THIẾU NIÊN SÁT VÁCH ĐẸP NHƯ HOA

“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em”

– “Tôi yêu em” của Puskin 

Ba người đứng đối diện, im lặng không nói.

Tô Thu Vũ thấy bọn họ nắm tay nhau, bàn tay dưới áo cô cũng nắm chặt, móng tay gần như bấm vào da thịt, tầm mắt trở nên mơ hồ.

“Không ngờ cậu lại về trấn Lung Cảnh, bất ngờ thật đấy.” Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Thẩm Miên.

“Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, người tôi quen ở đây, ông bà tôi cũng ở đây một thời gian dài.” Thẩm Miên kéo tay Dung Duyệt rồi đút vào túi áo mình. Thái độ của anh thản nhiên như thể đối diện chỉ là người qua đường bình thường.

Tô Thu Vũ hé miệng, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Thẩm Miên “ừ” một tiếng. “Để sau đi.” Dứt lời, anh lướt qua Tô Thu Vũ.

Lúc Thẩm Miên đi ngang qua cô, Tô Thu Vũ túm lấy cánh tay anh. “Chỉ lần này thôi!” Cô vội vàng nói. “Lần cuối cùng! 4 giờ chiều nay, tôi đợi cậu ở quán cà phê cạnh trường.”

Thẩm Miên cau mày.

Tô Thu Vũ nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu trước nay chưa từng có.

Thẩm Miên muốn đi, nhưng cô không chịu buông tay. Anh đành phải gật đầu, tạm thời đồng ý cô.

Tô Thu Vũ mím môi dưới, không biết anh có hiểu hay không, thế nhưng cô cũng chỉ có thể mong là anh hiểu. “Tôi có chuyện rất quan trọng, chúng ta không gặp không về.”

Thẩm Miên thở dài, không coi là chuyện gì to tát, anh dẫn Dung Duyệt rời đi.

Cuộc gặp gỡ thoáng qua trong phút chốc, Dung Duyệt vốn im lặng ở bên cạnh Thẩm Miên, hắn đảo con ngươi, ánh mắt sâu xa liếc nhìn Tô Thu Vũ. Tô Thu Vũ bị hắn nhìn như vậy, trên cổ lập tức cảm nhận được cái lạnh của mùa đông.

Dù vậy cô vẫn dùng lòng tự tôn của mình, quật cường nhìn lại hắn.

Đến lúc đã đi xa, Dung Duyệt đột nhiên dùng tay kia túm cổ áo Thẩm Miên để anh cúi đầu xuống. “Thầy Thẩm, anh sát gái thật đấy.” Khóe miệng hắn tủm tỉm, ánh mắt hàm chứa cảnh xuân, hoàn toàn không tìm thấy vẻ lo lắng vừa nãy.

Thẩm Miên thở dài: “Toàn là nghịch duyên*.”

Dung Duyệt chỉ vào chính mình.

“May mắn chỉ có em là thuận duyên.”

*Từ gốc là 烂桃花 (lạn đào hoa): chỉ những mối đào hoa/mối tình xui xẻo, không tốt đẹp.

Lúc này Dung Duyệt mới bật cười.

Hai người tiếp tục rảo bước, Dung Duyệt chợt lên tiếng. “Chiều nay anh sẽ không đi gặp Tô Thu Vũ đấy chứ?!”

Thẩm Miên lại thở dài: “Không đi, người anh không muốn gặp nhất là cô ta.”

“Tình cảm của anh với chị ấy sâu sắc như vậy thực sự khiến người ta ghen tị.” Giọng điệu của Dung Duyệt thản nhiên, không biết đang nói thật hay nói đùa.

Thẩm Miên nghe vậy chỉ thấy buồn cười. “Em cũng biết ghen tị cơ à?”

Dung Duyệt cảm thấy câu hỏi của anh không cần phải trả lời. “Sao em lại không biết? Mỗi lần em thấy anh nói chuyện với người khác, em đều ghen tị đến phát điên.”

Thẩm Miên hừ hừ.

Nhìn hắn tiếp xúc gần gũi với người khác, anh mới là người ghen tị muốn chết.

Hai người lại kết thúc một đoạn đối thoại, im lặng bước đi.

Khi đi ngang qua một tàng cây trụi lá, Dung Duyệt đột nhiên huých cánh tay Thẩm Miên. Thẩm Miên theo bản năng quay đầu nhìn.

Dung Duyệt: “Nên là chiều nay anh sẽ không đi gặp Tô Thu Vũ đấy chứ?”

Thẩm Miên dở khóc dở cười. “Không đi.”

Dung Duyệt được anh xác nhận mấy lần nhưng vẫn không cách nào an tâm. Đến giờ hẹn, hắn không nhịn được che kín mình, tới quán cà phê rình trộm.

Tô Thu Vũ ngồi một mình, điện thoại di động để trên mặt bàn cũng không động tới, cô chỉ uống nước trái cây, nhìn từng bóng người lướt qua ngoài cửa sổ, mong rằng vào lúc này có thể tìm thấy người mình muốn, nhưng chờ hết lượt này đến lượt khác cũng chỉ nhận được sự thất vọng.

Thẩm Miên chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Đồng hồ rời khỏi vị trí 4 giờ, từng giây từng phút, nghênh đón 5 giờ chiều mới toanh.

Dung Duyệt đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Cậu tới rồi, không bằng ngồi với tôi một lúc đi! Dung Duyệt.” Tô Thu Vũ đột ngột lên tiếng.

Bàn tay đang mở cửa của Dung Duyệt khựng lại, hắn quay đầu nhìn cô.

Tô Thu Vũ vẫn dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn chằm chằm, cô sẽ không chịu thua.

Dung Duyệt không hề sợ hãi, đi về phía đối diện với cô rồi đặt mông ngồi xuống. Hắn tháo khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

Tô Thu Vũ dù có chán ghét Dung Duyệt thì cũng phải thừa nhận, gương mặt này đúng là tác phẩm của Chúa. Không biết lúc Thượng Đế chế tạo ra gương mặt hắn rốt cuộc đã có suy nghĩ gì. Ngài muốn tạo ra một tác phẩm nghệ thuật an ủi lòng người, hay muốn tạo ra một món vũ khí hủy diệt thế giới. Hay là Ngài muốn giao phó cả hai thứ đó cho thằng nhóc này.

Tô Thu Vũ rút ra chiếc điện thoại thứ hai từ trong túi xách của mình, cô mở album, đẩy về phía Dung Duyệt. “Tôi định cho Thẩm Miên xem cái này.”

Dung Duyệt nhìn điện thoại một cái, đó là bức ảnh chụp hắn và Bạch Phong Nguyệt. Trong ảnh, hắn đang ôm chặt Bạch Phong Nguyệt, vẻ mặt cũng coi như chuyên chú, còn có thể láng máng nhìn ra vài phần thâm tình.

Dung Duyệt cười nhạt.

Tô Thu Vũ thấy phản ứng đó của hắn, rút điện thoại về, mở một tệp khác.

Sau đó, giọng nói của hắn và Bạch Phong Nguyệt vang lên.

“Sao lại không liên quan đến tôi? Mấy năm nay là ai luôn giúp cậu báo cáo tình huống của Thẩm Miên, ai giúp cậu liên lạc với thầy của anh ấy, ai giúp cậu khiến anh ấy trở về từ Anh Quốc?”

Tô Thu Vũ chăm chú quan sát vẻ mặt của Dung Duyệt, kéo nhanh thanh tiến trình.

“Tôi thích cậu lắm đó.”

“Dẻo miệng.”

Dung Duyệt không hề dao động, trò vặt này chưa đến mức có thể lay chuyển hắn.

Tô Thu Vũ nhún vai: “Ban đầu tôi vẫn suy nghĩ, rốt cuộc nên dùng tin tức nào để hãm hại cậu, xem ra bây giờ cũng không còn cần thiết.”

Nụ cười trên mặt Dung Duyệt lập tức biến mất, hắn nhìn Tô Thu Vũ, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, không hề che giấu ác ý của mình đối với cô. “Tôi và Bạch Phong Nguyệt hoàn toàn không có gì mờ ám, dù cô có đưa cho Thẩm Miên nghe, anh ấy cũng không tin.” Dung Duyệt lạnh lùng nói.

“Ha ha.” Tô Thu Vũ bật cười. “Loại người như cậu luôn tránh nặng tìm nhẹ, xem ra cậu không thèm để ý Thẩm Miên sẽ nghi ngờ mình và Bạch Phong Nguyệt có gian tình. Vậy thì cái cậu sợ hẳn là tin tức còn lại nhỉ?” Cô quan sát xung quanh Dung Duyệt. “Cậu không muốn Thẩm Miên biết dưới gương mặt thiên sứ này là một trái tim vặn vẹo thế nào đúng chứ?”

Dung Duyệt im lặng không nói. 

Trái tim vặn vẹo sao? Không phải, tôi không có, chẳng qua các người không hiểu được tình yêu của tôi.

“Thằng nhóc chết tiệt, ai mà biết được ở sau lưng cậu còn làm ra những loại chuyện gì? Ai mà biết được thứ Thẩm Miên cảm thấy chán ghét có phải là cậu hay không?” 

Nếu như cậu có trí tưởng tượng, nếu như cậu có thể phát triển trí tưởng tượng của mình, có thể cất cánh những suy nghĩ của bản thân, thì hắn lại có thể nắm giữ được động thái của một người, lại có thể làm ra mọi hành vi theo dõi cậu… Vậy thì sau lưng hắn nhất định còn có những suy nghĩ bẩn thỉu hơn nữa. Suy nghĩ của cậu biết đâu lại chẳng phải là suy nghĩ của cậu. Kẻ đó vươn bàn tay tội ác, lợi dụng gương mặt hoàn mỹ của hắn, lợi dụng quỷ kế đa đoan của hắn, lợi dụng trái tim không có cảm giác tội lỗi của hắn, dẫn dắt cậu tiến về phía trước, khiến cậu tưởng rằng mọi sự lựa chọn của cậu đều là ý nghĩa của chính bản thân mình, không liên quan đến hắn.

Dung Duyệt giật điện thoại trong tay cô, Tô Thu Vũ thật sự không ngờ hắn sẽ làm vậy, cô giật mình hoảng sợ. Dung Duyệt cầm lấy điện thoại của cô, ném vào tường một cách quyết đoán.

“Bốp” một tiếng, là tiếng điện thoại đập vào vách tường, cũng là tiếng điện thoại rơi vỡ.

Tô Thu Vũ sợ hết hồn.

“Được rồi.” Dung Duyệt vẫn bình tĩnh như trước. “Bây giờ cô chẳng còn gì cả.”

Tô Thu Vũ sửng sốt, lập tức cười phá lên. “A ha ha ha. Cậu đang thừa nhận hành vi của mình rồi hủy diệt chứng cứ đấy à?”

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn cô, vòng xoáy màu đen đang xoay tròn.

Tô Thu Vũ thản nhiên lật lại chiếc điện thoại trên mặt bàn.

Ánh mắt Dung Duyệt bất giác đi theo động tác của cô.

Điện thoại di động được lật lại, bên kia vậy mà vẫn luôn trong trạng thái trò chuyện. Đối tượng gọi đi chỉ có hai chữ, Thẩm Miên.

Con ngươi Dung Duyệt không ngừng mở rộng.

Hắn đang suy nghĩ, Thần ơi, che chở con đi, cầu xin người, đầu bên kia điện thoại nhất định không phải là người mà con nghĩ. Hết thảy là âm mưu của Tô Thu Vũ để hù dọa con. Nhất định là như thế!

Tô Thu Vũ ấn loa ngoài.

“Dung Duyệt?” Giọng nói quen thuộc đập tan hy vọng của Dung Duyệt.

Dung Duyệt cầm điện thoại di động, dùng sức mạnh trước nay chưa từng có ném vào trong góc tường.

Điện thoại chia năm xẻ bảy.

Nhân viên phục vụ đã phát hiện chỗ này có chuyện bất thường, lập tức chạy tới. “Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?”

Nhân viên phục vụ lo lắng không biết quý cô này liệu có phải bị đàn ông uy hiếp hay không, nhưng lúc cậu ta đi tới chỉ thấy một thanh niên đẹp đến vô thực đứng dậy, đẩy cậu ta bỏ chạy.

Dung Duyệt rời khỏi quán cà phê, hắn muốn chạy về nhà, nhưng đi được nửa đường bước chân hắn chợt dừng lại. Không được! Hiện tại không thể về nhà! Thẩm Miên hiểu hắn, bây giờ nhất định đang ở nhà đợi hắn.

Nghĩ vậy, trước mặt hắn xuất hiện một chiếc xe buýt đang chầm chậm vào bến.

Dung Duyệt vội vã sải bước, chạy lên xe buýt. Trả tiền xong, hắn ngồi xuống vị trí cuối cùng.

Gió lạnh ùa vào từ cửa sổ.

Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt.

Dung Duyệt ngồi trên xe buýt, đột nhiên đan tay, che mặt mình.

Hắn nhớ đến hồi xưa, mẹ hắn nắm tay hắn, Hà Vân cứ như thế thóa mạ bà. “Đồ quái vật!”

“Em không phải quái vật.” Hắn nghẹn ngào. “Em chỉ muốn có anh.”

Em không muốn giống hoàng tử bé, vứt bỏ hoa hồng của mình, một mình chạy tới tinh cầu khác. Con người sống trên thế giới này cần có thứ gì đó níu giữ trái tim của họ. Với em mà nói, đó chính là anh. Với mẹ em mà nói, đó chính là ba.

Nhưng ba đã buông sợi dây, để mẹ em bay đi thật xa, lên vũ trụ xa xôi, trở thành một vì sao không thể chạm tới. Em không muốn giống bà ấy, em cũng không muốn anh giống như ông ấy.

Điện thoại trong túi rung lên, kéo Dung Duyệt ra khỏi thế giới của mình. Hắn trông thấy người gọi tới là Thẩm Miên lập tức tắt điện thoại. Dung Duyệt ôm chiếc điện thoại đã đen sì màn hình, tiếp tục dựa lên ghế rơi lệ.

Sau khi khóc xong, hắn tựa vào cửa sổ nghỉ ngơi.

Chạng vạng đông, mặt trời đã lặn. Dung Duyệt không biết chiếc xe này đã chạy bao lâu, cho đến khi tài xế thông báo đã đến điểm cuối, hắn mới chậm rãi xuống xe.

Sườn núi Phồn Tinh đúng là nơi thích hợp để ngắm sao.

Dung Duyệt ngồi trên băng ghế. Gió lớn gào thét như có thể thổi rơi các vì sao. Hắn che cổ, run rẩy trong gió rét.

Hắn không biết mình muốn làm gì, cũng không biết tiếp theo phải làm gì.

Dù thế nào chỉ cần không nghe thấy Thẩm Miên nói chán ghét hắn, buồn nôn hắn,… thì hắn có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Suy nghĩ đó khiến hắn như một con đà điểu nhát gan, nhưng thế thì có làm sao?

Hắn ngây người giữa đêm đông buốt giá, đôi mắt cùng màn đêm bị bóng tối bao phủ.

Vào lúc hắn cảm giác mình khó chịu sắp chết thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Dung Duyệt chưa kịp quay đầu đã có một cái ôm ấm áp vây lấy hắn.

“Tìm được em rồi, tiểu đà điểu.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi