THIẾU NIÊN SÁT VÁCH ĐẸP NHƯ HOA



Tiếng lầm bầm của Thẩm Miên truyền vào tai Dung Duyệt.

"Anh nói cái gì?"
Phạm nhân chưa bị xác định tội danh thì bất luận thế nào cũng sẽ không chủ động khai báo quá nhiều, Thẩm Miên lập tức dời trọng tâm câu chuyện.

"Ý anh là nụ hôn đầu của em không phải đã mất từ lâu rồi à? Tên háo sắc, năm đó em chưa có sự đồng ý của anh đã hôn anh đi."
Dung Duyệt cũng nhớ lại đêm sao băng bay qua ấy, lập tức thấp giọng cười.

Thẩm Miên nghe tiếng cười của hắn càng thêm khó nhịn.

Anh kéo ra một khoảng cách nhất định với Dung Duyệt, cứ tưởng như vậy có thể dễ tìm mặt của hắn hơn, nhưng trong bóng tối bao giờ cũng khó nắm được vị trí.

Thẩm Miên sờ soạng mấy lần đều thất bại, cuối cùng nóng nảy bật công tắc đèn.

Ánh sáng ập tới trong nháy mắt, Thẩm Miên lập tức nhìn thấy gương mặt của Dung Duyệt.

Hắn thoạt nhìn không gọn gàng xinh đẹp như buổi sáng, mái tóc bị hành động vừa rồi của anh làm loạn, quầng thâm mắt nhàn nhạt tản ra.

Gương mặt hắn ửng đỏ, trong mắt phủ đầy hơi nước, trên mặt tràn ngập ý cười.

Thẩm Miên hít sâu một hơi, lại tiếp tục nhào tới.

Anh ấn chặt Dung Duyệt, nắm cằm hắn.

Thẩm Miên chậm rãi đưa mặt lại gần, miệng dừng bên môi hắn, hỏi: "Có thể cho chút ưu đãi được không? Đại thiếu gia."
Lần đầu tiên Dung Duyệt cùng người khác hôn môi như thế, đầu đã choáng váng.

Giờ đây Thẩm Miên còn đang phả hơi nóng lên mặt hắn, Dung Duyệt càng không thể bình tĩnh suy xét.

"Anh muốn ưu đãi gì?"
Thẩm Miên chưa từng phát hiện mình lại có mặt háo sắc như vậy, anh ngắm nhìn Dung Duyệt qua mắt kính thủy tinh, hận không thể rút xương nuốt hắn vào bụng.

"Há miệng ra, lè lưỡi, quyến rũ anh đi."
Tai Dung Duyệt nghe giọng nói của anh, cơ hồ mỗi một mệnh lệnh là một động tác của hắn.

Dung Duyệt mở cái miệng bị hôn đến sưng đỏ, thè ra đầu lưỡi đỏ thắm, đầu lưỡi ngọ nguậy trong không khí, rục rịch lại khiếp đảm rời khỏi khoang miệng.

Còn chưa đợi đến lúc hắn kịp suy nghĩ thế nào gọi là quyến rũ, Thẩm Miên đã lần nữa hôn lên.

Cách hôn của anh của thật sự quá nhục dục, Dung Duyệt dù có nhiều tâm tư hơn nữa nhưng vẫn chưa từng thực chiến, chẳng mấy chốc đã hổn hển mặc cho người ta chà đạp.

"Anh học mấy thứ này ở đâu?" Trong lúc nghỉ ngơi, Dung Duyệt rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Thẩm Miên không muốn phổ cập kiến thức cho hắn vào lúc này, anh nhìn đối phương thở gấp, lập tức lại phất cờ tiến công.

"Ưm...!ha..." Lưng Dung Duyệt bị ép trên tường, hai chân không khỏi giãy giụa, sau đó đầu gối đụng thẳng vào thân dưới của Thẩm Miên.

Thẩm Miên giật mình.


Dung Duyệt thấy anh hơi dừng lại, rời khỏi miệng anh, kéo ra một sợi chỉ bạc.

Hắn cúi đầu, há miệng cắn lên cổ Thẩm Miên.

"A!" Thẩm Miên kinh ngạc há hốc miệng.

Dung Duyệt ôm anh, cảm nhận sự chấn động của thân thể ấm áp.

"Thân thể khỏe mạnh thật tốt."
"Đừng sờ linh tinh." Thẩm Miên chậm rãi cảnh cáo hắn.

Dung Duyệt dừng tay, cả thân thể dựa lên người Thẩm Miên, lười biếng hỏi: "Rốt cuộc anh bị đứt dây thần kinh nào vậy?" Bình thường Thẩm Miên luôn vô tình cố ý kéo một sợi dây vô hình với mình, đủ lý trí cũng đủ kiềm chế, cho nên luôn có thể nhắm mắt làm ngơ.

Mặc hắn thấy bản thân mình đã xem như đủ ngon.

Thẩm Miên duỗi tay đẩy kính mắt, nếu muốn thăm dò một vấn đề, anh sẽ không ngại làm mình làm mẩy.

"Anh nói anh muốn cùng em ăn tối!" Lý do của anh ấu trĩ đến đáng sợ, hoàn toàn không hợp với giọng điệu lạnh như băng.

"Em cũng trả lời anh, em có hẹn, không thể trở về."
Thẩm Miên đẩy Dung Duyệt đến vách tường, sau đó dạng chân ở trên người hắn, hung hăng sát lại gần.

"Hẹn ai? Đi đâu? Để làm gì?"
Dung Duyệt dùng tròng mắt đen kịt nhìn anh chằm chằm: "Không liên quan đến Thẩm Miên."
"Em đúng là càng ngày càng vô lễ." Thẩm Miên túm cổ áo hắn, cắn răng nói: "Ai cho em gọi thẳng tên anh?"
Dung Duyệt sửng sốt.

Thẩm Miên đang suy nghĩ mình có nên theo cái đà này đem hết chuyện muốn làm suốt bao năm qua làm cho bằng sạch hay không.

Trước đây Thẩm Miên đã thích dạy dỗ hắn, nói hắn không lễ phép, Dung Duyệt nhớ lại, miệng đã bất giác mở.

"Anh Thẩm."
Thẩm Miên trợn tròn mắt nhìn Dung Duyệt.

Rốt cuộc Thẩm Miên đã hiểu vì sao khi gặp lại anh có cảm giác không thích hợp.

Chính là cái này.

Dung Duyệt của anh coi thường luân lý thế gian, nhưng để dỗ anh, sẽ cố ý nhường anh, chiều theo ý anh, gọi anh là "anh trai"*.

Thẩm Miên nghe mà miệng đắng lưỡi khô, ngón tay thon dài đặt bên mép Dung Duyệt.

"Gọi một lần nữa." Thẩm Miên cúi thấp nửa thân trên, không ngừng ghé sát vào Dung Duyệt, muốn nghe rõ thanh âm của hắn.

*Anh trai: ca ca
Dung Duyệt theo dõi anh, trái tim tĩnh mịch giữa đống tro tàn lại lần nữa bùng cháy.

"Anh Thẩm."
"Anh thích em gọi anh như vậy." Thẩm Miên nỉ non, sau đó lại hôn hắn.


Dung Duyệt và Thẩm Miên không biết hôn nhau bao nhiêu lần, hôn nhau bao nhiêu lâu.

Dù sao trong thế giới nhỏ bé này cũng sẽ không có bất cứ sinh vật nào đến quấy rầy bọn họ dựa vào nhau.

Đến khi Thẩm Miên hoàn hồn, anh đã nằm trên giường mình, Dung Duyệt nằm sấp bên cạnh anh, ngủ say.

Tối hôm qua hình như thật sự hôn đến thiếu oxy.

Hai người sau đó dây dưa ngã xuống giường, bất tri bất giác mất ý thức.

Dung Duyệt rúc vào trong chăn, cuộn tròn.

Thẩm Miên lo hắn khó thở không biết bao nhiêu lần, vì thế ngọ nguậy, muốn kéo xuống tấm chăn trên đầu hắn.

Chất lượng giấc ngủ của Dung Duyệt không tốt, vừa nhận thấy có người di chuyển, hắn lập tức mở mắt.

Thẩm Miên đang kéo chăn ra khỏi đầu Dung Duyệt, thấy hắn mở mắt liền thẳng thắn cúi đầu, chụt lên môi hắn một cái.

"Em tỉnh rồi?"
Dung Duyệt nheo mắt, đẩy anh ra.

Thẩm Miên nhất thời không để ý bị hắn đẩy về giường.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Dung Duyệt đứng lên, thong thả tự đắc sửa sang quần áo của mình rồi ném cho anh một ánh mắt lạnh lùng.

Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi.

Biểu hiện này của Dung Duyệt cứ như thể kẻ hôm qua ngoan ngoãn để anh hôn không phải hắn vậy.

Dung Duyệt vẫn đang chờ đáp án của anh.

Thẩm Miên nhìn hắn chằm chằm.

"Chuyện này..."
"Hử?"
"Không phải ý đó." Thẩm Miên gãi đầu, tự nhiên xấu hổ không phải lúc.

Dung Duyệt: "Hừ."
Anh quá mập mờ, Dung Duyệt hết sức bất mãn, cầm chăn ném lên mặt anh, xuống giường, đi ra ngoài.

"Tối qua em không tắm." Thẩm Miên nhớ ra chuyện này.

"Trách ai!" Dung Duyệt bực bội.

Hắn giận đùng đùng đi vào phòng tắm, cởi quần áo, mở nước nóng.


Đến khi Dung Duyệt lau tóc đi ra, Thẩm Miên đã làm xong bữa sáng chờ hắn.

Thấy Dung Duyệt đi tới, anh hiếm khi có vẻ thấp thỏm bất an, liếc mắt nhìn hắn mấy lần rồi lại rời mắt.

Dung Duyệt không để ý đến dáng vẻ của anh, thản nhiên ăn điểm tâm.

Thẩm Miên đắn đo hồi lâu, dè dặt hỏi: "Anh muốn tối nay ăn cơm cùng em, em có rảnh không?"
Dung Duyệt lạnh nhạt đáp: "Không biết."
Thẩm Miên nghe vậy, lập tức dùng ngón tay giữ chặt đũa của hắn.

Người đàn ông này có đôi mắt rất sâu, lúc im lặng, ánh mắt sắc bén như chim ưng khiến người ta sợ hãi.

"Tiểu quỷ, đừng có được voi đòi tiên."
Dung Duyệt cười, nhìn dáng vẻ tức giận của anh, sau đó đặt đũa xuống.

Trong lúc Thẩm Miên ngơ ngác không biết hắn muốn làm gì, Dung Duyệt tháo kính của anh rồi chu môi.

"Hôn một cái."
"Em đúng là tiểu yêu tinh phiền phức." Thẩm Miên nghiến răng kèn kẹt, nói ra lời thoại đã lỗi thời mấy trăm năm nhưng lại có khả năng biểu đạt tâm tình của anh lúc này nhất, sau đó như buông thả bản thân hôn hắn một cái.

Hôn xong, Thẩm Miên còn muốn tiến thêm bước nữa, nhưng Dung Duyệt đã chặn môi anh, đeo kính lại cho anh.

"Tiếp tục sẽ quá giới hạn."
"Sao có thể?" Anh không ngại làm thêm nhiều chuyện quá giới hạn.

"Quan hệ giữa em và anh là gì? Anh hơi chút là động tay động chân với em." Dung Duyệt giật lại chiếc đũa của mình, tiếp tục ăn sáng.

Thẩm Miên chống mặt bàn, cúi đầu nhìn hắn, lắp bắp: "Trước đây là anh sai, nhưng bây giờ anh thành tâm sám hối.

Em có thể cho anh một cơ hội, để anh...!để anh trở thành...!thành..."
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, trong miệng còn ngậm một sợi mì.

Thẩm Miên đăm đắm nhìn vào mặt đối phương, đọc ra mấy chữ còn lại: "Bạn trai của em." Nói xong, anh lập tức nín thở, đợi Dung Duyệt trả lời.

Dung Duyệt chậm rãi cắn đứt sợi mì, đáp: "Nói sau đi."
Thẩm Miên hóa đá.

Cái gì gọi là nói sau đi?
Dung Duyệt ăn xong bữa sáng, xoay người cầm bát đũa vào phòng bếp.

Thẩm Miên ở phía sau, trong lúc hắn rửa bát theo sát không rời.

Dung Duyệt làm chuyện của mình, dù bị Thẩm Miên dán chặt cũng không có phản ứng.

"Hôm nay em còn có việc khác nên không tới trường học, anh không cần chờ em." Dung Duyệt nhắc nhở.

Thẩm Miên gãi cằm suy nghĩ, sau đó ngó đầu qua vai hắn.

"Ít nhất cho một nụ hôn thuận buồm xuôi gió được không!"
"Anh rất phiền phức." Dung Duyệt phàn nàn.

Hắn rửa sạch tay, kéo cổ Thẩm Miên, cho anh một nụ hôn sâu.

Sau tối hôm qua, Dung Duyệt đã học được cách hôn.

Bất kể là cắn môi, hay đá lưỡi hắn đều hoàn thành vô cùng hoàn mỹ.


Nhìn theo Thẩm Miên mơ mơ màng màng rời khỏi nhà, Dung Duyệt cũng đi đến đài phát thanh.

Bản thảo đã được đạo diễn chuẩn bị xong từ lâu, Dung Duyệt ngồi trong phòng thu âm.

Giọng nói của hắn như nước suối trong veo róc rách chảy, xâm chiếm lòng người.

"Jorge Luis Borges, anh có thể giữ em lại bằng điều gì?"
Ác ma há cái miệng to như chậu máu.

Hắn nhe chiếc răng nanh dữ tợn, khoe khoang với cả thế giới, hắn đã bắt được cổ chân con mồi.

Anh có thể giữ em lại bằng điều gì?
Anh dâng hiến cho em những con phố nghiêng ngả, những hoàng hôn tuyệt vọng, vầng trăng vùng hoang vu.

Anh dâng hiến cho em nỗi đắng cay của gã đàn ông từng nhìn ngắm mãi vầng trăng cô đơn.

...!
Anh trao cho em nỗi cô đơn của anh, bóng tối của anh, cơn đói dày vò trái tim anh.

Anh đã cố lấy lòng em bằng dao động, bằng hiểm nguy, bằng chiến bại.

Thu âm xong, Dung Duyệt đi ra cửa, một thiếu nữ xinh đẹp đang chờ hắn.

"Phong Nguyệt." Dung Duyệt gọi lên một cái tên khiến người ta trố mắt kinh ngạc.

Bạch Phong Nguyệt nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

Chờ Dung Duyệt đi tới, cô lập tức khoác cánh tay hắn.

"Hôm nay cậu muốn đi đâu tản bộ?"
"Đâu cũng được." Dung Duyệt nhìn cô cưng chiều.

Bạch Phong Nguyệt vuốt cằm, vắt óc suy nghĩ.

Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi đây, một thanh âm gọi bọn họ lại.

"Dung Duyệt!"
Bạch Phong Nguyệt quay đầu trước Dung Duyệt, mái tóc mềm mại vẽ một đường cong giữa không trung.

Lăng Tiêu chạy về phía bọn họ, cậu chau mày ủ dột, thoạt nhìn không vui.

"Tôi nói cậu đó!" Lăng Tiêu chỉ vào Dung Duyệt.

"Không phải tôi đã bảo cậu xong việc phải về trường ngay lập tức hả?"
"Lăng Tiêu!" Bạch Phong Nguyệt ngắt lời cậu.

Lăng Tiêu bị ngắt lời, ngón tay dừng giữa không trung, tầm mắt chuyển hướng về phía thiếu nữ bên cạnh Dung Duyệt.

"Cô là ai?" Ngữ khí nghe qua không quá thân thiện.

"Tớ nè! Tớ nè!" Bạch Phong Nguyệt nhảy nhót chỉ vào chính mình.

Lăng Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ, xác định mình không biết cô gái trước mặt.

Dung Duyệt không nhìn nổi, nói thẳng: "Bạch Phong Nguyệt."
Bạch Phong Nguyệt híp mắt cười, chồng lên khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy vui vẻ trong trí nhớ của cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi