trong đầu Đường Uyển Tâm lúc này hiện lên vô số hình ảnh, sau khi thành niên, Lục Phong Châu vì cứu cô mà đôi chân bị tàn tật, biểu cảm quyết tuyệt khi nhảy từ sân thượng của mái nhà xuống.....
 
Cô bỗng dừng lại, không được, không thể cứ bỏ chạy như vậy được. Cô phải tìm người tới hỗ trợ. Sau một hồi rẽ trái rẽ phải, cô chạy ra được khỏi ngõ nhỏ, chạy dọc theo đường cái, tìm thssyd đồn công an, kéo theo mấy chú cảnh sát nhân dân thường trực trở về.
 
Lục Phong Châu bị đánh trúng vài cái, cánh tay đã có vài vệt đỏ, vừa thấy liền biết là dấu vết do gậy gộc đánh trúng. Đến lông mày cậu cũng không thèm nhăn một chút, kéo một người qua cánh tay, làm một cú quật ngã qua vai đẹp mắt.
 
Người bị quật ngã nằm trên mặt đất, ai u rên rỉ.
 
Lục Phong Châu đi ngang qua anh ta, thẳng tới chỗ của Chu Tử, Hôm nay Chu Tử mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay đầy màu sắc và hoa văn lòe loẹt, gương mặt toàn dầu mở, mái tóc thì lại được xử lý gọn gàng ngăn nắp, nhìn dáng vẻ này chắc cũng là đã có kế hoạch giải quyết Lục Phong Châu từ sớm.

 
Chẳng qua, từ lúc chứng kiến đám người anh ta mang theo, từng người từng người ngã xuống, vẻ mặt vốn kiêu ngạo của anh ta lúc này đã có chút thay đổi.
 
“Lên, tất cả bọn mày đều lên hết cho tao.”
 
“Ngu ngốc, trứng thối, lên hết cho ông.”
 
Anh ta một chân đá lên mông của người đàn ông bên cạnh, “Lên cho tao.”
 
Người đàn ông đó giơ gậy gộc, vừa tiến lên đã “A ——” một tiếng, người còn chưa đụng được tới Lục Phong Châu đã bị cậu dùng một chân đá ngã xuống đất.
 
Chu Tử thấy thế, bàn tay lục lọi trong túi quần, ánh mắt anh ta lập loè, nhảy lên chiếc xe đang đậu sẵn bên cạnh, mặc kệ đám anh em đang ngã xuống đất, một mình lái xe rời đi.
 
Lục Phong Châu đuổi theo vài bước, nhưng tốc độ của hai chân con người làm sao có thể đuổi kịp bốn bánh xe. Cậu đứng yên tại chỗ, tay chống nạnh, há mồm thở dốc.
 
Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng động sột sột soạt soạt, có người đang tới gần cậu.
 
Nhưng mà còn chưa đợi cậu kịp phản ứng lại, đã có một giọng nữ kích động vang lên, “Tao đánh chết mày, đánh chết mày.”
 
Người đàn ông đang định đánh lén bị người nào đó dùng cặp sách đập liên hồi.
 
Lục Phong Châu xoay người nhìn về phía Đường Uyển Tâm, chỉ thấy cô giơ cặp sách đang đuổi rất hăng say và một người đàn ông đang chạy.
 
Có chú cảnh sát nhân dân ở phía sau vội vàng đi lên, “Em gái nhỏ, đừng được rồi.”
 
Đường Uyển Tâm ngừng tay, chỉ vào đám người nằm đầy đất, “Chú cảnh sát, bọn họ chính là đám người xấu, chú phải bắt hết bọn họ đi.”
 
Chú cảnh sát nhân dân gật gật đầu, “Hai đứa cũng phải đi theo về đồn để lấy khẩu cung.”
 
Đường Uyển Tâm: “Vâng.”
 
Lục Phong Châu không nói chuyện, ánh mắt cậu sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Uyển Tâm, đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người tình nguyện đứng ra bảo vệ cậu, cũng chưa từng có người nào chân chính quan tâm tới cậu.
 
Đường Uyển Tâm...... Cũng thật ngốc.
 
Ngu ngốc một cách đáng yêu.
 
Ngốc đến mức làm người đau lòng.
 
Tay Đường Uyển Tâm quơ quơ trước mặt Lục Phong Châu, “Nè, cậu sao rồi? Có phải đau lắm không?”
 
Lục Phong Châu chần chờ một chút, che ngực, “Ai, đau quá.”
 
Đường Uyển Tâm đỡ cậu, “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đi bệnh viện trước đã?”
 
Lục Phong Châu “yếu ớt” dựa vào người cô, vẻ mặt “đau đớn” nói: “Không cần, chúng ta đi lấy khẩu cung trước, chú cảnh sát còn bận nhiều việc mà.”
 
“......” Đám người nào đó bị đánh đến bầm dập, cha mẹ cũng không nhận ra nằm trên mặt đất, khẽ cắn môi, con mẹ nó chứ mày đánh chúng tao thành như vậy, giờ lại còn tỏ vẻ mày bị thương nặng?
 
Chiêu này cũng chỉ có thể lừa được em gái nhỏ ngây thơ trước mặt thôi.
 
Thật con mẹ nó không biết xấu hổ.
 
Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ.
 
Trái tim Đường Uyển Tâm đập thình thịch liên hồi, suy nghĩ rối loạn quay cuồng: Lục Phong Châu bị thương, Lục Phong Châu sẽ không bị nội thương chứ? Lục Phong Châu đúng là quá biết cách khiến cô nhọc lòng!...... Tâm lý hoạt động rất mãnh liệt.
 
Cậu muốn dựa, cô liền tiến lên để cho cậu dựa vào.
 
Chú cảnh sát nhân dân lắc đầu, ông thấy thằng nhóc này nhiều nhất chỉnh là chỉ bị thương ở cánh tay. Chẳng lẽ vết thương còn biết lan rộng? Cánh tay bị thương khiến đùi cũng không đứng nổi?
 
Thắng nhóc đó còn đang mím môi nở nụ cười nhạt kìa! Kịch bản này, diễn xuất này quá ảo diệu, lúc về nhà phải nói lại với công chúa bảo bối nhà mình, dù đang ở nhà trẻ cũng phải có ý thức đề cao cảnh giác với chó sói.
 
-

Tận đến lúc Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu làm ghi chép xong, đi ra khỏi đồn công an, Lục Phong Châu vẫn giữ cái dáng vẻ: “Anh rất đau đớn, anh sắp không được, em mau mau để cho anh dựa vào người, bằng không anh sẽ lập tức chết mất”.
 
Đường Uyển Tâm đang lại nhớ tới cảnh tượng cậu đá tên côn đồ kia một cái, khi đó cô mới làm ghi chép xong thì vừa vặn nhìn thấy, giờ thì chẳng còn gì khó hiểu nữa.
 
Đây là khổ nhục kế của Lục Phong Châu.
 
Cậu đúng là có bị thương, nhưng chắc chắn không nghiêm trọng như vậy.
 

Đường Uyển Tâm cong môi, “Có phải đau lắm đúng không?”
 
Lục Phong Châu nhếch miệng, “Ừm, đau quá.”
 
Đường Uyển Tâm: “Có cần mình thổi thổi cho cậu?”
 
Lục Phong Châu gật đầu rất dứt khoát, “Cần.”
 
Đường Uyển Tâm híp mắt, dùng sức đẩy cậu ra, “Thổi cái đầu cậu á.”
 
Lục Phong Châu vội nhảy xuống bậc thang, lúc ổn định được cơ thể, quay đầu nhìn lại, lại đối diện với ánh mắt giảo hoạt của Đường Uyển Tâm, ý cười tươi tắn trên môi thiếu nữ, gương mặt được ánh mắt trời chăm chút, tỏa ra vầng sáng.
 
Đường Uyển Tâm chậm rãi đi xuống, lại lướt qua Lục Phong Châu.
 
Lục Phong Châu ôm bụng đuổi kịp, vừa rồi lúc đánh nhau, cẩn thận để ăn mấy cây gậy vào phần bụng, chỗ này lúc này vừa nóng rát vừa đau.
 
Đường Uyển Tâm đang đi phía trước cũng cố tình thả chậm bước chân.
 
Lục Phong Châu đi song song với cô, bàn tay rất nhiều lần muốn duỗi ra nắm lấy tay cô, nhưng lại không lần nào thành công. Cậu cắn răng, lại thử duỗi tay ra lần nữa, không ngờ, lần này Đường Uyển Tâm lại giơ tay lên, vén sợi tóc bên tai, cơ hội vụt qua trong nháy mắt.
 
Đường Uyển Tâm: “Vừa rồi cậu giả bộ?”
 
Lục Phong Châu: “Cũng...... Không hẳn là vậy.”
 
Đường Uyển Tâm: “Mấy ngày nay nhớ đừng đụng để vết thương chạm vào nước, cũng đừng ăn mấy đồ linh tinh......”
 
Đường Uyển Tâm cảm thấy, từ lúc mình trọng sinh đến nay sinh ra rất nhiều tật xấu, ví dụ như thích dong dài.
 
Cô lải nhải dặn dò một hồi lâu, lúc nghiêng đầu lại thấy bên cạnh mình không có ai. Khi ngước mắt lên tìm kiếm, lại thấy được bóng dáng thiếu niên đang đứng ở chỗ bán đường hồ lô đường.
 
Mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh nắng chói chang chiếu lên người cậu, trên mặt đất có mấy bóng râm loang lổ, giống như khoác lên người cậu một vầng sáng nhàn nhạt.
 
Lục Phong Châu cười vui vẻ, nhận lấy hai xâu hồ lô đường, cất bước chạy lại chỗ cô.
 
Đường Uyển Tâm ôm ngực nhìn cậu, hai người nhìn nhau cười.
 
Lục Phong Châu hào phóng nhét xâu hồ lô đường vào trong tay cô, “Ăn đi.”
 
Đường Uyển Tâm: “Sao cậu biết mình thích ăn hồ lô đường?”
 
Lục Phong Châu cũng tự mình ăn trước một viên, nhàn nhạt nói: “Đoán.”
 
Đường Uyển Tâm nhướng mày, tin lời cậu mới có quỷ.
 
Đương nhiên chuyện này không phải do Lục Phong Châu thần thông quảng đại đoán ra, cậu từng tìm Tiểu Đào hỏi thăm sở thích của Đường Uyển Tâm, cái cô nữ sinh Tiểu Đào này á chỉ cần cho vài chỗ tốt thì cái gì cũng phun ra hết.
 
Cô ấy liệt kê những thứ Đường Uyển Tâm thích, những thứ cô ghét, nói hết cho Lục Phong Châu.
 
Đường Uyển Tâm: “Đi thôi.”
 
Lục Phong Châu: “Được.”
 
Trên đường đi, bọn họ bắt một chiếc xe taxi, đi đến bệnh viện.
 
Trên người Lục Phong Châu có vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, phải kiểm tra mất hơn hai tiếng. Kết quả, vết thương còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
 
Cậu nhờ bác sĩ gạt Đường Uyển Tâm, chỉ nói chúng không có gì nghiêm trọng.
 
Đường Uyển Tâm không hề nghi ngờ, nhét đống thuốc vào ngực Lục Phong Châu, lúc ra khỏi bệnh viện thì còn rất kiêu ngạo đi đằng trước.
 
Lục Phong Châu ôm bụng đi theo phía sau.
 
Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đường Uyển Tâm, đáy mắt toàn là ánh nhìn ôn nhuận,  bất tri bất giác, hình như cậu càng ngày càng thích cô, thích đến mức chỉ cần nhớ tới cô liền cảm thấy ngọt ngào.
 
Nhưng còn cô thì sao?
 
Cô nghĩ như thế nào?
 
Lục Phong Châu đuổi kịp Đường Uyển Tâm, đi sóng vai với cô, nhẹ giọng nói: “Đường Uyển Tâm cảm ơn em.”
 
Đường Uyển Tâm nghiêng mắt liếc cậu, “Nếu muốn cảm ơn mình, thì cậu phải nghỉ ngơi thật tốt. Đừng có suốt ngày qua lại với đám người Chu Tử nữa, nếu bọn họ lại tìm đến cậu gây phiền toái, thì nhớ rõ không được phép đơn đả độc đấu, phải đi báo công an ngay. Để các chú cảnh sát bắt hết bọn họ là được, dù sao thì cậu đừng để bản thân bị thương nữa, đó chính là đã cảm ơn mình rồi.”
 
Đường Uyển Tâm đã lâu không nói nhiều như vậy, nói hết những lời này đến cô cũng tự lắp bắp kinh hãi, gương mặt không tự giác lại hồng lên.

 
Lục Phong Châu nghe giọng điệu đầy quan tâm của cô, chậm rãi nheo mắt, đầu không tự giác ghé lại gần, khi mặt mình chỉ cách gương mặt cô một tấc mới dừng lại, “Em có thích anh không?”
 
Đường Uyển Tâm nuốt nước miếng, thân thể hơi nghiêng ra phía sau, “Sao, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
 
Lục Phong Châu: “Anh muốn biết.”
 
Đường Uyển Tâm trầm mặc vài giây, nhàn nhạt đáp: “Mình......Mình không biết.”
 
Tuy rằng cô đã sống hai đời, nhưng cô chưa từng yêu đương với ai, càng không biết cảm giác thích một người là như thế nào.
 
Ánh sáng trong đôi mắt Lục Phong Châu dần dần tối đi, không biết là có ý gì?
 
Không thích?
 
Trái tim hi vọng hồng phấn trong lòng cậu chậm rãi biến mất, lần đầu tiên cậu thích một cô gái, thích đến mức tính mạng cũng có thể cho cô, nhưng cô lại không thể đáp lại.
 
Trái tim thật đau.
 
Rất đau.
 
Đường Uyển Tâm cũng nhìn thấy sự thất vọng rõ ràng trên mặt Lục Phong Châu, cô chậm rãi mở miệng: “Mình chưa từng thích người khác nên không biết thích ai đó là cảm giác như thế nào.”
 
Ngữ khí mềm nhẹ còn mang theo chút ai oán, ánh mắt cũng nổi lên một tầng hơi nước.
 
Lục Phong Châu nghe thấy lời cô, khóe môi cong lên, “Vậy để anh dạy em như thế nào là thích, được không?”
 
“Còn có, trước kia em chưa từng thích người khác, không có nghĩa là sau này em cũng không thể thích người khác.”
 
“Chỉ, chỉ có thể thích mình anh.”
 
“......”
 
Bá đạo.
 
Lục Phong Châu rũ mắt, nhìn Đường Uyển Tâm đang bĩu môi, ôn nhu nói: “Không phải anh đang ra lệnh cho em đâu, anh, anh chỉ sợ......”
 
Sợ cái gì thì cậu lại không thể nói thành lời.
 
Đường Uyển Tâm nhoẻn miệng cười, “Được, đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên về nhà thôi.”
 
Lục Phong Châu: “Ừm.”
 
-
 
Trên đường đưa Đường Uyển Tâm về nhà, hai người họ đi ngang qua cửa hàng một trang sức, Lục Phong Châu vội kêu xe taxi tạm dừng, xuống xe, chạy vào tiệm, mười phút sau đã vội vã chạy ra.
 
“Tặng em.” Cậu chìa tay ra, một chiếc vòng cổ xinh đẹp lẳng lặng xuất hiện trước mặt Đường Uyển Tâm.
 
Đường Uyển Tâm nhướng mày, “Vì sao đột nhiên lại tặng quà cho mình?”
 
Lục Phong Châu: “Nào có nhiều cái vì sao như vậy? Đây chính là qua mua tặng em thôi.”
 
Thiếu niên bá đạo khi tặng quà cho người thương cũng không chịu hạ thấp tư thái, đôi mắt hấp háy tỉnh bơ, biểu cảm đứng đắn, dáng vẻ như: “Em không thể từ chối, nếu em dám từ chối, anh sẽ rất tức giận”.
 
Đường Uyển Tâm nhìn chiếc vòng cổ lay động trước mắt, áp lực mở miệng: “Vậy.....Vậy được rồi.” Cô giơ tay, nhận lấy món quà.
 
Nhưng ngay sau đó lại phun ra một câu khiến Lục Phong Châu suýt nữa lên cơn khó thở, “Bao nhiêu tiền? Mình chuyển khoản cho cậu?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi