THIẾU NIÊN SÁT VÁCH ĐẸP NHƯ HOA

Xuất hiện sau lưng thiếu nữ là một đứa nhỏ cao đến eo cô. Nó có mái tóc đen, đôi mắt nâu quá đỗi bình tĩnh, không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì.

Dung Duyệt nheo mắt, hắn nhớ ra rồi. Đứa trẻ này là thằng nhóc hắn gặp vào hôm tới bệnh viện, còn thiếu nữ này là chị gái tới đón nó.

“Lên nào, không phải em có chuyện muốn tìm anh Dung sao?” Thiếu nữ kéo tay đứa nhỏ.

Hạ Trăn bị cô kéo, vẫn chưa sẵn sàng tiến lên, nó sợ hãi rụt về phía sau.

Dung Duyệt khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hai chị em nọ.

Hạ Trăn nhìn hắn một cái, nó nắm chặt tay, đánh bạo tiến lên phía trước một bước, ra khỏi hàng rào bảo vệ của chị gái. Nó dè dặt đến gần Dung Duyệt rồi đưa bàn tay đang nắm chặt đến trước mặt hắn. Vẻ mặt Dung Duyệt vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn thuận theo nó, mở tay ra.

Đứa nhỏ xòe tay, một chiếc cúc áo từ trong tay nó rơi xuống lòng bàn tay Dung Duyệt.

“A.”

Dung Duyệt thoáng kinh ngạc, đó là cúc trang trí bị rớt trên áo hắn.

“Hôm đó sau khi anh đi, Tiểu Trăn phát hiện trên áo anh bị rơi một chiếc cúc, nhưng nó không đuổi kịp nên đã giữ lại. Sau đó, thỉnh thoảng tôi có tới đài truyền hình đưa đồ cho chú thì gặp anh, nên mới…” Thiếu nữ vội vàng giải thích.

Dung Duyệt nắm chặt cúc áo. Hắn ngồi xổm xuống, đối diện với đứa nhỏ.

Đứa nhỏ thấy hắn ngồi xuống, căng thẳng lùi về sau một bước. Dung Duyệt không để tâm đến thái độ khác thường của nó, hắn mỉm cười: “Cảm ơn em đã trả lại chiếc cúc này cho anh.”

Hạ Trăn mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời, ánh sáng lấp lánh trong hốc mắt.

“Em ăn kem không? Để cảm ơn em, anh mua cho em nhé.” Dung Duyệt nói.

Hạ Trăn thấy hắn đứng dậy định đi, vội vàng vươn tay bắt lấy ống tay áo của hắn. Dung Duyệt để nó cầm, hắn nói với cô gái. “Đi thôi.”

Thiếu nữ thấy em trai mình túm áo Dung Duyệt, hít sâu một hơi. Đến khi Dung Duyệt gọi cô, cô mới vội vã đuổi theo. “Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi là Hạ Phẩm, đây là em trai tôi Hạ Trăn.”

“Trăn Phẩm?” Dung Duyệt lập tức nghĩ đến tiệm bánh ngọt Chu Ngạn Hiến giới thiệu cho hắn.

“Anh thích sao? Đó là cửa hàng của mẹ tôi, lần sau tôi có thể mang cho anh!” Cô bừng bừng phấn chấn.

Dung Duyệt lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Dung Duyệt nhớ rõ quanh đây có một tiệm kem, hắn dẫn hai chị em đến rồi đưa menu cho bọn họ. “Chọn đi!”

Hạ Trăn nhận menu, nhìn chằm chằm hết sức chuyên chú, đến một chữ nó cũng phải nhìn thật nghiêm túc. Hạ Phẩm thấy vậy cũng bất đắc dĩ. “Em trai tôi có hơi…” Cô không biết nên nói thế nào.

“Không sao.” Dung Duyệt nhìn trạng thái của nó cũng đoán được tám chín phần mười. “Tôi cũng hơi… Nếu không chúng ta sẽ không gặp ở khoa tâm thần.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy em trai mình muốn gặp lại một người xa lạ, sau đó tôi thấy hơi lo lắng nên muốn quan sát xem anh là ai. Nếu không có vấn đề gì, tôi mới yên tâm để nó gặp anh. Thật không ngờ lại gây phiền phức cho anh, tại đây tôi trịnh trọng xin lỗi anh một lần nữa.” Hạ Phẩm cúi đầu.

Dung Duyệt định trả lời, nhưng lúc này, menu đưa đến trước mặt hắn. Hạ Trăn hướng về phía hắn, chỉ vào một món trong menu.

“Ăn được không?” Dung Duyệt nhìn size cốc. “Cốc này lớn lắm đấy.”

Hạ Trăn gật đầu.

“Vậy gọi cái này đi!” Dung Duyệt không hề do dự.

Hạ Phẩm ngồi bên cạnh, vui mừng nhìn Hạ Trăn.

Một bữa kem trôi qua cực kỳ yên tĩnh.

Ăn xong, Hạ Phẩm thấp thỏm rút điện thoại di động. “Nếu không phiền, không biết tôi có thể lưu lại thông tin liên lạc của anh được không, có cơ hội tôi sẽ tặng bánh ngọt cho anh, coi như một lời xin lỗi.”

Ăn xong kem, qua mặt bàn, Hạ Trăn kéo tay áo Dung Duyệt.

Dung Duyệt không nhận điện thoại của Hạ Phẩm. “Cô có thể xin được thông tin liên lạc của tôi từ chỗ giám đốc.”

“Không có sự đồng ý của anh, tôi không thể làm vậy.” Cô hoảng sợ.

Dung Duyệt nhìn cô một cái, sau đó nhận di động, nhập số điện thoại của mình.

Ba người tiếp tục ngồi trong quán thêm một lúc mới cùng nhau đi ra ngoài.

“Cảm ơn anh.” Hạ Phẩm cảm ơn Dung Duyệt mấy lần rồi dắt Hạ Trăn rời đi.

Hạ Trăn vẫn kéo tay áo Dung Duyệt, Hạ Phẩm nhíu mày với nó, nhẹ nhàng lắc đầu. Lúc này, Hạ Trăn mới bất đắc dĩ buông tay. Nó nhìn Dung Duyệt, ánh mắt như có thêm chút gì.

Dung Duyệt không biết nguyên do, hắn tiếp tục về nhà.

Bắt đầu từ hôm đó, Dung Duyệt luôn vô tình gặp Hạ Trăn và Hạ Phẩm. Hạ Phẩm gặp hắn cũng không có việc gì, nhưng đứa trẻ kia không nói hai lời lập tức bám theo sau hắn.

Dung Duyệt đột nhiên nhớ ra hồi nhỏ mình cũng làm chuyện tương tự, vậy mà Thẩm Miên không chê hắn phiền, quả là kỳ tích.

Không đúng.

Dung Duyệt nhìn đứa nhỏ túm chặt ống tay áo của mình.

Nói không chừng Thẩm Miên cũng cảm thấy phiền, chỉ là khi đó hắn quá chìm đắm trong thế giới riêng của mình, hoàn toàn không phát hiện ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Miên.

Vì thế, hắn gửi tin nhắn cho Thẩm Miên đang vất vả phấn đấu.

Dung Duyệt: Hồi nhỏ em luôn quấn lấy anh, nhất định rất đáng ghét!

Thẩm Miên: Hồi em còn nhỏ, anh cứ tưởng mình gặp được thiên sứ.

Dung Duyệt: …

Được rồi, tuy câu nói nghe không chân thực cho lắm, nhưng dù sao vẫn có thể khiến người ta vui vẻ.

Thẩm Miên không hề nói dối, trong điện thoại của anh vẫn lưu toàn bộ ảnh của Dung Duyệt, nhất là tấm hắn cầm hoa từ dưới sườn núi đi lên, trời chiều ngả về tây, ánh sáng và bóng tối giao nhau, tựa như đang nghênh đón thiên sứ chào đời.

Mỗi lần nhìn tấm hình ấy, hô hấp của Thẩm Miên như đình trệ. Anh phải may mắn cỡ nào mới nhặt được vì sao này nhỉ.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Duệ cũng liên lạc với anh, ý tứ đại khái sợ Lưu Dư sẽ không đồng ý chuyện của anh và Dung Duyệt, muốn Thẩm Miên suy nghĩ thật kỹ.

Thẩm Miên hỏi, anh và Dung Duyệt ở bên nhau ai là người có lợi hơn.

Thẩm Duệ không hề do dự, con đi, gần đây sao có thể tìm được người có gương mặt như vậy được.

Thẩm Miên gật đầu, tỏ ý mình sẽ chiếm sạch phần lợi ích này.

Dù sao bất cứ lúc nào cũng sẽ có người nhặt món hời này, sẽ nắm tay hắn cả đời. Người khác được lợi, không bằng anh được lợi, dẫu sao anh cũng được coi là đối tượng tốt, cuộc sống của Dung Duyệt sẽ hạnh phúc hơn một chút.

Suy nghĩ này hoàn toàn bị bùng phát vào ngày nọ.

“Thầy Thẩm, người này… là nam streamer… gợi cảm tới tìm cậu lần trước đúng không?” Lý Hạnh vừa ăn cơm vừa xem điện thoại, cô nhìn thấy khuôn mặt của người nào đó ở trên mạng, lập tức hưng phấn chia sẻ cho Thẩm Miên.

Thẩm Miên nghe Lý Hạnh nói vẫn chưa phản ứng kịp.

Lý Hạnh vội vàng đưa điện thoại di động cho anh. Dung Duyệt đang chính thức đưa tin trên truyền hình. Hắn mặc một bộ vest cực kỳ bình thường, kiểu tóc cũng không có gì đáng khen ngợi. Nhưng gương mặt của hắn vừa lên hình, thế giới mạng xã hội bỗng sôi trào.

Thẩm Miên ấn vào bình luận, một đám người đang thi nhau “mlem”, còn có cả sinh viên Lung Đại đến bắt quàng làm họ.

“Hotboy trăm năm có một của Lung Đại bọn tui đó! Của bọn tui!”

Rõ ràng là của mình anh mà!

Thẩm Miên nhất thời phiền muộn, đồng thời cũng có chút tự hào.

Anh lập tức nhắn tin cho Dung Duyệt, chúc mừng hắn lần đầu tiên làm biên tập viên đã thành công rực rỡ.

Dung Duyệt: Thành công ấy ạ? Xảy ra vấn đề nhỏ, em còn bị giám đốc lôi ra ngoài dạy dỗ.

Thẩm Miên: Hm, nhất định là vấn đề rất rất nhỏ, anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi, hoàn toàn không phát hiện ra. Thực sự hoàn hảo.

Dung Duyệt: Khi không lại tỏ ra ân cần.

Thẩm Miên: Vì anh cực kỳ thích em.

Dung Duyệt không trả lời ngay.

Vào lúc đầu anh tràn đầy nghi vấn, chuông điện thoại của Thẩm Miên chợt vang lên, anh lập tức nghe máy.

Giọng Dung Duyệt đang ở đầu bên kia điện thoại. “Anh tiện nghe máy không?”

“Tiện, bây giờ anh đang ở phòng làm việc.” Thẩm Miên nắm chặt điện thoại di động.

“Không phải anh rất bận hả, sao còn có thời gian xem tin tức?” Dung Duyệt hiếu kỳ.

“Anh không xem tin tức.” Thẩm Miên cười nói: “Dung mạo của em làm chấn động cả thế giới, đồng nghiệp của anh nhìn thấy nên đã nói với anh.”

Dung Duyệt cười khẽ.

“Bọn họ chỉ có thể bàn tán, còn em chỉ thuộc về anh.” Thẩm Miên đá mũi chân, cười thỏa mãn.

Dung Duyệt: “Ừm.”

Tiếng “Ừm” này của hắn khiến trái tim Thẩm Miên trở nên lâng lâng.

Tình yêu thật tuyệt, nhất là khi yêu Dung Duyệt. Năm đó Thẩm Miên đúng là quỷ nhát gan khiến người khác tức giận, nếu không anh đã sớm được hưởng thụ niềm hạnh phúc này.

Đối với điều này, Thẩm Miên vẫn luôn canh cánh trong lòng, cũng nói chuyện với Dung Duyệt về chuyện mình rời đi năm đó không chỉ một lần.

Dung Duyệt nheo mắt, suy nghĩ rất lâu mới trả lời: “Không, nói không chừng như bây giờ mới đúng.”

Suy cho cùng, hồi đó cả hai còn nhỏ, chúng ta yếu đuối như vậy, ở bên nhau chưa chắc đã bảo vệ được tình yêu này.

Thẩm Miên lý giải được ý tứ của hắn, là khi ấy Dung Duyệt không có cách nào hoàn toàn gài bẫy mình.

“Khi nào anh mới về?” Dung Duyệt hỏi anh.

Thẩm Miên tính thời gian. “Sắp rồi.”

“Em rất nhớ anh.” Dung Duyệt nói. Lúc hắn nói câu này, trong sự nghiêm túc luôn có vài phần ngốc nghếch.

Trái tim Thẩm Miên đập thình thịch.

Vào lúc Thẩm Miên tưởng rằng Dung Duyệt nhớ anh như anh nhớ Dung Duyệt thì tình báo của anh, Diệp Kình liên lạc với anh. Hắn gửi cho anh một tấm ảnh Dung Duyệt đang bên cạnh một cô gái và một đứa trẻ.

Diệp Kình: Ái chà! Gu thằng nhóc nhà cậu không tồi!

Điện thoại của Thẩm Miên “Bốp” một tiếng rơi xuống sàn nhà.

“Không không không. Dung Duyệt sẽ không yêu mấy em gái như vậy.”

Diệp Kình nhận điện thoại của Thẩm Miên, cười ha ha. “Úi giời, nhưng tôi bắt gặp bọn họ mấy lần rồi, Dung Duyệt rất ít khi kiên nhẫn với người khác như vậy.”

“Tôi đã nói là không thể!” Giọng Thẩm Miên càng lúc càng lớn.

“Dung Duyệt đâu phải con cậu, dù có là con thì thằng nhóc cũng trưởng thành rồi. Cậu đừng coi nó là trẻ con nữa, cứ yên tâm để thằng nhóc quen bạn gái đi!”

Thẩm Miên hít sâu một hơi.

Diệp Kình: “Khoan đã. Tự nhiên tôi có dự cảm không lành, cậu định nói gì đấy? Nếu là chuyện giật gân phải để tôi chuẩn bị tâm lý đã.”

Thẩm Miên nói thẳng: “Bọn tôi đang quen nhau. Dung Duyệt là bạn trai của tôi.”

Diệp Kình đầu bên kia điện thoại im lặng như tờ, đầu óc nổ tung.

“Bạn thân.” Diệp Kình vẫn nói chuyện được: “Cậu biết mình đang nói gì không?”

Thẩm Miên không hề do dự: “Dung Duyệt là bạn trai của tôi.”

Diệp Kình: “…”

Thẩm Miên xin nghỉ nửa ngày, thay quần áo xuất phát đến đài truyền hình. Diệp Kình đã chờ sẵn ở cửa, lúc hắn thấy Thẩm Miên xuất hiện, vẻ mặt khó tả. “Người anh em, cậu có khuynh hướng này từ khi nào? Năm đó không phải chúng ta còn trao đổi sách cấm à?”

Gió thổi qua, phấn hoa mùa xuân khiến người ta dị ứng.

“Đừng có nói với Dung Duyệt những chuyện chúng ta làm trước đây.” Thẩm Miên ra hiệu cho hắn dừng lại.

Diệp Kình che miệng, vẻ mặt sợ hãi. “Đó là lý do tại sao cậu bảo tôi cung cấp tin tức của Dung Duyệt cho cậu à? Cậu cầm thú thật đó! Khi đó thằng nhóc mới bao nhiêu tuổi?”

Thẩm Miên vỗ đầu hắn một cái. “Bọn tôi mới hẹn hò, đầu óc cậu chứa toàn cái gì không biết.”

“Tôi biết cậu có vấn đề! Nếu không nữ thần vật lý Tô Thu Vũ năm xưa, lẫn mỹ nhân tóc vàng mắt xanh Anh Quốc tỏ tình với cậu, cậu đâu thể không có phản ứng.”

Thẩm Miên cảm thấy tên này đánh thế nào cũng không đủ. “Khi đó tôi đang bận  học, được không?”

“Học thì ảnh hưởng gì tới chuyện yêu đương!” Diệp Kình không phục.

Thẩm Miên muốn thoát khỏi chủ đề này.

“Vậy là Dung Duyệt đang một chân đạp hai thuyền?” Diệp Kình lại nghĩ tới một trường hợp gây sốc khác.

Thẩm Miên cảm thấy khả năng này cực kỳ nhỏ.

“Bớt xạo! Nếu cậu thấy yên tâm thì xin nghỉ tới đây làm gì?” Diệp Kình bóc mẽ anh. “Gần đây không phải bận đến mức không bớt được chút thời gian sao?”

Thẩm Miên đẩy kính mắt, cười nhạt.

Diệp Kình xoa cánh tay. “Cậu đừng cười như vậy được không hả? Mặt mũi cậu đã đủ lạnh rồi, giờ còn biểu cảm kì quái dọa người.”

Thẩm Miên khẳng định anh không phải không tin Dung Duyệt, anh chỉ muốn nhìn xem tình huống hiện tại như thế nào mà thôi. Diệp Kình đành phải dẫn đường, đưa anh đến khu vực nghỉ ngơi của đài truyền hình. Thẩm Miên vừa đến đã trông thấy Dung Duyệt, cà vạt của hắn hơi lỏng, lười biếng ngồi nghỉ. Bên cạnh hắn có một đứa bé và một cô gái.

Ba người bọn họ hết sức hòa hợp.

Diệp Kình quan sát sắc mặt của Thẩm Miên, không kìm được kéo tay anh. “Người anh em, bây giờ là xã hội pháp trị, đàn ông không có người này thì ta tìm người khác, cậu tuyệt đối đừng làm chuyện phạm pháp.”

Thẩm Miên nhìn Diệp Kình, bật cười. “Tôi sẽ không làm gì cả.”

Được anh đảm bảo, Diệp Kình mới buông tay.

Mây trắng nhẹ trôi, gió xuân phất qua mặt.

Hạ Trăn vẽ một bức họa, đưa cho Dung Duyệt.

Dung Duyệt nhìn lướt qua, gật đầu. “Em rất có thiên phú hội họa.”

Vẻ mặt Hạ Trăn vẫn không có quá nhiều thay đổi, nhưng đôi mắt lại ánh lên vui sướng.

Dung Duyệt thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngẩn người nhìn lên bầu trời. Vào lúc đầu hắn trở nên rỗng tuếch, đôi mắt cũng trống rỗng, một đôi tay sờ lên cằm hắn, sau đó nâng đầu hắn lên.

Ánh sáng chói lòa, Dung Duyệt giật mình, mất vài giây mới nhận ra người phía sau.

Thẩm Miên cười híp mắt nhìn hắn, vì ánh sáng phản chiếu trên mắt kính nên Dung Duyệt không thấy được ánh mắt của Thẩm Miên.

Ngón tay anh khẽ động, mang theo cảm giác mê hoặc, các khớp ngón tay trượt trên tĩnh mạch cổ của hắn.

“Cục cưng, em ở đây làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi