Cay đắng mặn ngọt, trăm vị nhân gian khiến người ta đầu váng mắt hoa, ý loạn thần mê.
"Chúng ta đang quen nhau phải không?" Thẩm Miên đột nhiên nhớ ra một việc.
"Ừ hử." Dung Duyệt hờ hững.
"Vậy chúng ta có thể ở bên nhau chứ?"
"Chúng ta đã ở bên nhau rồi mà."
"Hồi ở trấn Lung Cảnh cũng là ở bên nhau."
Dung Duyệt nghe vậy rốt cuộc cũng vui vẻ.
"Anh thấy ba em dễ bắt nạt? Dám cướp con trai ngay trước mặt ông ấy?"
Tay Thẩm Miên dừng lại, nói thật, nếu con anh mà giống như Dung Duyệt rồi có thằng nào đó muốn cướp con trai mình thì dù có là con gà yếu, ai cũng có thể bắt nạt, anh cũng phải liều mạng với đối phương.
"Em đẹp như vậy để làm gì! Để làm gì!" Thẩm Miên ôm chặt Dung Duyệt, ôm tâm trạng đau đớn không cần thiết mà oán trách.
Dung Duyệt ghé vào vai anh, mỉm cười không nói lời nào.
Cơ hội hiếm có, Thẩm Miên phải đi xem xét Dung Duyệt sinh hoạt như thế nào.
Dung Duyệt ở trước mặt anh, nấu một nồi cơm chiên không hề đặc sắc, sau đó đưa cho Thẩm Miên một bát, đồng thời cho con mèo mun ăn muộn.
Thẩm Miên vừa cắn một miếng, lập tức che miệng, chạy ra góc ho khan.
"Anh biết ngay mà." Anh tiện tay cầm luôn cốc của Dung Duyệt, rót đầy nước lọc, muốn dùng nước để rửa trôi vị ngấy đầy trong miệng.
"Người không có vị giác sao có thể nấu cơm được chứ?"
Dung Duyệt cắn một miếng, không hề cảm thấy có chỗ nào bất thường.
"Mặn quá ạ?"
"Không phải quá mặn mà là quá ngọt, em nhầm muối thành đường rồi đúng không!"
Dung Duyệt không để ý tới anh.
"Vậy anh nấu đi!"
Thẩm Miên đành phải tự mình nấu lại một phần cơm, cũng tiện tay đổi bát khác cho Dung Duyệt.
Đến lúc rửa bát, Dung Duyệt lại làm rất tốt.
Thẩm Miên nhìn hắn, không nhịn được thở dài.
"Không biết tại sao nhìn cách em sống một mình anh chẳng cảm thấy an tâm nổi."
"Nhưng trước đây em vẫn sống một mình mà."
"Có anh ở đây, bây giờ em không cần sống một mình nữa."
Luận về sức mạnh của những lời đường mật, Dung Duyệt vẫn kém Thẩm Miên một chút.
Khi biết mấy ngày nữa Dung Hoài mới về nhà, Dung Duyệt sắp hai bộ quần áo theo Thẩm Miên qua nhà bên ở.
Có Thẩm Miên chăm sóc, Dung Duyệt gần như là một kẻ tàn phế.
Thẩm Miên bao trọn ba bữa, ngoại trừ rửa bát, Dung Duyệt không phải làm việc nhà.
Sáng sớm, Thẩm Miên ra sô pha gọi Dung Duyệt dậy, phát biểu sự bất mãn của mình.
"Sao em lại ngủ ở sô pha?"
"Em quen giường." Dung Duyệt đội mái tóc rối như tổ quạ, bò ra khỏi chăn.
"Em chưa từng ngủ trên giường anh chắc." Thẩm Miên phỉ nhổ.
Dung Duyệt ngẩn người không khỏi tự vấn, sau đó hắn nhận ra chuyện này hình như là sự thực.
"Có lẽ vì có anh?" Tuy giường lạ, nhưng người lại quen.
Thẩm Miên dùng ngữ điệu chắc nịch nói: "Vậy bắt đầu từ đêm nay, chăn của em chính thức chuyển sang phòng anh."
Dung Duyệt: "..." Ngay cả quyền quyết định hắn cũng không có.
Thẩm Miên lấy quần áo cho hắn thay.
Hai người ra ngoài từ sáng sớm.
Vì hệ thống điện được khôi phục lại từ đầu, trấn Lung Cảnh nhanh chóng trở lại cuộc sống vốn có.
Mấy hôm trước có sương giá, giờ đây nhiệt độ đã tăng lên, đường phố ướt sũng nước.
Dung Duyệt mặc áo khoác vừa dày vừa nặng, trên vai quấn khăn quàng màu xanh mực, vừa đi vừa lạnh đến mức hàm răng va vào nhau.
Thẩm Miên đứng bên cạnh Dung Duyệt, liếc mắt nhìn hắn, sau đó rút tay phải ra khỏi túi, nhét vào trong túi áo hắn.
Tay của Dung Duyệt quả nhiên khá lạnh.
"Thể trạng của em không tốt lắm, có muốn cân nhắc thử đầu xuân sang năm chạy bộ với anh không?"
Trạch nam Dung Duyệt trả lời: "Không muốn."
Thẩm Miên đành phải ngậm miệng.
Bọn họ đến tiệm hoa mua một bó hoa, sau đó bước trên con đường vắng vẻ đi đến từ đường của thị trấn.
Khung cảnh nơi đây đã có chút thay đổi, tựa hồ được tân trang lại một lần, nhưng dù có thay đổi thế nào thì cảm giác quỷ dị từ chiều không gian khác ở đây vẫn không vứt đi được.
Vì sợ nên Thẩm Miên níu chặt tay Dung Duyệt.
Dung Duyệt bị anh kéo, liên tục đụng vào người anh.
"Người khác nhìn thấy đó." Dung Duyệt thở dài.
"Không phải em hận không thể cho người khác nhìn thấy hả?" Thời điểm này, Thẩm Miên đã có lý do chính đáng.
Dung Duyệt tự tin phản bác: "Không phải anh sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
Hai người đôi co cho đến lúc vào từ đường.
Bây giờ Dung Duyệt đã lớn, hắn đã có thể đặt thẳng bó hoa đến trước mặt mẹ mình.
Thế nhưng hắn vẫn đưa hoa vào tay Thẩm Miên, để anh đặt giúp.
Chuyện này không phải là lần đầu tiên, nhưng tâm trạng của Thẩm Miên lúc này còn chân thành hơn cả lần đầu.
Anh ôm tất cả lòng kính trọng đặt bó hoa đến trước mặt người phụ nữ xinh đẹp.
Sau đó Thẩm Miên cùng Dung Duyệt hướng về phía mẹ, hành lễ.
"Mẹ." Thẩm Miên chợt lên tiếng.
Dung Duyệt bị anh làm cho giật mình.
"Con sẽ chăm sóc thật tốt cho con của mẹ." Anh híp mắt, cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên Dung Duyệt thấy anh cười như vậy, không khỏi ngắm anh thêm vài lần.
Dung Duyệt nhớ lại câu hỏi năm xưa hắn từng hỏi mẹ mình.
Dung Duyệt nắm tay Thẩm Miên rời khỏi từ đường.
Hắn nhìn khuôn mặt của Thẩm Miên, thấy thế giới huyền bí, bông hoa đua nở.
"Đúng rồi." Thẩm Miên nhớ ra một việc.
"Anh vẫn chưa hỏi mẹ em tên là gì?"
Dung Duyệt bị giọng nói của anh gọi lại, rút ra khỏi thế giới tư tưởng của mình.
Hắn nhìn đám mây lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh vạn dặm.
"Mẹ em tên là Tinh Tinh." Hắn nói.
"Doãn Tinh Tinh."
"Con trai của sao, cũng là sao." Thẩm Miên thấy khăn quàng cổ của hắn bị lỏng, ở giữa lộ ra một khe hở, gió lạnh lùa vào khiến cổ Dung Duyệt trông càng có vẻ yếu ớt.
Anh đưa tay giúp hắn quấn lại khăn quàng cổ, sau đó tiện thể hôn hắn một cái.
Đợi đến khi anh tách ra, Dung Duyệt tò mò hỏi: "Anh chạy từ Lung Thành đến đây để ăn đậu hũ em đấy à?"
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Thẩm Miên đã cảm thấy đau đầu.
"Anh xin nghỉ đúng lúc này, đến khi trở về đồng nghiệp nhất định sẽ đánh chết anh."
"Vậy không tới thì tốt rồi." Dung Duyệt xuất phát từ góc độ vô cùng khách quan, hoàn toàn không có ý khác.
Thẩm Miên chấn chỉnh tâm thái: "Trên đời này làm gì có chuyện gì quan trọng hơn em?"
Dung Duyệt: "Hừ." Dẻo miệng.
Thế nhưng quả thực đã dỗ hắn vui vẻ.
"Có chuyện này..." Thẩm Miên nói qua với hắn về kế hoạch của mình.
"Hết học kỳ này nhiệm vụ giảng dạy ở Lung Thành của anh sẽ kết thúc.
Thầy cô bên Anh hỏi sắp tới anh định thế nào? Anh định vẫn ở lại Lung Thành, sau đó vào một phòng nghiên cứu, làm nghiên cứu ở đó.
Trợ cấp không ít hơn làm giảng viên ở Lung Thành."
"Không sang Anh nữa sao?"
"Không sang.
Đồ ăn nước Anh không hợp với anh."
Dung Duyệt đột nhiên nhớ ra một việc.
"Em nghe nói nước Anh có rất nhiều gay?"
Thẩm Miên nhớ đến hội nghị nào đó, vẻ mặt miễn cưỡng gật đầu.
"Chắc không ít người tỏ tình với anh đi?!" Dung Duyệt hỏi.
"Anh không hấp dẫn như em nghĩ đâu."
Dung Duyệt còn có thể lý giải ẩn ý trong câu nói của người khác hơn anh tưởng tượng.
"Vậy chính là có rồi."
Thẩm Miên quả quyết tiếp lời: "Không đẹp hơn em anh không quan tâm."
"Lúc anh rời đi em mới mười sáu, mười bảy tuổi! Sao có thể khiến anh nhớ thương như vậy được." Dung Duyệt không tin.
"Lúc em mười sáu, mười bảy tuổi đã rất đòi mạng rồi." Từ trước đến nay, Thẩm Miên luôn cảm thấy nhận thức của Dung Duyệt về bản thân cực kỳ sai lầm.
"Nên anh rất cảm ơn khi em còn bé, xung quanh em đều là đám người có mắt không tròng.
Tại sao hồi đó không có ai khen em nhỉ? Rõ ràng em đáng yêu như thiên sứ luôn ấy." Dấu chân của Thẩm Miên từ Trung Quốc đặt chân đến Anh quốc, từng gặp không ít ngôi sao nổi tiếng, thiên kim tiểu thư, nhưng chưa từng gặp ai giống như Dung Duyệt.
Một người mà khi bạn nhìn vào mắt của người đó có thể trông thấy cả biển sao.
Vừa mỹ lệ vừa bí ẩn.
Khiến một tên học sinh khối tự nhiên khô khan như anh cũng có thể hóa thành thi nhân đa tình.
Dung Duyệt thuận theo lời anh, gật đầu.
"Anh quả thực nhặt được báu vật."
Anh cực kỳ công nhận: "Phải ha."
Hai người quá đỗi nhàm chán, lúc đi đến trạm xe buýt, bọn họ cứ thế lên xe, đến dốc Phồn Tinh.
Lộ trình vẫn xa xôi như trước, thậm chí còn xa xôi hơn trong trí nhớ của Thẩm Miên.
Xe buýt chạy như bay, đường nhỏ quanh co khiến người ta nôn nao.
Dung Duyệt sợ say xe, cứ thế dựa lên người Thẩm Miên, nhắm mắt ngủ.
Thẩm Miên nghe tiếng hít thở của hắn, cũng nhanh chóng ngủ theo.
Đánh thức bọn họ là tiếng của tài xế.
"Đã đến trạm cuối, quý khách dậy đi thôi." Tài xế thấy trên xe còn hai người bọn họ, dứt khoát dừng xe qua gọi họ dậy.
Thẩm Miên đẩy Dung Duyệt một cái rồi cùng hắn xuống xe.
Dốc Phồn Tinh ngoại trừ bầu trời lấp lánh ánh sao vào ban đêm thì phong cảnh ban ngày cũng không tệ.
Dung Duyệt đi dạo một lúc cũng không hứng thú lắm, hắn bèn tìm một chiếc ghế, ngồi xuống.
Thẩm Miên đứng trước mặt hắn, rút điện thoại, hướng về phía hắn chụp một tấm ảnh.
Anh dịch sang trái mấy bước, chụp thêm một tấm, sau đó lại chuyển sang bên phải chụp một tấm nữa.
Dung Duyệt ngẩng đầu, mắt hạnh sáng như sao.
Thẩm Miên sát lại gần, ấn nút chụp ảnh.
"Tách tách."
"Về nhà anh phải mua một chiếc máy ảnh mới được!" Thẩm Miên nói vậy.
Dung Duyệt: "...!Anh kỳ lạ thật đấy."
Thẩm Miên thấy Dung Duyệt đã nghỉ đủ, bèn kéo hắn dậy.
"Thanh niên trai tráng có sức sống chút được không, chúng ta đi dạo một lúc đi."
Dung Duyệt không can tâm tình nguyện.
Bọn họ đi dạo đến tối.
Sao đã lên.
Hai người kề vai ngắm sao.
"Không phải sở trường của em là bài đó hả?" Thẩm Miên hỏi.
"Hát đi! Hát xong mất bạn đang đọc truyện nhớ tìm trang chính chủ mà đọc cho nó chất lượng."
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Dung Duyệt cảm thấy Thẩm Miên thực sự rất kỳ lạ.
Dù trong lòng không ngừng phỉ nhổ nhưng Dung Duyệt vẫn hát.
Twinkle, twinkle, little star
How I wonder what you are
Up above the world so high
Like a diamond in the sky.
Giọng của Dung Duyệt êm tai, nhưng hắn luôn hát lệch nhịp, Thẩm Miên nghe xong liền cúi đầu cười khúc khích.
Dung Duyệt nghe thấy tiếng cười nhạo của anh, lập tức im miệng.
Vào thời điểm như thế này, Thẩm Miên lại nói nhảm: "Anh là sao của em phải không?"
"Anh là hoa hồng của em." Dung Duyệt vẫn cáu kỉnh vì bị anh cười nhạo nên vẻ mặt lúc nói chuyện rất xấu tính.
"Sến quá đi mất."
Thẩm Miên tuy nói vậy, nhưng vẫn cười rất vui vẻ.
Hàng mi nhỏ dài của Dung Duyệt rung rung.
Thẩm Miên động lòng.
"Anh cảm thấy em nói không sai, anh tự thú, anh cố ý tới đây để chiếm tiện nghi của em." Thẩm Miên nói xong, một tay nâng mặt Dung Duyệt rồi hôn hắn.
Nụ hôn kết thúc, Dung Duyệt phát hiện tay Thẩm Miên còn rất ấm, hắn bèn cọ một cái vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Miên lập tức hôn hắn thêm lần nữa.
Nếu không phải đến tối gió bấc càng lúc càng lạnh cắt da cắt thịt thì hai kẻ này vẫn không biết đường về nhà.
Về đến căn nhà có máy sưởi.
Thẩm Miên lại cởi quần áo của Dung Duyệt.
"Em có muốn sờ một chút không?" Thẩm Miên dè dặt hỏi, sợ dọa đến Dung Duyệt.
"Cái gì?" Dung Duyệt mơ mơ hồ hồ.
Thẩm Miên trả lời ngắn gọn.
"Anh."
Dung Duyệt nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, nhìn đến mức lỗ tai anh đỏ lên.
"Đừng nhìn anh nữa." Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt lập tức rời mắt.
"Đi tắm trước thì hơn!"
"Ừ."
Tắm xong, Thẩm Miên mặc đồ ngủ vào phòng.
Dung Duyệt ngồi trên giường nhìn anh.
Sau đó hai người abcxyz.
Mỡ đấy mà húp.
Kinh nghiệm rút ra là, trên sách viết thì đơn giản nhưng lúc thực hành vẫn cần phải có kinh nghiệm..