THIẾU NIÊN SÁT VÁCH ĐẸP NHƯ HOA

Thẩm Miên đẩy hắn vào trong nhà, sau đó khóa cửa lại.

“Cạch.”

Khóa cửa chốt chặt, ngăn cách thế giới bên ngoài bọn họ.

Dung Duyệt bị đôi mắt như chim ưng ấy nhìn chằm chằm, không kìm được lùi về sau một bước. Ai ngờ phía sau hắn là bậc thềm, Dung Duyệt lập tức ngã ngồi trên sàn nhà. Thẩm Miên tức khắc đi tới, anh ngồi xổm trước mặt Dung Duyệt, đôi tay chống hai bên cạnh hắn, liên tục sát lại gần. Đôi mắt vốn lãnh đạm bùng lên ngọn lửa, chỉ cần gần Dung Duyệt thêm chút nữa thì đốm lửa ấy có thể thiêu đốt bọn họ thành tro tàn.

Lúc gương mặt của Thẩm Miên gần trong gang tấc, Dung Duyệt rốt cuộc mới nhớ ra một việc. “Em mua bánh gato tới, chúng ta không cắt bánh gato trước sao?”

Miệng Thẩm Miên cứ thế dừng bên môi hắn.

“Cắt bánh gato trước đi!” Dung Duyệt cụp mắt nhìn anh, tròng mắt đen láy như bảo thạch.

Thẩm Miên nhoẻn cười, anh không muốn lãng phí tấm lòng của Dung Duyệt, nhưng vẫn dũng cảm nói ra tâm tư của mình: “Anh không muốn ăn bánh gato, anh muốn ăn em.”

Dung Duyệt ngăn anh lại: “Nhưng em mua bánh gato rồi.” Lúc hắn cố chấp cũng rất đáng sợ.

Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi: “Bánh gato đó em mua bao nhiêu tiền, em cứ việc nói, anh cho em gấp trăm lần.”

Dung Duyệt chớp mắt: “Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức sinh nhật cùng nhau.”

Thẩm Miên nhìn hắn chằm chằm, Dung Duyệt vừa nhìn vào mắt anh lại chớp chớp mắt.

Lấp la lấp lánh, tỏa sáng ở trong lòng Thẩm Miên.

Cuối cùng Thẩm Miên chỉ có thể thất bại ngã lên người hắn. “Được rồi, chúng ta cắt bánh gato! Em có nến không? Đốt đi!”

Dung Duyệt lập tức hào hứng kéo Thẩm Miên chạy vào phòng khách.

Trong phòng khách đã đặt sẵn một chiếc bánh gato hình tròn, trên mặt bánh còn cắm rất nhiều nến. Thẩm Miên đếm qua, hai mươi sáu cây, rất chính xác. Dung Duyệt cầm bật lửa, châm từng cây nến một.

Thẩm Miên nhìn chiếc bật lửa màu đen, nhớ lại chuyện lúc trước. Anh ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn hắn. Chậc, ngay cả khi thắp nến, vẻ mặt đứa nhóc này cũng phải nghiêm túc như vậy. “Lần trước anh thấy em hút thuốc.”

Dung Duyệt thoáng sửng sốt, lập tức gật đầu. “Vâng.”

“Anh không ngờ em lại biết hút thuốc lá.”

Dung Duyệt mỉm cười nhìn anh. “Còn rất nhiều chuyện mà anh không biết.”

Thẩm Miên nghe vậy, lại cảm thấy hoảng hốt.

Anh không rõ mình sợ hãi vì không biết liệu Dung Duyệt có đang tiếp tục thao túng cuộc đời mình hay không, hay chỉ sợ mình hoàn toàn không biết gì về Dung Duyệt.

Dung Duyệt châm nến xong, trong ánh sáng ấm áp nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của Thẩm Miên thật sự cảm thấy rất buồn cười. “Gạt anh thôi, em như vậy còn có gì anh không biết chứ. Chỉ là lúc mới mất vị giác, em phát hiện chút kích thích bên ngoài có thể khiến mình cảm nhận được mùi vị ngắn ngủi, nên bèn thử hút thuốc. Em không nghiện, thỉnh thoảng lo lắng mới hút một điếu.”

“Vậy sao.” Thẩm Miên vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, chưa hoàn hồn. “Lúc em hút thuốc nhìn rất quyến rũ.”

Dung Duyệt sửng sốt, lập tức cười thành tiếng. “Ha ha. Anh nói linh tinh gì vậy.”

Nến đã thắp xong, Dung Duyệt đặt bật lửa sang bên cạnh, sau đó bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật Thẩm Miên. “Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday dear Miên Miên ~~~”

Bây giờ Thẩm Miên mới biết, giọng Dung Duyệt rất êm tai nhưng thường xuyên hát lệch nhịp, ngay cả ca khúc mừng sinh nhật đơn giản, hắn cũng có thể hát đến trình độ Thẩm Miên không nghe được giai điệu chính xác.

“Happy birthday to you.” Dung Duyệt tự vỗ tay cho chính mình.

Thẩm Miên mím môi cười, cũng cho hắn một tràng pháo tay.

“Thổi nến đi!” Dung Duyệt vội vã thúc giục anh.

Thẩm Miên chắp tay trước ngực, cầu nguyện.

Lúc cầu nguyện phải lẩm nhẩm vô cùng thành tâm, đọc thành tiếng sẽ không còn linh nghiệm. Nhưng Thẩm Miên không làm thế, anh nhắm mắt, mở to miệng nói ra điều ước ngày sinh nhật của mình. “Con muốn ngủ với tiểu quỷ chết tiệt này.” Nói xong, anh mở mắt, thô lỗ thổi tắt nến.

Thẩm Miên bất ngờ lớn giọng khiến Dung Duyệt mất một lúc mới hoàn hồn, điều ước ngày sinh nhật của anh là chuyện này hả. “Ha ha ha.” Hắn cười bò trên ghế sô pha.

Thẩm Miên kéo Dung Duyệt dậy, nắm chặt cổ tay đối phương.

“Ăn bánh gato đi!” Dung Duyệt quả thực không làm gì được anh, hắn lau nước mắt chảy ra vì cười, chậm rãi ngồi dậy. “Em đã ở đây rồi, anh còn sợ em chạy mất sao?”

Thẩm Miên phiền muộn, anh không biết đã để hắn chạy bao nhiêu lần.

Bánh gato không lớn, sau khi chia xong cũng chỉ có bốn miếng. Thẩm Miên cầm nĩa, nhét bánh vào miệng như xả giận.

Dung Duyệt không có vị giác nhìn anh một cách hâm mộ. “Ngọt không?”

Thẩm Miên nói thật: “Ngọt phát ngấy.”

Dung Duyệt nhìn miệng anh: “Em muốn ăn.”

Thẩm Miên xiên một miếng bánh mới, nhét vào miệng, anh giữ gáy Dung Duyệt rồi hôn hắn. Dung Duyệt đỡ ngực Thẩm Miên, trái lại đè anh xuống ghế sô pha. Đầu lưỡi hắn mạnh mẽ cướp đoạt thức ăn trong miệng đối phương, tiếp theo muốn nuốt sạch người dưới thân vào bụng. “Bánh gato rất ngon, nhưng anh chắc chắn ngon hơn.” Miệng hắn không thông qua sự đồng ý của chủ nhân, nói hết suy nghĩ trong lòng cho người cướp mất trái tim mình.

“Vậy em ăn anh đi.” Thẩm Miên khao khát vô cùng, mèo đang cào lên trái tim anh, anh bám lấy lưng Dung Duyệt. “Ăn từ đâu cũng được, ăn sạch anh đi để mọi thứ của anh có thể thuộc về em!”

Trong lòng chất chứa quá nhiều cảm xúc xa lạ, hai người cũng không biết nên biểu đạt thế nào.

Dung Duyệt và Thẩm Miên vội vội vàng vàng, kéo quần áo của đối phương, muốn giúp người còn lại cởi ra. Vì động tác quá thô lỗ nên một miếng bánh gato rơi thẳng xuống người Thẩm Miên.

“Chậc.” Thẩm Miên đẩy bánh ra xa.

Dung Duyệt tưởng Thẩm Miên định rời đi, một tay kéo tay anh trở về, sau đó đặt lên đỉnh đầu. “Anh muốn đi đâu?” Dung Duyệt ngồi trên người Thẩm Miên.

Thẩm Miên thở dài. “Anh lấy giấy ăn lau kem trên người.”

“Để em giúp anh.”

“Hử?”

Dung Duyệt liếm bụng anh một cái, chân Thẩm Miên lập tức co lại.

Trong không khí chứa đựng hơi thở ái muội, Dung Duyệt ngoan ngoãn y hệt cún con nhà hắn. Lúc hắn lè lưỡi liếm kem, cái đầu mềm mại còn hơi chuyển động.

Thẩm Miên cảm nhận được thứ gì đó ướt át, kem quả thật đã được hắn hỗ trợ “lau” sạch sẽ. Tay Thẩm Miên không tự chủ được đặt lên đầu Dung Duyệt, phát ra tiếng thở đứt quãng.

Vào lúc lòng anh đang dạt dào xuân tình thì bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Dung Duyệt.

“Làm sao?” Thẩm Miên ngượng ngùng tới cực điểm, ngược lại trở nên nóng nảy.

“Em chỉ cảm thấy năng lực kiềm chế của anh quả thực quá kém.”

Thẩm Miên nhìn khuôn mặt vui vẻ của đối phương, cảm thấy Dung Duyệt nói rất có lý.

Dung Duyệt có chuẩn bị mà đến, hắn nắm lấy cổ chân Thẩm Miên, dựa theo ước nguyện của anh, bắt đầu dâng lên lễ vật.

Ánh trăng dịu dàng soi sáng gương mặt tuyệt sắc. Ngón tay mảnh khảnh của hắn kẹp một điếu thuốc, khói thuốc bay lên, quấn quanh đầu ngón tay.

Lúc Thẩm Miên tỉnh lại đã nhìn thấy Dung Duyệt ngồi bên đầu giường, rút ra một điếu… thuốc?

Nghĩ tới từ này, eo và mông anh liền đau nhức một hồi.

Dung Duyệt nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn anh, đúng lúc Thẩm Miên đang ngồi dậy. Ban đầu hắn định dập thuốc, thế nhưng vừa nghĩ tới lúc Thẩm Miên nói mình hút thuốc vẻ mặt tựa hồ có chút khát khao. Vì thế sau khi nhả khói, hắn trực tiếp giữ gáy Thẩm Miên, cùng anh làm một nụ hôn sâu nhàn nhạt mùi thuốc lá.

Khoang miệng của Thẩm Miên bị mùi thuốc xâm chiếm, vô thức muốn phản kháng. Lòng bàn tay anh chống trước ngực Dung Duyệt, sau khi sờ phải dấu vết mình để lại, bàn tay không khỏi mềm nhũn, đổi sang vòng qua eo hắn. “Ưm…” Quấn quýt nơi đầu lưỡi khiến Thẩm Miên si mê vị thuốc lá.

Sau khi hôn xong, Dung Duyệt hơi tách ra một chút, hắn nhìn Thẩm Miên ý loạn thần mê, chưa thỏa mãn mà liếm môi một cái.

Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt dập điếu thuốc, sau đó lại ghé sát về phía anh. Ánh mắt Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên sáng lấp lánh, bàn tay mang theo mùi thuốc lá sờ vào miệng anh.

“Không được…”

“Chỗ nào không được?” Giọng Dung Duyệt êm ái.

Thẩm Miên thấy đối phương cố tình nhẹ giọng, cái mông càng đau hơn.

Tên lừa đảo đáng sợ, cả đêm toàn dùng âm thanh này lừa gạt anh.

“Nâng thắt lưng lên, nếu không… Em rất khó vào.”

“Làm tốt lắm, chân tách ra một chút.”

“Em nghe được tiếng của anh rồi, kêu thêm chút đi mà!”

Vai thầy trò ở trên giường bị đảo lộn, Thẩm Miên ngoan ngoãn nghe lời, hậu quả là rên đến khàn cả giọng. Dục vọng bị đè nén của người trẻ tuổi một khi bạo phát thì hoàn toàn không thể khống chế. Từ phòng khách đến phòng ngủ, bọn họ dùng không biết bao nhiêu tư thế. Hơn nữa, Dung Duyệt còn mang theo món đồ chơi lần trước chưa dùng tới, Thẩm Miên quả thực bị dày vò tới mức xương cốt như muốn rời ra từng mảnh.

Dung Duyệt thấy Thẩm Miên im lặng không nói, chỉ cười trộm một tiếng, sau đó chui vào trong chăn, nằm cùng anh.

Thẩm Miên nhìn điệu bộ nhu thuận của Dung Duyệt, không nhịn được xoa đầu hắn. Dung Duyệt lập tức cọ tay anh như một con vật nhỏ nào đó.

“Anh lại bị em lừa, đầu anh nhất định hỏng rồi.” Thẩm Miên không quên được cái tâm tư dằn vặt người ta ở trên giường của hắn. “Em nói mình lãnh cảm cơ mà?”

Dung Duyệt nghe câu hỏi của Thẩm Miên, cầm tay anh nhét vào trong chăn. “Anh sờ đi, sau đó nói em biết em có bị lãnh cảm hay không.”

Thẩm Miên liếc xéo hắn. “Em nghĩ anh không dám chắc.” Nói xong, anh hung hăng bóp một cái.

Ánh mắt Dung Duyệt xám xịt, lập tức xoay người đè Thẩm Miên xuống, hắn lót gối dưới eo anh, một lần nữa cùng anh nghiên cứu về vấn đề lãnh đạm.

Sau khi bị vần một hồi, Thẩm Miên vội vã bò ra ngoài chạy trốn.

Dung Duyệt vươn tay ra khỏi chăn, lôi anh trở về.

“Anh… Anh Thẩm… Thả lỏng một chút.”

“A… Tiểu quỷ chết tiệt… Đủ rồi…”

“Điều ước sinh nhật của anh được thực hiện rồi! Thật tốt quá!”

“Anh…” Thẩm Miên muốn mặc kệ cái gọi là văn hóa, lên tiếng mắng người, nhưng miệng anh lập tức bị chặn lại.

Dây chuyền trên cổ Dung Duyệt đung đưa, lóe lên ánh sáng rực rỡ như đôi mắt sáng ngời của hắn.

Lần thứ hai chìm vào giấc ngủ, Thẩm Miên không dám mở mắt nữa.

Ngón tay Dung Duyệt xuyên qua kẽ tay anh rồi nắm chặt.

Hắn cảm thấy mỹ mãn chưa từng có, ở trên thế giới này, hắn không có bất cứ thứ gì, hắn chỉ là một quả bóng chứa đầy khí heli trong suốt, trôi trôi nổi nổi, không biết bay đến nơi nào, may mà Thẩm Miên đã kéo sợi dây kia, giữ hắn lại nhân gian.

Thời khắc lãng mạn như vậy, Dung Duyệt muốn đọc một câu thơ trữ tình.

“Bóng cây lúc hoàng hôn dẫu có kéo dài đến mấy cũng không rời khỏi rễ cây, thì anh dù có đi bao xa cũng không thể thoát khỏi trái tim em.” Ngón tay tinh tế của hắn thuận theo lòng bàn tay bò lên ngực anh.

Lời thì thầm của ác ma mê hoặc tâm tư của người. Ngón tay của ác ma nắm chặt trái tim nhân loại.

“Dù anh có đi xa đến mấy cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của em. Đây chính là chân tướng anh vẫn không hề biết.”

Ngày hôm sau tỉnh lại, Dung Duyệt và Thẩm Miên không thể không dọn dẹp dấu vết lưu lại sau trận chiến, từ phòng ngủ đến phòng khách, nhớ lại mà mặt đỏ tim đập.

Dung Duyệt phát hiện trên mặt bàn phòng khách vẫn còn nửa chiếc bánh gato, hắn hỏi Thẩm Miên: “Em ăn nốt chỗ bánh còn lại làm bữa sáng được không?”

Thẩm Miên đáp: “Không được, buổi sáng phải ăn uống đàng hoàng.”

Thế nhưng hôm qua Dung Duyệt chỉ mới dọn dẹp qua căn hộ một chút, đồ ăn thức uống cũng chưa mua.

Thẩm Miên định cầm ví, chạy xuống dưới mua đồ ăn sáng. Đúng lúc anh vừa khẽ động, điện thoại vang lên. Thẩm Miên nhìn tên người gọi, lập tức nghe máy.

Dung Duyệt ở bên cạnh nghe thấy, đoán được người gọi tới là mẹ Thẩm Miên. Có lẽ cả đêm anh không về, bây giờ bắt đầu gọi điện tìm.

Lúc Thẩm Miên không đối diện với Dung Duyệt, chém gió vẫn rất lưu loát, nói vài câu đã dỗ được Lưu Dư. Vừa cúp máy, anh quay đầu nhìn Dung Duyệt. “Anh đi mua bữa sáng, em muốn ăn gì?”

“Em ăn gì cũng được.” Dung Duyệt lười biếng nằm trên ghế sô pha. Vì trong phòng mở hệ thống sưởi, hắn chỉ mặc một chiếc áo rộng, trên cổ áo rộng mở toàn là dấu hôn, đôi chân trắng nõn khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Thẩm Miên không nhịn được đi qua sờ cằm hắn, Dung Duyệt bị bàn tay lạnh lẽo tấn công, rụt cổ lại.

“Em lười quá rồi đó!”

Từ góc độ này, Dung Duyệt nhìn thẳng vào Thẩm Miên.

“Làm sao vậy?” Thẩm Miên bị ánh mắt thâm tình của đối phương nhìn đến mức trong lòng nở hoa, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng thân mình lại như đang ở giữa vườn xuân trăm hoa đua sắc.

Dung Duyệt híp mắt cười: “Em yêu anh.”

Đây là lời nguyền ngọt ngào đáng sợ nhất Thẩm Miên từng được nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi