THIẾU NIÊN CỬU HOANG



Lâm Thanh xếp bằng trên giường, âm khí trong người y đã loại bỏ được gần hết, hiện tại chính là thời gian tăng lên thực lực.

Y lấy từ trong tay áo ra một quyển sách ngọc màu xám đen, bên trên có 3 chữ: Câu Hồn Pháp!

Đây chính là công pháp chủ yếu của Câu Hồn Tông, mặc dù chỉ có hai thiên trước không chọn vẹn, thế nhưng thứ Lâm Thanh cần chỉ là một chút linh cảm, hau ngày trước y đã đả thông huyệt Tri Tâm, hiện tại Thần Vi trợ giúp thôi diễn đã tiến thêm một bước dài, trong vòng 7 ngày thôi diễn phương án bù đắp tạm thời cho Thấu Hồn Nhãn, nếu cố gắng hẳn có thể làm được!

Du Ngự Yên ở một bên chỉ có thể há miệng nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, nàng thật sự muốn tránh tên này xa ra một chút, cả ngày đòi trị bệnh, thật sự là… nghĩ đến đây, nàng lại đỏ mặt lên, về sau ta còn lấy chồng được sao!?

Du Ngự Yên tự nhủ quên! đi quên đi! Tách trà màu xanh rêu bị nàng bóp qua bóp lại trong tay.



Hàn Nguyệt Sinh muốn chuẩn bị gì đó, không giống như lần trước bị động chỉ có thể tay trắng làm việc, lúc này hắn đã có chuẩn bị, cần làm chính là bố trí một số thứ.

Lý Uyển Tâm và Huyền Định cả ngày nấp trong phòng tĩnh tâm dung khí, Lý Uyển Tâm cũng sắp đả thông huyệt Tri Tâm, mà Huyền Định đang làm gì đó, nghe hắn nói, chỉ cần hoàn thành là có thể tìm được Lục Quý, đây cũng chính là lý do Hàn Nguyệt Sinh có thể an tâm chuẩn bị.



Trời xanh không gió, Kỳ Tuyết Anh tay trái cầm cương ngựa, tay phải nâng một mặt kính âm dương, nửa đen nửa trắng.

Đây chính là Truy Hồi Kính, chỉ cần hồi tưởng lại y hệt dung mạo của người cần tìm, là có thể tìm được kẻ đó, Lý Uyển Tâm mang theo vốn dĩ nghĩ đến dùng để tìm kiếm Lục Quý, nhưng Lâm Thanh lại có ý khác, nếu Hàn Nguyệt Sinh đã nói hai tu sĩ bị truy đuổi có thể giúp ích, vậy chỉ cần tìm được bọn họ là tương đương với có hai trợ lực, hơn nữa còn có thể dùng bọn họ như mồi nhử, dụ Lục Quý vào bố trí.


Quan đạo không tính vắng người, thế nhưng cũng không náo nhiệt, hai bên đường nở đầy hoa Yên Tiết xanh biếc.

Trong gương chỉ có một mũi tên màu xanh, mũi tên càng chuyển sang màu đỏ, chứng tỏ mục tiêu cần tìm kiếm càng gần.



Một thành nhỏ nào đó.

Kỳ Tuyết Anh một thân y phục màu lam, mạng mỏng che lại mỹ mạo, nàng không ăn mặc mát mẻ như thường ngày, mà thay vào đó là y trang chỉnh tề.

Truy Hồi Kính càng chỉ càng gần, cuối cùng dừng lại tại thành nhỏ này, Kỳ Tuyết Anh dắt ngựa theo mũi tên trên mặt kính tìm đến trước một đạo quán nhỏ ở góc thành.

Nơi này có vẻ rách nát tả tơi, nhưng bên trong quét dọn sạch sẽ, gốc Đào già giữa sân chí ít có hơn trăm năm tuổi, tán lá xòe ra che kín quá nửa khoảng sân cũ kỹ.

Kỳ Tuyết Anh dừng lại trước cửa đạo quán, cửa gỗ cũ nát sờn bong hết lớp sơn bên ngoài, chất gỗ cũ kỹ không có gì đặc biệt.

Nàng nâng tay gõ cửa hai tiếng, đợi một hồi sau, bên trong mới có âm thanh truyền ra:

"Đợi một chút, đến ngay đến ngay!"

Cửa đạo quán bị mở ra có chút khó khăn, người mở cửa là một thiếu nữ xinh đẹp, nhìn qua có chút thanh thuần, trên người nàng mặc một bộ đạo bào có chút thùng thình, hiển nhiên không phải của bản thân, mái tóc cài trâm gỗ rủ xuống sau lưng gọn ghẽ.

"Vị tỉ tỉ này, ngươi tìm ai? Là Huyền Thiếu đạo trưởng sao?" thiếu nữ này chính là Quân Vũ Nghi, nàng có chút tò mò nhìn nữ tử trước mắt.

Lúc trước hai người bị thương không nhẹ, thời điểm sắp dầu hết đèn tắt thì được một vị đạo sĩ già cứu giúp mang về đạo quán này, mà người tìm đến nàng không hề gặp qua, vì vậy mặc định cho rằng là tìm gặp Huyền Thiếu đạo trưởng.

Kỳ Tuyết Anh cười khẽ một tiếng nhìn thẳng vào Quân Vũ Nghi nói:

"Ta, muốn tìm chính là hai người."

Truy Hồi Kính đã chuyển sang màu đỏ!



Bầu trời nắng nhẹ, gốc Hồng Thụ ven đường bị tia sáng chiếu ra một đạo bóng dài trên đất, dưới gốc cây có một thanh niên, hắn ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt trầm thẳm không có tia sáng phản chiếu, trên người khoác y phục màu xám xanh, chính là Lục Quý!

Y đứng lặng lẽ nhìn Kỳ Tuyết Anh cùng Quân Vũ Nghi đối đáp, trong tay nắm một mảnh ngọc màu đen, nhiệt độ chung quanh không hiểu giảm xuống vài độ, bỗng nhiên trở nên âm lãnh.



Kỳ Tuyết Anh tự mình bước đi trên đường, hai người Quân Vũ Nghi qua một hồi giải thích đã tạm tin tưởng lời nàng nói, mặc dù có chút nghi ngờ, thế nhưng bọn họ không có nhiều lựa chọn.


Hai người Quân Vũ Nghi tổn thương không quá nặng, chủ yếu là linh lực hao tổn quá nhiều, vì vậy mới cần tĩnh dưỡng.

3 người định rằng ngày mai sẽ lập tức quay về Kiến Hoa thành tụ tập với đám người Lâm Thanh, hiện tại Quân Vũ Nghi và Trần Đăng không còn mấy lựa chọn, Vô Ngân quốc là phụ quốc của Câu Hồn Tông, nếu không giải quyết dứt khoát Lục Quý, bọn họ sớm muộn sẽ bị tìm được, như vậy không những bản thân hai người gặp nạn, mà Huyền Thiếu đạo trưởng cũng bị vạ lây.

Vả lại so với Lục Quý không chết không thôi, mặc dù Kỳ Tuyết Anh mục đích không rõ, thế nhưng nếu nàng không lập tức giết chết hai người, có nghĩa là bọn họ còn có giá trị lợi dụng, tu sĩ không có kẻ ngu, vì vậy lựa chọn thế nào, không cần nói cũng biết.

Đạt được thỏa thuận, Kỳ Tuyết Anh thở ra một hơi trong lòng, nếu hai người này không chấp nhận, nàng cũng chẳng có cách nào.

Nhìn trăng sáng trên bầu trời, trong lòng nàng không hiểu có chút chán trường, không nghĩ rằng thời gian đến gần, nàng lại có thêm được vài bằng hữu sinh tử, như vậy, có lẽ nên mãn nguyện rồi.

Bỗng nhiên một bóng người lướt qua ánh mắt Kỳ Tuyết Anh, cả thân thể nàng run lên, con ngươi không tự chủ tập trung vào người kia.

Kỳ Tuyết Anh nhanh chân tiến lên, càng đến gần, trái tim nàng càng đập nhanh hơn, nàng đưa tay kéo lấy tay hắn.

Trong lòng thấp thỏm, người kia quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng, mặt không biểu tình nói:

"Cô là ai?"

"A, xin, xin lỗi, ta nhầm người." Kỳ Tuyết Anh hụt hẫng đáp, trong lòng nàng âm thầm tự diễu hắn đã chết rồi, chính tay nàng đâm một đao đó, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

"A, huynh có muốn tìm một chỗ nói chuyện chút không?" Kỳ Tuyết Anh bỗng nhiên thay đổi thái độ hỏi, mặc dù không phải hắn, nhưng chỉ cần có vài phần tương tự, nàng cũng muốn qua một đêm, coi như là tưởng nhớ chút đi?

Người kia tựa hồ không nghĩ đến nàng lại chủ động như vậy, y không phản ứng lại quá mãnh liệt, mà chỉ nhìn nàng, qua vài giây mới nở một nụ cười khó coi đáp:

"Bao nhiêu tiền?"

"Đoán xem?" Kỳ Tuyết Anh đánh thót một chút, ngay cả nụ cười cũng giống, miễn cưỡng như vậy.



Sáng ngày hôm sau, một khách sạn nào đó, Kỳ Tuyết Anh tỉnh dậy, bên cạnh nàng hoàn toàn không có người nào, cơ thể nàng trần trụi không một mảnh vải che, bên trên vẫn lưu lại dấu tích hoan ái đêm qua, nàng lặng nhìn khoảng trống bên người.

Tia sáng dịu dàng từ nơi cửa sổ hắt lên làn da mềm mại, Kỳ Tuyết Anh khẽ đưa tay nâng lên lọn tóc mai, nàng không hiểu cười nhẹ một tiếng.

Biểu cảm như cười nhưng ẩn chứa chút lệ quang.

Mỗi ngày ta lại thức dậy trên giường của một nam nhân, nếu hắn còn sống, không biết sẽ có cảm giác gì?



Dưới một đình nhỏ ngoại thành, 14 hắc bào nhân đứng tụ lại vây quanh một thanh niên, thanh niên này khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày ẩn hiện vẻ âm trầm.


Trên người mặc y phục màu xám xanh, chính là Lục Quý.

Y chỉ tay vào 4 người nói ra 4 từ ngắn gọn:

"Chặn lại, không giết."

"Vâng! Lục sư huynh yên tâm, chúng ta sẽ giữ chừng mực." một người đứng ra lên tiếng.

Lục Quý không đáp, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó hắn quay sang một người khác hỏi:

"Phụ thân có căn dặn gì không?"

"Lục trưởng lão có dặn dò, khi nào sư huynh trở về sẽ đến Vân Hải." người kia rõ ràng đáp.

Lục Quý gật đầu:

"Ta đã biết."

Dứt lời, Câu Hồn Đăng hiện ra trôi nổi bên cạnh y, ánh sáng u u âm trầm toát ra, quấn lấy y vào trong, chỉ một thoáng đã mất tăm.

Người áo đen thủ lĩnh không vì thái độ của y mà bất mãn, hắn quay sang 13 người khác nói:

"Hành động!"

14 người xuất ra pháp khí phi hành chia thành hai hướng, 14 đạo bóng người nhanh chóng biến mất sau tầng mây.



3 người Kỳ Tuyết Anh, Quân Vũ Nghi lên đường trở về Kiến Hoa thành, để tiện bề hành động, bọn họ chọn một quan đạo gần nhất, nhưng có chút khó đi.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi