THIẾU NIÊN CỐ CHẤP PHẢI NGOAN


Mặt Lục Phong Châu chậm rãi đỏ lên, quật cường nói: "Thích thì ăn, không thì vứt."
 
Đường Uyển Tâm mở hộp socola, lấy ra một thanh bỏ vào trong miệng: "Ngọt lắm, cậu muốn ăn không?"
 
Lục Phong Châu: "..."
 
Thật ra cậu rất muốn ăn miếng socola trong miệng cô?
 
Tiểu Đào bị lãng quên một bên bắt đầu cảm thán tình chị em cây khế.
 
...
 
Sau khi học xong ba tiết chính của buổi sáng, tiết cuối cùng là sinh hoạt chung. Phòng sinh hoạt chen chúc toàn người là người.
 
Giáo viên cứ như cái máy, lặp lại những nội dung nhàm chán mà mọi người đã nghe đến phát ngán, nghìn bài phát biểu như một.
 
Chủ nhiệm nói xong thì Lưu Môn Đình ở dưới lặp lại không sót một chữ.
 
"Các bạn phải cố gắng học tập để sánh vai với cường quốc năm châu..."
 
Đường Uyển Tâm nghe xong thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Tiểu Đào khoa trương che miệng cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
 
Đến lúc mọi người gần như sắp đi gặp chu công thì mới có kịch hay, chủ nhiệm khối trầm mặt nói:
 

"Hôm qua đã xảy ra chuyện học sinh ẩu đả khiến tôi rất buồn lòng. Bạn học phải biết giúp đỡ lẫn nhau, vì giữ gìn kỷ luật nên bạn học Mạnh Lan sẽ phải làm bản kiểm điểm về hành động mà mình đã gây ra."
 
Dứt lời, âm thanh ồn ào vang lên. Mọi người bắt đầu chụm đầu, ghé tai thảo luận.
 
"Mạnh Lan là ai?"
 
"Không biết."
 
"Hình như là nữ sinh mới chuyển đến lớp 10A3."
 
"Nghe nói mới chuyển đến, hôm sau đã bị kiểm điểm, đúng là gan lì. Xem nơi này là cái chợ à?"
 
"Có người chống lưng ư?"
 
"Ai biết."
 
"..."
 
"Mọi người trật tự, trật tự. Bạn Mạnh Lan lên đọc bản kiểm điểm."
 
Mạnh Lan lên bục giảng, đứng trước microphone, đầu rũ như đà điểu, hận không thể chui xuống lỗ.
 
Giọng nói của cô ta lí nha lí nhí, trên mặt là biểu cảm khuất nhục. Đây đều là do Đường Uyển Tâm hại cô ta, một ngày nào đó cô ta sẽ trả lại tất cả mối nhục này.
 
Lưu Môn Đình đứng nghe, chậc chậc lưỡi: "Haizz, anh Châu, anh xem Mạnh Lan này lớn lên xinh như vậy, sao tâm địa xấu xa thế nhỉ?"
 
"..."
 
Lục Phong Châu từ lúc vào hội trường đã ghé xuống bàn nằm ngủ, mí mắt lười mở ra.
 
Lưu Môn Đình thấy cậu không trả lời, cười ghé sát vào tai Lục Phong Châu nói: "Anh Châu, chị dâu gọi."
 
Lục Phong Châu bỗng chốc bừng tỉnh, mắt mở to nhìn thiếu nữ đứng trước mặt.
 
Đường Uyển Tâm đang nhìn chằm chằm Mạnh Lan trên bục, khóe miệng treo nụ cười nhợt nhạt. Nụ cười mang theo cảm giác hơi thương cảm, không biết vì sao, Lục Phong Châu không thích nụ cười này.
 
Cậu cầm lấy giấy bút của Lưu Môn Đình, viết nguệch ngoạc rồi vo tròn thành cục ném cho Đường Uyển Tâm.
 
Đường Uyển Tâm đang thất thần, ngoái đầu nhìn lại thấy tờ giấy Lục Châu Phong ném tới, khom lung nhặt nó lên, mở ra.
 
Bên trên thình lình xuất hiện một cái đầu heo. Phía dưới là dòng chữ: Heo, cười lên nào.
 
Đường Uyển Tâm nhìn xong, bật cười thành tiếng. Cô ngoái đầu nhìn cậu nhưng thiếu niên đã nhắm mắt lại, thân thể lười biếng tựa lưng vào ghế.
 
....
 
Mạnh Lan kiểm điểm hết mười phút, sau khi đọc xong năm trang giấy, gương mặt cô ta đã ướt đẫm nước mắt. Nhìn qua có vẻ rất hối lỗi về hành động của mình.
 
Chủ nhiệm đã gặp qua quá nhiều học sinh bướng bỉnh, kiêu ngạo ương ngạnh, lần đầu tiên thấy có người đọc kiểm điểm xong còn khóc, không khỏi mềm lòng: "Được rồi, kiểm điểm vậy được rồi."
 
Mạnh Lan đi xuống.

 
Mấy chuyện sau này Đường Uyển Tâm không nhớ rõ, nhưng điều cô chắc chắn là, lúc này, cô và đôi mẹ con Mạnh Hinh đã chính thức vạch mặt nhau.
 
Những quả đắng hôm nay, lấy tính cách của hai mẹ con cô ta nhất định sẽ trả thù.
 
Cô sợ sao?
 
Ha, đã chết một lần thì cô còn sợ gì nữa?
 
Tối về đến nhà, Đường Uyển Tâm không đề cập đến sự kiện kiểm điểm của Mạnh Lan, cô ân cần cùng Đường lão phu nhân ăn tối, nói một chút về đề tài mà phụ nữ hay nói.
 
Tắm rửa xong, vừa mới nằm lên giường, Đường Uyển Tâm mơ hồ nghe được âm thanh lốc cốc từ cửa sổ.
 
Cô đến gần, kéo rèm cửa, rũ mắt nhìn xuống. Dưới ánh đèn đường hiện lên một bóng người, người này còn đang ngẩng đầu nhìn lên.
 
Tầm mắt giao nhau, Lục Phong Châu vẫy vẫy tay.
 
Đường Uyển Tâm mở cửa sổ, hạ giọng nói nhỏ "Làm-cái-gì-vậy?"
 
Lục Phong Châu ngoắc ngoắc ngón tay: "Xuống đây."
 
Đường Uyển Tâm nhìn bản thân còn đang mặc áo ngủ, đi đến phòng thay đồ rồi mới xuống lầu.
 
Lầu một là sảnh lớn, ánh đèn lờ mờ, chỉ có mấy cái đèn tường còn sáng, cô nhẹ nhàng khom lưng chuồn ra ngoài.
 
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Lục Phong Châu. Khác với ban ngày, buổi tối cậu càng thêm kinh diễm, áo sơ mi kết hợp với quần đen, combo bất hủ.
 
Đường Uyển Tâm hỏi: "Cậu có việc gì sao?"
 
Lục Phong Châu nheo mắt lại: "Không có việc thì không gặp cậu được à?"
 
"Không phải, ý tôi không phải vậy." Đường Uyển Tâm cảm thấy Lục Phong Châu quá mẫn cảm, luôn cố ý xuyên tạc lời nói của cô.
 
"Ý là có thể gặp cậu bất cứ lúc nào?" Mắt Lục Phong Châu sáng lên, hỏi.
 
Đường Uyển Tâm: "..."
 
Hiện tại cô hoài nghi cậu tới đây để chọc ghẹo cô.
 
Cô chu miệng tức giận nói: "Cậu đến đây có việc gì? Không thì tôi lên phòng đây."
 
Cô còn đề chưa giải xong đâu đấy.
 
Lục Phong Châu rất tự nhiên dắt tay cô: "Đi, cho cậu xem đồ hay."
 
Đường Uyển Tâm ngu ngơ đi theo cậu.
 
Phía xa có một chiếc xe thể thao đang đậu, nhìn qua như là mới mua.
 
"Đây là?"

 
"Ngồi đi." Lục Phong Châu mở cửa ghế phụ, trực tiếp đẩy Đường Uyển Tâm vào ghế rồi lại cúi đầu thắt dây an toàn cho cô.
 
Thân thể hai người áp sát nhau, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương.
 
Đường Uyển Tâm hơi nhích thân thể lui về phía sau, tim bắt đầu nhảy lên thình thịch.
 
"Đừng nhúc nhích."
 
Đường Uyển Tâm cũng không dám động nữa, cô hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Tay Lục Phong Châu chậm rãi lướt đến vai cô, nhẹ nhàng nhặt lên sợi tóc đang bám trên vai cô xuống.
 
Đường Uyển Tâm không thể không bội phục thị lực của Lục Phong Châu. Chỗ đấy mà cũng để ý.
 
"Cạch" một tiếng, Lục Phong Châu đã thắt kĩ đai an toàn cho Đường Uyển Tâm.
 
"Phanh" Cậu đóng cửa xe lại.
 
Đường Uyển Tâm chưa từng nghĩ cô 23 tuổi sẽ bị thiếu niên 17 tuổi hấp dẫn.
 
Lục Phong Châu mở ra cửa ra, ngồi vào ghế lái, sườn mặt cậu rất tinh tế, dưới cằm có một lớp râu nhàn nhạt, giống như sự kết hợp hoàn hảo của một thiếu niên với một người đàn ông trưởng thành, vô cùng ma mị.
 
Bị Đường Uyển Tâm nhìn chằm chằm, cậu nghiêng mắt nhìn cô: "Mang cậu đi hóng gió."
 
Đường Uyển Tâm vừa nghe liền nói: "Cậu có bằng lái không? Không có thì không được lái xe."
 
Lục Phong Châu cong môi cười: "Cần bằng lái mới được lái xe?"
 
Đường Uyển Tâm gật gật đầu, không quan tâm vẻ mặt của Lục Châu Phong, kiên định với suy nghĩ của mình.
 
"À, sau nay rồi sẽ có thôi." Lục Phong Châu nghiêng người về phía cô, nhìn cô chớp chớp mắt: "Cậu, chờ xem."
 
Đường Uyển Tâm: "..."
 
Dứt lời, chiếc xe như hóa thành tia chớp, lao nhanh ra ngoài. Đường Uyển Tâm gắt gao cầm chặt lấy dây an toàn, tim như nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
 
"Lục Phong Châu, cậu đi chậm lại, tôi chưa muốn chết."
 
"Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chết đâu."

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi