THIẾU NIÊN CỬU HOANG



Lục Quý thế công hung mãnh, xích sắt cùng câu liêm kết hợp với nhau kín kẽ khéo léo, giống như chỉ có một người điều khiển cả hai.

Hàn Nguyệt Sinh bị ép đến chân tường, y vừa lợi dụng bộ pháp né tránh công kích, vừa sử dụng hắc kiếm phản công, thế nhưng chỉ giống như muối bỏ biển.

Lục Quý càng lúc càng tấn công mãnh liệt, câu liêm hóa thành 7 đạo tàn ảnh đánh tới, xích đen bọc hậu phía sau, giống như một đầu hắc xà xảo quyệt lượn vòng, chặn hết đường lui của Hàn Nguyệt Sinh.

Trước sau không có đường trốn, Hàn Nguyệt Sinh không lùi mà tiến, chân khí kim long càng ngưng thực hơn một chút, màu vàng đậm thêm, một hư ảnh long ngân hiện lên phía sau lưng y, một đầu kim long hư ảo quấn lấy thân kiếm, Hàn Nguyệt Sinh mặc dù kiếm pháp bình phàm, thế nhưng thêm vào lợi khí cùng chân khí thâm hậu, một kích này không hề thua kém Trúc Cư Ý của Lâm Thanh chút nào, thậm chí còn nhỉnh hơn.

Hắc kiếm đâm tới, cuồng phong quét ngang, mặt đất rạn nứt bất quy tắc, xích đen từ phía sau va chạm với hộ thể chi quang, "rắc" một tiếng, vòng sáng vô hình nứt gần như vỡ toang.

Hàn Nguyệt Sinh mượn lực đẩy từ sau lưng, thế tiến công càng thêm hung hãn, y giống như một đầu kim long bị dồn đến chân tường, dồn hết sức vào một kích cuối cùng.

Lục Quý thế công đã được nửa đường, hắn không nghĩ Hàn Nguyệt Sinh lại quyết tuyệt như vậy, câu liêm bị cưỡng chế thu lại, 7 đạo liêm ảnh tụ lại, xoay tròn, hóa thành 7 lớp lá chắn.

"Rầm… rầm... rầm… Grào!" long kiếm cùng liêm ảnh va chạm, chỉ nháy mắt đã nghiền nát 3 đạo liêm ảnh, trong âm thanh nát bấy xen lẫn long ngâm!

Lục Quý lùi lại một bước, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng từ đầu tới giờ, lần đầu tiên hiện lên biểu cảm khác thường.

Chân khí kim long cuồng nộ khác thường, bên trong ẩn chứa một tia canh kim chi khí mỏng manh, kết hợp với hắc kiếm quỷ dị, Hàn Nguyệt Sinh hai tay nắm chặt chuôi kiếm đến rướm máu, máu đỏ chảy dọc theo thân kiếm xuống lưỡi kiếm, hắc kiếm quỷ dị hút lấy máu của y.

Trên thân kiếm bỗng nổi lên một màn sáng màu đen mỏng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được, mà cũng đúng là như vậy, hai người đang chém giết sinh tử, lấy đâu ra thời gian để ý đến tiểu tiết này?


Màn sáng đen xen lẫn trong kim quang và liêm ảnh tỏa ra khí xanh, mũi kiếm giống như mũi khoan sắc bén, dần dần tiến lên.

Tầng liêm ảnh thứ 4 bị xuyển thủng, ngay tiếp đó là tầng thứ 5, tầng thứ 6, tầng thứ 7 giằng co kịch liệt.

Hàn Nguyệt Sinh hai mắt bắn ra kim quang, làn da y bị chân khí màu vàng óng bọc lấy, một loại khí chất vương giả uy nghiêm tràn ra, y nghiến chặt răng, tất cả chân khí chợt rút vào đan điền, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất có thể vọt lên hai bàn tay, truyền vào hắc kiếm.

Một đạo long ảnh nho nhỏ bỗng nhiên thành hình, nó gào thét nhập vào thân kiếm, hắc kiếm bạo phát cực hạn, tầng liêm ảnh thứ 7 lập tức vỡ nát, mũi kiếm va chạm chính diện với câu liêm.

"LỤC QUÝ!!!" Hàn Nguyệt Sinh hét lớn, một kiếm mạnh nhất, dồn hết mọi thứ của y vào, có đi không về đâm thẳng tới, trên thân câu kiêm hiện lên vết nữt nhỏ, sau đó dần lan rộng.

"Răng rắc!"

m thanh vỡ nát vang lên, câu gãy thành hai đoạn, mũi kiếm kim quang đại tịnh, giống như một đầu kim long táp tới Lục Quý.

Mũi kiếm không gì cản nổi từng tấc đến gần cổ họng Lục Quý, khí tức tử vong xông thẳng lên đầu y, chân khí màu vàng kim giống như nước vỡ đe tuôn ra ép chặt Lục Quý, khiến y không thể di chuyển nổi.

10 tên hắc bào nhân nhận thấy tình hình nguy cấp, bọn chúng lập tức muốn từ bỏ Lý Uyển Tâm quay sang ứng cứu, nhưng nào có dễ như vậy?

Lý Uyển Tâm giống như một thanh kiếm hình người, nàng di động cực nhanh, chặn lại 10 người, một làn kiếm khí màu trắng thuần bùng lên dữ dội, tạo thành một bức tường kiếm khí, kiếm ý mãnh liệt gần như hình thành thực chất, ngăn trở đám người.

Tình cảnh căng thẳng dị thường!

Đột nhiên, dị số phát sinh!

Mũi kiếm chỉ cách yết hầu Lục Quý vài centimet, bỗng dưng đứng lại, Hàn Nguyệt Sinh giống như bị đóng băng, cơ thể y giữ nguyên tư thể tiến đến, chân khí kim long không chút dấu hiệu nào đột ngột tản ra.

"Leng keng!" một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, Hàn Nguyệt Sinh gian nan nhìn xuống, bụng y bị một sợi dây xích đen tuyền xuyên thấu, xích đen quấn quanh người y, khiến y chẳng thể nhúc nhích lấy một li!

"Hà… hà…" Lục Quý trầm mặt thở dốc.

Hắn nâng tay lau đi tia máu nhỏ rỉ ra nơi yết hầu, chỉ một chút nữa thôi, là hắn đã thân tử đạo tiêu.

Lục Quý cúi người nhặt lấy hắc kiếm, hắn đâm mạnh vào ngay giữa tim Hàn Nguyệt Sinh, máu tươi chảy ròng, xích đen rút đi, thân hình y vô lực ngã xấp xuống đất.



Quan đạo.

hắc bào nhân càng lúc càng giống nhau quỷ mị, 4 người bọn chúng vây lại 3 người Kỳ Tuyết Anh vào giữa, 4 sợi âm tỏa vừa vặn là ngũ hành thiếu thủy, bổ trợ cho nhau, tạo nên một Tiểu m Ngũ Hành trận đơn giản, vây khốn 3 người.

Trong âm vực, chốc chốc lại có âm hỏa phun ra, khi thì âm thổ nổi lên, tất cả những vật dụng bằng sắt đều bị nhiễm âm khí, cây cối xung quanh thì lây nhiễm âm mộc chi khí, khiến chúng rụng hết lá cây, chỉ còn cành gỗ trơ trọi đung đưa, thi thoảng giống như vô tình, lại như cố ý ngăn cản 3 người Kỳ Tuyết Anh.

3 người chỉ có thể tụ lại một chỗ, 3 mặc gương đồng thay nhau chiếu sáng chung quanh, miễn cưỡng đẩy lùi âm khí, tạo ra một vùng dương quang nhỏ bé, Kỳ Tuyết Anh mượn dùng một tia chí dương chi khí mỏng manh bên trong ánh sáng gương đồng, loại bỏ âm hỏa trên thân huyết đao, 6 đầu thủy xà màu thâm lam ẩn hiện trong ánh sáng, thay phiên chống đỡ công kích từ tứ phía.

4 tên hắc bào nhân kia đã lẩn vào âm vực, khí tức âm trầm bao trúm khiến bọn chúng đạt được hiệu quả ẩn hình hoàn mỹ.


"Tiểu m Ngũ Hành trận của bọn chúng thiếu thủy, khó mà điều hòa, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.

Chúng ta chỉ cần chống đỡ đến lúc đó là được!" Quân Vũ Nghi nói, nàng mặc dù tu vi chẳng ra sao, nhưng kiến thức không cạn.

"Đúng vậy, hiện tại phải xem ai cạn linh lực trước, Quân sư muội, Kỳ tiểu thư, chỉ cần kiên trì một hồi nữa là được!" Trần Đăng tiếp lời, thủy kiếm trong tay hắn bay múa liên hồi, điều khiển thủy xả chống lại công kích.

Kỳ Tuyết Anh lách người tránh khỏi một luồng âm hỏa bỗng nhiên toát ra, nàng cau mày nói:

"Bọn chúng giống như chỉ muốn vây khốn chúng ta."

Nàng vừa nhắc đến, Quân Vũ Nghi và Trần Đăng chỉ dùng chưa đến 1 giây đã ý thức được điểm này, từ đầu đến giờ, 4 kẻ kia nhìn như tấn công hiểm hóc, thế nhưng không có mấy chiêu trí mạng.

Mà thế cục hiện tại, nếu kéo dài, chắc chắn đồng bọn của chúng sẽ tới, đám người mình tất nhiên rơi vào thế bất lợi!

"Nhưng tại sao? Chẳng lẽ…" Kỳ Tuyết Anh như nghĩ đến thứ gì đó, nàng lập tức giật mình nhận ra.

Đám người Lâm Thanh gặp tập kích! Lúc đầu Kỳ Tuyết Anh đã cảm thấy nghi ngờ, hiện tại nàng hoàn toàn chắc chắn là vậy!

"Phải nhanh chóng đột phá vòng vây, không thể đợi thêm nữa!" Nàng gấp rút lên tiếng.

"Được!" Quân Vũ Nghi cùng Trần Đăng đáp lời ngay, hai người họ cũng biết tính hình không ổn.

"Hiện tại phải thoát khỏi đây trước, bọn chúng chỉ vây không đánh, chắc chắn sẽ có sơ hở." Kỳ Tuyết Anh vừa né tránh một mũi giáo bằng đất đâm lên, vừa phân tích.

"Quân sư muội." Trần Đăng không quay đầu lại nói.

Quân Vũ Nghi gật đầu, nàng nhắm hai mắt lại, ấn quyết trong tay thay đổi.

3 mặt gương đồng đang quay vòng đột nhiên trững lại.

Kim sắc quang mang giống như dòng lũ chảy ngược vào mặt gương, Quân Vũ Nghi cắn môi, hai tay nàng run run.

Trần Đăng thả thủy kiếm trong tay ra, hắn kết ấn quyết, kiếm nước hóa thành con thủy xà thứ 7, 7 đầu thủy xà vặn vẹo đầu đuôi nổi nhau, vây lại 3 người, chỉ vài hơi đã tạo thành một màn nước màu thâm lam.

Trần Đăng lấy từ trong tay áo ra một hạt châu màu vàng xanh nhợt nhạt, tay phải hắn bât quyết, tay trái ném hạt châu vào màn nước.

"Dung!" Trần Đăng quát khẽ, hạt châu màu vàng xanh rất nhanh đã dung hợp với màn nước, tạo thành một bức tường màu vàng.

Công kích từ bên ngoài lên màn nước khiến trên đó lóe lên thủy quang màu vàng, chỉ chưa đến 1 giây đã bình ổn như cũ, nhưng thủy bích cũng mỏng đi một chút, mặc dù không đáng kể, thế nhưng tập kích giống như liên miên bất tận, kim thủy bích chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ.

Đúng lúc này, Quân Vũ Nghi mở bừng hai mắt, hai tay nàng thả ra ấn quyết cuối cùng, 3 mặt gương đồng nhập làm một, bỗng chốc, kim quang giống như một dải lụa vàng óng xuyên thủng màn nước, xuyên thủng âm vực!

Một con đường thông thoáng mở ra.


"Mau đi! Ta sẽ ở lại cản sau!" Kỳ Tuyết Anh nói nhanh.

Trần Đăng nhanh tay ôm lấy Quân Vũ Nghi đã vô lực đến không đứng nổi, hắn vận hết tốc lực, hóa thành một đạo thủy quang cắm đầu chạy.

1 hắc bào nhân ý định chặn đường, nhưng đột nhiên, một chuôi huyết đao không có dấu hiệu nào chém ngang, chặn đứng, gã không thể không lùi bước.

1 tên hắc bào nhân phân ra đuổi theo hai người Trần Đăng, 3 kẻ còn lại phân biệt bao vây Kỳ Tuyết Anh.



Kỳ Tuyết Anh đứng thẳng người, tay phải nàng cầm chuôi huyết đao, tay trái buông thõng, chân khí trong thể nội cấp tốc vận chuyển, một làn chân khí hồng sắc tràn ra, ngăn cách âm khí chung quanh ăn mòn.

Một cơn gió không biết từ đâu thổi qua, 4 bóng người vốn bất động đột nhiên cao tốc di động!

Kỳ Tuyết Anh phi thân về phía trước, nàng chọn một trong 3 tên hắc bào nhân làm mục tiêu, huyết đao khi cắt ngang, khi chém dọc, quỷ dị đánh tới.

Hắc bào nhân không dám khinh thường, hắn lập tức dậm chân, lợi dụng âm khí quanh người cao tốc tránh né.

2 kẻ ở khác phân biệt ra hai bướng tấn công, một phía sau, một bên phải.

m hỏa tiễn và âm thổ kích một đâm một phi tiến đến!

Kỳ Tuyết Anh chỉ có thể thu đao né người sang bên trái, nhưng 3 người sớm có tính trước, hắc bào nhân phía trước mới một giây trước còn toàn lực né tránh, một giây sau đã nắm một đoản côn màu đen quất tới!

Kỳ Tuyết Anh hoành đao chặn đứng, "Keng!" hắc côn va chạm với lưới đao, phát ra âm thanh kim loại giòn giã!

Kỳ Tuyết Anh mượn lực phản chấn bay sang bên phải, nàng uốn cong người khiến một sợi âm tỏa sượt ngang qua lưng, lớp áo ngoài bị âm hỏa đốt cháy chỉ trong chớp mắt.

Nàng vừa mới đáp đất, một sợi âm tỏa khác lại từ dưới đất đội lên quấn lấy cổ chân Kỳ Tuyết Anh, một tên hắc bào nhân chui từ mặt đất lên bắt lấy nàng từ phía sau, hai tên khác phản ứng cực nhanh phi thân lao đến, trước sau giáp công, khiến nàng hết đường chạy trốn!

Kỳ Tuyết Anh nhếch miệng, thân hình nàng đột nhiên lóe sáng, chỉ trong tích tắc đã biến mất, 3 hắc bào nhân vồ hụt, bọn chúng kinh ngạc nhìn nhau, 3 người đều nhìn thấy sự không hiểu trong mắt đối phương.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi